Người đăng: danhvotr@
“Nhìn qua mai tóc có thể đoán được nàng là người cá tính, cách ăn nói và cử
chỉ cho thấy nàng là người không bao giờ chịu thiệt thòi! Thông qua cách di
chuyển có thể đoán ra được nàng là người thích mạnh mẽ, không câu lệ, tính
cách khá vội vã, cẩu thả giống nam nhân.”
“Đệ tử chỉ nói được có vậy thôi!” Liễu Thiên nói một hồi rồi dừng lại nghĩ
nghĩ sau đó lắc đầu thở dài đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nghe xong một loạt những nhận xét kia, tất cả đều im lặng nhìn lên bục, hai
người Hà Minh đứng sau Liễu Thiên bỗng cảm thấy áp lực vô cùng, bọn hắn cảm
thấy tất cả những đệ tử ở đây đều đang nhìn bọn hắn, trong đó có một ánh mắt
đẹp nhưng đầy sát khí làm cho bọn hắn nổi cả da gà.
Liễu Thiên thì lại không có cảm giác sợ sệt gì cả, hắn nói ra những lời trên
cũng chỉ là nói ra những gì mình cảm nhận được. Đồng thời việc gây thù với một
nữ nhân xinh đẹp để nàng nhớ mãi còn hơn là suốt ngày chạy theo vỗ mông ngựa
rồi bị nàng khinh thường.
“Haha! Được rồi! Buổi học hôm nay dừng ở đây đi, hẹn gặp lại mọi người ở tuần
sau!” Đúng lúc này, Thượng Quan Định cười lớn phá vớ thế căng thẳng ở đây.
“Tạm biệt trưởng lão!” Liễu Thiên ôm quyền cung kính sau đó quay lại ra hiệu
cho hai tên kia vội rời đi.
Hà Minh cũng ấp úng chào một câu, Tằng Nhất thì khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn lại
Thượng Quan Nhu Vân một lượt rồi mới rời đi.
Thượng Quan Nhu Vân nhìn thấy một màn này thì vẻ tức giận đã hiện rõ lên khuôn
mặt thanh tú. Nhưng không hiểu sao nàng cũng không có nói gì, chỉ đứng nhìn ba
người Liễu Thiên ra khỏi phòng học.
Mọi người phía dưới vẫn không hài lòng nhưng cũng đành phải giải tán từ từ ra
về.
Lớp tan, mọi người rất nhanh giải tán hết nhưng vẫn chia làm nhiều nhóm bàn
tán về Liễu Thiên.
Lúc này, trong phòng học chỉ còn lại hai thúc cháu nhà Thượng Quan mà thôi.
“Thúc sao lại lấy ta ra làm trò đùa?” Thượng Quan Nhu Vân ánh mặt có chút ấm
ức hỏi.
“Không phải làm trò đùa! Tất cả đều do ta sắp xếp trước, ta muốn con được nghe
người khác đánh giá về mình!” Thượng Quan Định lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị
cộng thêm chút suy tư nói.
“Phải biết rằng tính cách quyết định rất lớn đối với thành công. Nhưng tính
cách của mình thì không thể tự nhận ra được. Do vậy sẽ rất dễ dẫn đến lầm lạc
trong tư tưởng và suy nghĩ, sau này khi tính cách định hình sẽ khó thể quay
đầu lại được!” Thượng Quan Định lại từ từ chỉ dạy.
“Trong những tính cách của con thì tính kiêu ngạo xem thường kẻ khác đang dần
phát triển và khuếch đại. Phải biết rằng tự tôn cao ngạo cần có nhưng không
phải là kiêu ngạo, coi thường những người thấp kém hơn mình.
“Tính cách kiêu ngạo xem thường những người khác thường xuất hiện ở những con
cháu, đệ tử của các gia tộc lớn. Thượng Quan gia ta cũng vậy, như vậy con đã
hiểu tại sao ta bắt con phải đến học môn này rồi chứ?” Thượng Quan Định ngồi
xuống bàn nhìn Thượng Quan Nhu Vân nói một hồi rồi lại hỏi.
“Đa tạ thất thúc chỉ dậy!” Thượng Quan Nhu Vân nghe ra được vấn đề gì đó liền
giật mình, hai mắt lay động nói.
Thượng Quan Định như nhớ lại gì đó liền nói: “Ta cứ nghĩ phải mất mấy buổi nữa
từ từ lấy ra ví dụ thì con mới dần ngộ ra, nhưng hôm nay lại gặp tên tiểu tử
kia.”
“Tên đó! Sẽ có một ngày ta sẽ cho hắn một bài học!” Thượng Quan Nhu Vân nắm
chặt tay ánh mắt đầy căm phẫn nói.
