Người đăng: danhvotr@
Chẳng biết qua bao lâu thì Liễu Thiên tỉnh dậy, hắn liếc mắt nhìn quanh thì
thấy trong phòng khá tối chỉ có một ánh nến nhỏ ở góc phòng mà thôi. Sau khi
ngủ dậy thì hắn đã tĩnh tâm lại, hắn không khóc nữa mà bắt đầu trầm tư suy
nghĩ.
“Mình đang ở một nơi xa lạ, một hành tinh khác, mình không bỏ xuống quá khứ
nặng nề kia thì không thể nào đi đến tương lai phía trước được. Tương lai phía
trước của mình là một con đường gập ghềnh không thích hợp để mang theo những
hành lí quá nặng.”
Nghĩ một hồi rồi hắn ngồi dậy tự nhủ: “Mình sẽ chỉ nhớ về những thứ vui vẻ và
những kiến thức bổ ích, loại bỏ hết những gì không vui. Dù mình có buồn rầu
thế nào đi nữa thì cũng không làm ảnh hưởng đến những người thân ở Trái Đất
được nữa. Như vậy thì tại sao phải buồn?”
“Một câu chuyện cười không làm bạn cười mãi được tại sao một chuyện buồn lại
làm bạn khóc mãi?” Hắn nhớ lại một câu nói tự lẩm bẩm.
“Liễu Thiên” đứng dậy, hắn đã sẵn sàng cho cuộc sống mới, một cuộc sống hắn
chưa từng nghĩ đến.
Khi này, hắn mới nhìn lại cơ thể cùng quần áo của mình rồi đánh giá!
Kể ra thì hắn cũng sở hữu một cở thể khá ngầu, từ trên xuống dưới đâu đâu cũng
thấy binh khí. Hắn nếu cửi trần ra thì sẽ cho mọi người thấy hết được hai hàng
gồm mười mấy cây dao găm dắt hai bên của hắn. Hai cặp tay mảnh mai trắng muốt
như hai cán thương, ngón tay búp măng với da và xương nhìn không khác gì một
bộ cốt chảo mới được cải lên vậy.
“Nếu gầy chút nữa thì đúng là cốt nhân rồi!” Liễu Thiên xờ nắn cơ thể một hồi
thì cười cười lẩm bẩm rồi như theo phản xạ tự nhiên thì hắn nhìn quanh phòng
xem có gương không đẻ nhìn xem mặt mũi mình ra sao?
Nhìn quanh một lượt những đồ đạc trong phòng thì hắn thấy ở góc phòng có một
tấm kính. Nhìn kỹ thì đây cũng chẳng phải là kính mà là một loại tinh thạch gì
đó được cắt thành mảng lớn rất mịn và dày. Thế nhưng mảng tinh thạch này tuy
dày tảng, viền ngoài lồi lỏm nhưng lại có thể phản chiếu ánh sáng không khác
gì gương kính ở Trái Đất vậy.
“À có đôi mắt giống đôi mắt của mình. Mặt thì trắng nhợt thế này, tên này chắc
cũng chưa thấy mặt trời bao giờ!” Liễu Thiên đi lại cái gương kia quan sát kỹ
gương mặt của mình rồi bình luận.
"Tiếp tục cuộc sống mới!" Hắn đứng trước gương xoay xoay vài cái nhìn lại cơ
thể mới rồi cũng bỏ xuống suy nghĩ vớ vẩn suy tính đến tương lai sau này.
“Ở đây hình như là một thế giới tu luyện, như vậy thì mình cũng phải tu luyện
a! Ở đây, những kẻ tu luyện được gọi là gì nhì?” Liễu Thiên nhớ lại chút kiến
thức mới thu được lẩm bẩm.
“Cái gì nhì…?” Hắn không tìm ra từ ngữ để diễn tả.
“Thôi kệ! Là gì cũng được.” Hắn bỏ qua vấn đề này, bắt đầu nghĩ về những thông
tin hắn vừa nhận được từ thể xác này.
“Kỳ Nhân Các có gì hay không, tên này mười năm tuổi mới được đến đó, còn những
người khác đa phần đều đến đó từ năm mười hai tuổi. Lại nói thì cái tên này
yếu kém như vậy nhưng vẫn không biết gì vẫn chỉ quan tam đến ăn chơi và phá
quấy người khác.” Liễu Thiên đang tổng hợp thông tin của tên kia để lại rồi
đưa ra đánh giá về “Liễu Thiên” cũ.
“Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sơ kỳ, tu luyện có mấy cảnh giới tên kia còn không
biết nữa. Ài! Không hiểu tại sao hắn lại tu luyện được đến đệ nhị trọng nữa.”
Liễu Thiên thầm chán nản.
Ở thế giới này những dị giả bắt đầu tu luyện từ rất sớm, tùy theo thiên phú
thì mức độ tiến cảnh của mỗi người nhanh hay chậm. Linh Cơ cảnh là cảnh giới
đầu tiên của những dị giả ở đây. Đa số những người ở đây đều luyện đến Linh Cơ
cảnh tầng hai ở tuổi mười năm, mười sáu. Những người có tư chất hơn thì tiến
cảnh nhanh hơn, có thể đạt Linh Cơ cảnh từ năm mười hai tuổi thậm trí còn nhỏ
hơn nữa. Đối với những người trong các gia tộc thì đa số có điều kiện về linh
thảo linh dược hỗ trợ từ bé thì tiến cảnh sẽ nhanh hơn thường nhân.
Liễu Thiên cũng là một dạng có chút điều kiện thế nhưng đến tận năm mười năm
tuổi hắn mới tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sơ kỳ. Điều này cho thấy
thiên phú của hắn tốt đến mức khó thể tưởng tượng được.