“Haha! Quả nhiên con có cả tính cách vội vã và nóng tính của nam nhân!” Thượng
Quan Định cười nói.
“Nhưng không sao! Con gái cá tính một chút cũng không sao!” Gã vừa cười vừa
vuốt râu nói.
“Thúc thúc!” Thượng Quan Nhu Vân bĩu môi chừng mắt.
“Ừ! Không nói vấn đề đó nữa! Con về đi, nhớ lấy bài học hôm nay! Ta nghĩ con
cũng không làm gì quá phận với tên đệ tử kia!” Thượng Quan Định căn dặn câu
cuối rồi ra hiệu cho Thượng Quan Nhu Vân ra về.
Thượng Quan Nhu Vân thì dạ một tiếng rồi cũng quay người rời đi.
Thượng Quan Định nhìn theo bóng dáng của cháu gái chỉ mỉm cười, ánh mắt thì
linh hoạt, thật khó để đoán ra gã đang nghĩ gì?
Gần khu nhà của chi sáu, ba người Liễu Thiên đang đi về khu nhà của mình. Từ
khi ra khỏi phòng học đã không ít đám người nhìn theo mấy người Liễu Thiên, có
một số kẻ tỏ vẻ khó chịu nhưng không có đám nào giám động vào. Nguyên nhân
chính là trong nhóm có Tằng Nhất tu vi cao hơn hẳn và cũng sắp đến đợt khảo
thí nên không ai muốn đánh nhau để bị thương cả.
“Ngươi thật to gan!” Hà Minh đang đi thì bỗng lo lắng nói.
“Sao? Ta chỉ đánh giá theo chỉ dẫn trong sách mà thôi!” Liễu Thiên nhướng mày
thản nhiên nói.
“Ngươi dạo này không đi cùng bọn ta nên không biết những thông tin liên quan
đến Thượng Quan Nhu Vân rồi!” Hà Minh liền nói.
“Có gì mới à?” Liễu Thiên cũng không vội vã hỏi.
“Ngươi không biết người đang theo đuổi nàng là một tên của Triệu gia sao?”
Tằng Nhất lúc này liền mở miệng.
“Đúng tên đó là Triệu Như Chân, một trong những thiên tài đứng đầu tông môn.
Nghe nói có mấy tên đệ đệ của hắn đang học ở Thanh Long đội thỉnh thoảng có
ghé qua thăm Thượng Quan Nhu Vân.” Hà Minh vẻ mặt thêm lo lắng nói.
“Nghe nói tên này nổi tiếng cao ngạo sĩ diện, hắn còn từng tuyên bố kẻ nào làm
Thượng Quan Nhu Vân nhíu mày thôi thì hắn cũng không để yên cho kẻ đó. Các đệ
đệ của hắn sẽ thay hắn ra mặt!” Tằng Nhất cũng lo lắng nói.
“Haha! Không sao đâu! Hai ngươi cứ yên tâm, ta biết chúng nhưng chúng cũng
chẳng biết ta! Để ý làm gì, không đánh được thì chạy thôi!” Liễu Thiên thản
nhiên cười lớn nói.
Hai tên kia thấy vậy cũng không nói nữa nhưng vẻ mặt vẫn nặng nề.
Buổi sáng của Liễu Thiên lại tiếp tục với những công việc luyện tập như mọi
ngày. Hắn vẫn một mình luyện thể lực cùng rèn luyện thần thể, sau đó là luyện
quyền luyện kiếm, cùng với đó luyện qua chút khinh công.
Buổi sáng kết thúc, chiều đến, Liễu Thiên muốn đi đến Chiến Đường xem qua một
chút.
Chiến đường nằm ở cuối trong dãy kiến trúc của cung. Nó nằm cạnh khu nhà của
trưởng lão, là nơi giao tuyến giữa Tân Quán và Thường Quán.
Đây là một khu rộng tầm hai ba mẫu, ngoài lớp tường bao bên ngoài thì bên
trong chỉ có những đài đấu được dựng ngoài trời. Những kiến trúc khác như nhà
ở, đình, viện đều lác đác và hiếm thấy.
Liễu Thiên qua cổng Chiến Đường đi vào trong. Bên trong cũng không có nhiều
người cho lắm, thỉnh thoảng có một vài người từ trong đi ra, rồi một số người
đang cùng Liễu Thiên đi vào.
Liễu Thiên vừa đi vào nhìn quanh thì cũng không ngạc nhiên với chỗ này, hắn
biết chiến đường chính là nơi dành cho đệ tử muốn tỷ thí thì đến đây. Chỉ có
trong đây thì mới thỏa sức mà đánh thôi.
Ở đây nền cỏ xanh mượt, những đài đấu dựng cách nhau tầm hai mười trượng, cả
một vùng rộng lớn có tầm hơn mười đài đấu tất cả. Đi trên vùng rộng lớn mát
rượi này, Liễu Thiên vừa đi vừa nhìn qua một lượt.
Ở trong đây có cả đệ tử thường quán lẫn đệ tự tân quán, nhưng đệ tự thường
quán chiếm đến tám thành.Những đệ tử đều chia ra đứng quanh những đài mà mình
muốn xem hoặc chiến đấu. Mỗi đài ở đây đều có một kiểu chiến đấu khác nhau.
Chỗ thì đang dùng thể thuật chiến đấu, chỗ thì đang dùng binh khí, chỗ thì
đang dùng dị thuật đánh nhau.
Liễu Thiên đặc biệt xem chỗ đánh nhau bằng dị thuật kia. Ở đó có hai người
đang di chuyển qua lại, thỉnh thoảng lại phóng ra một luồng nguyên thần đủ
hình dạng về đối phương. Có lúc còn thấy người phóng ra lửa, kẻ đánh ra nước,
rồi dùng khí cắt đứt cả một góc của đài đấu.
Nhìn một màn này khá hấp dẫn, nhưng Liễu Thiên xem một hồi cũng cảm thấy vô
vị, hai người này đánh hoài mà không có dị thuật nào đặc biệt hay có lực công
kích mạnh mẽ vượt trội cả. Lại nói thì những thứ này hắn đã nghe nói qua cả
rồi nên xem lâu cũng thấy chán.
Liễu Thiên liền đi sang một đài chiến đấu thể thuật, đối với hắn thì thể thuật
mới là thứ cần tỷ thí đầu tiên. Và hôm nay hắn đến đây để kiếm một người cũng
luyện thể để đánh thử một trận.
Quanh cái đài chiến đấu thể thuật có gần mười người đang đứng xem. Hai người
đánh nhau trên đài thì quyền cước qua lại liên tục, nhưng xem tốc độ thì cũng
không nhanh, lực công kích cũng bình thường.
Xem một hồi thì cuộc chiến trên đài đã kết thúc, tên đệ tử to con đã chiến
thắng. Mọi người vỗ tay, sau đó hai tên kia cùng nhau đi xuống đài. Nhìn cứ
như họ chỉ biểu diễn một lúc thôi vậy.
Cùng lúc này một đệ tử dáng người cao cao, cơ bắp nở nang đi lên đài. Đây là
một thiếu niên tầm mười bảy mười tám, ánh mắt chính trực, gương mặt góc cạnh,
mũi cao miệng lớn, tóc gột gọn gàng, đây đúng là chuẩn mực nam tử hán.
Đặc biệt là người này vừa lên đài thì những người khác đang đứng dưới đài bỗng
nhiên rời đi hết.
Liễu Thiên thấy vậy trố mắt ngạc nhiên không hiểu tại sao? Hắn đang định gọi
một người hỏi thì bỗng người thanh niên trên đài kia liền chạy xuống vui vẻ
nói: “A! Vị huynh đệ này lên đây, chúng ta tỷ thí một chút!”
Tên đệ tử kia xuống kéo Liễu Thiên lên đài, Liễu Thiên thì nhíu mày khó hiểu
đi theo, hắn vừa đi theo vừa cảm thấy có gì đó không đúng.
Bị kéo lên đài, Liễu Thiên ngơ ngác nhìn quanh, những người khác đều đi sang
các đài khác hết rồi, quanh chỗ này chỉ có một gương mặt thiếu niên kia đập
vào mắt hắn mà thôi.
“Ta là Dương Diễn, không biết huynh đệ xưng hô thế nào?” Thiếu niên đứng đối
diện Liễu Thiên mỉm cười hỏi.
Liễu Thiên nghe vậy cũng khách sáo đáp lại: “Tiểu đệ tên là Liễu Thiên!”
“Liễu huynh đệ có muốn cùng ta đánh một trận không?” Dương Diễn ánh mắt mong
chờ.
Liễu Thiên thì nhíu mày, hắn đến đây chính là muốn đập nhau một trận nhưng
nhìn thấy mọi người tự dưng bỏ đi hết làm hắn khó hiểu. Hắn không biết là
thiếu niên trước mặt làm thế nào mà mọi người lại có vẻ chán ghét như vậy?
“Thế này đi! Ta sẽ không dùng đến nguyên thần, ta chỉ dùng sức mạnh cơ thể
thôi!” Dương Diễn kia thấy ánh mắt của Liễu Thiên suy tư thì liền nói ra điều
kiện của mình.
“Không dùng nguyên thần!” Liễu Thiên nghe thấy câu này thì dung động. Hắn
chính là đang lo lắng không có nguyên thần kích hoạt cơ thể thì khó đánh lại
được nhưng giờ lại có người nói vậy. Hắn biết mình đã tìm đúng người rồi.
“Được! Vậy mong huynh chỉ giáo rồi!” Liễu Thiên chắp tay trước người đồng ý.
“Haha! Chỉ giáo gì, cùng luận bàn thôi!” Dương Diễn vui vẻ cười lớn.
Theo câu nói này, một số người xung quanh mấy đài kia dần dần quay lại. Mọi
người gọi nhau thế là tất cả mấy chục người từ các đài khác nhìn lại rồi thi
nhau kéo lại.
Chẳng mấy chốc, quanh đài đấu này mọi người đã đứng vây kín xung quanh. Liễu
Thiên nhíu mày nhìn quanh, hắn thật sự không hiểu chuyện gì nữa.
“Tên nào mà liều mạng vậy? Lại đánh cùng Dương Diễn?”
“Không biết! Chắc là lính mới!”
“Ha ha! Có kịch hay để xem rồi!”
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn luận, mọi người xôn xao chỉ chỏ lên đài rồi
cười nói.
“Ta mấy tháng trước có xem Tống Kiên bị đánh cho nằm liệt giường cả tuần liền,
từ đó đến giờ Dương Diễn chưa từng đánh nhau với ai, mà thực ra thì chẳng ai
đi luận bàn với hắn cả!”
Một tên đệ từ vẻ mặt suy tư nhìn lên đài lẩm bẩm, một số thì xôn xao, còn đa
phần đều cảm thấy hứng thú.
Lúc này còn có một vị trưởng lão đang ở trong cái đình phía xa cũng đi lại
ngồi ở cái đình gần đó, hai mắt nheo lại nhìn lên đài của Liễu Thiên.
Thấy thêm một màn như vậy, Liễu Thiên lại càng có dự cảm không lành, hắn đang
có cảm giác bị lừa gạt!
Thấy ánh mắt của Liễu Thiên đang nhìn quanh như vậy, Dương Diễn liền mỉm cười
nói: “Những người tỷ thí trước cùng ta đều bị chấn thương nặng, chính vì thế
đã rất lâu không có ai tỷ thí cùng ta rồi.”
“Nhưng không phải lo, từ nay ta sẽ không dùng nguyên thân để tỷ thí nữa!”
Dương Diễn xua tay cười hiền hậu trấn an Liễu Thiên.
“Không dùng nguyên thần! Thì ra là vậy!
“Thả nào tên kia lại giám đánh!
“Nếu không dùng nguyên thần thì ta cũng giám thử một lần!”
Mọi người nghe Dương Diễn nói vậy thì đều bàn tán, tất cả đều như đã hiểu ra
nguyên nhân Liễu Thiên chấp nhận tỷ thí. Ai cũng nghĩ Liễu Thiên được chấp và
đang chiếm ưu thế.
Nhưng Liễu Thiên lại thầm kêu khổ trong lòng, không dùng nguyên thần ư? Hắn
cũng đâu có nguyên thần mà dùng cơ chứ? Như vậy là lại chiến đấu công bằng
rồi! Mà nghe qua thì vị Dương Diễn này chắc chắn rất lợi hại điều này khiến
Liễu Thiên càng thêm lo lắng!
Thế nhưng bỏ cuộc thì không phải là phong cách của Liễu Thiên, đã nói là sẽ
làm. Nghĩ vậy hắn liền mỉm cười nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”
Đài đấu rộng tầm chục trượng vuông, xung quanh không hề có rào vây, mặt đài
được làm bằng gỗ tấm, mỗi tấm dầy khoảng ba phân, rộng hơn xích, dài ngắn khác
nhau lợp thành mặt đài khá phẳng. Trên đài đấu này, hai người Liễu Thiên đứng
cách nhau tầm ba trượng.
Khi này, Liễu Thiên ánh mắt tập trung nhìn về phía Dương Diễn. Dương Diễn thì
cửi bớt áo ngoài, sửa sang lại rồi cũng hướng ánh mắt lên người Liễu Thiên. Cả
hai đã sẵn sàng đánh một trận!
“Chiến thôi! Coạch!”
Miếng sàn dưới chân Dương Diễn bị đạp gãy, hắn nhảy vụt lên không thân hình
lao về hướng Liễu Thiên một quyền đánh ra.