“Con người tu luyện bằng cách ngồi thiền để hấp thụ linh khí từ trời đất.”
Liễu Thiên lẩm bẩm kiến thức về tu luyện tên kia để lại.
“Kiến thức tu luyện thật phong phú, bảo sao hắn tu luyện lợi hại vậy.” Liễu
Thiên lắc đầu thầm than rồi lại tự nhủ: “Mình phải kiếm sách để tự tìm hiểu
thôi.”
Lại nói thì trước kia, tên Liễu Thiên cũ có nghĩ gì đến tu luyện đâu, hắn khi
đó bị bắt tu luyện thì cũng gượng ép tụ luyện, hắn cũng chẳng tìm hiểu gì về
tu luyện, khi được dậy thì cũng như nước đổ lá khoai. Trong đầu tên đó chỉ
nghĩ xem hôm nay chơi gì, ngày mai ăn gì chứ đâu có một chút lo nghĩ sắp xếp
thời gian tu luyện.
Liễu Thiên đứng đó suy tư một hồi thì bên ngoài trời đã sáng dần. Thấy vậy hắn
không nghĩ linh tinh nữa, hắn đẩy cửa bước ra khỏi phòng rồi đứng ở hiên nhà
nhìn ra ngoài trời.
Lúc này, trời đã lờ mờ sáng, mặt trời chưa lên nhưng đã làm cho mọi thứ xung
quanh dần hiện ra rõ hơn. Quang cảnh yên tĩnh, đình viên vẫn còn ánh đèn,
sương sớm mờ mờ, gió nhè nhè thổi, cây cối nhịp nhàng đung đưa. Tất cả những
thứ đó làm cho Liễu Thiên có cảm giác rất quen thuộc.
Hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm liền! Hắn đang cảm nhận một ngày mới ở
thế giới mới nhưng không thiếu những dấu ấn quen thuộc này. Lại nói đến việc
đón bình mình thì trước đây mỗi khi hắn ngủ dậy cũng là lúc mặt trời đã lên
cao và hắn gần như đã quên mất hình ảnh mặt trời mọc nó ra làm sao? Đến hôm
nay thì hắn lại có cơ hội nhìn ngắm mặt trời mọc. Một hiện tượng quá đỗi bình
thường nhưng với hắn lại đầy ý nghĩa.
Lúc này, Liễu Thiên ngồi ở hiên nhà nhìn về hướng Đông, hướng có những ánh
sáng đầu tiên xuất hiện.
“Một ngày mới! Một ngày nắng đẹp sau một đêm đen tối.” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi
cứ ngồi vậy một lúc lâu mà không có hành động gì khác.
Giờ đây, mặt trời đã thoát ra hẳn những đám mây xám nơi chân trời để chiếu
những tia sáng đầu tiên lên đại địa và cũng chiếu lên người Liễu Thiên khiến
hắn cảm thấy tư vị ấm áp dễ chịu. Liễu Thiên cứ ngồi vậy đến lúc mặt trời lên
hẳn, nắng trải đều khắp nơi thì mới đứng dậy khẽ vặn người vài cái rồi từ từ
đi ra khỏi hậu viện này.
Hắn đi thăm quan một lượt Liễu phủ, đa phần mọi thứ trong phủ hắn đều biết
nhưng thực sự bản thân hắn chưa đi đến lần nào. Hắn vừa muốn tìm hiểu đồng
thời cũng tập thể dục luôn. Một bài thể dục nhẹ nhàng và thư thái sẽ làm cho
hắn tiếp nhận ngày mới thuận lợi hơn.
Liễu Thiên lòng vòng một hồi trong phủ, hắn đi qua rất nhiều người hầu, gia
đinh. Đi đến đâu mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mặt cung kính cộng thêm sợ
hãi và một tia xa lạ. Liễu Thiên thấy những ánh mắt đó thì chỉ khẽ thở dài
cũng không để ý nữa.
“Ê!” Lúc này, đi đến một ngã rẽ trong phủ, Liễu Thiên gặp một nô tỳ thì liền
kéo lại.
“Thiếu gia có gì chỉ dậy ạ?” Người nô tì kia bị Liễu Thiên kéo lại thì run rẩy
sợ hãi nhưng trong giọng nói vẫn tỏ ra cung kính hỏi.
“Ngươi có thể chỉ cho ta Thư phòng ở đâu được không?” Liễu Thiên dùng vẻ mặt
thành khẩn hỏi.
Người nô tỳ kia nghe Liễu Thiên khách khí liền có cảm giác không đúng, đồng
thời cũng cảm thấy sợ hãi hơn, nàng rối rít nói: “Không giám! Để nô tỳ dẫn
thiếu gia đến đó.”
“Không cần ngươi cứ chỉ đường cho ta là được.” Liễu Thiên lắc đầu đáp.
Người nô tì kia khó sử nhưng nhìn ánh mắt của Liễu Thiên đang chờ đợi thì liền
chỉ đường: “Thiếu gia cứ đi thẳng đến chính đường rồi rẽ trái sau đó đi thẳng
một đoạn là sẽ thấy.”
Liễu Thiên nghe vậy thì mỉm cười, hắn gật đầu nói: “Cảm ơn! Ngươi đi làm việc
đi.” Nói xong, hắn không để ý nhiều liền theo chỉ dẫn rời đi.
Liễu Thiên đi rồi thì nữ nô tỳ kia mới hoàn hồn, nàng đứng đó nhìn theo một
hồi rồi mới quay đi. Tiểu cô nương này vẻ mặt thộn ra vừa đi vừa nghi hoặc
hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay làm sao vậy?”
Liễu Thiên đang đi được một đoạn trong hành lang dài thì bỗng dừng lại, bụng
hắn reo lên đã làm hắn chuyển hướng đi đến phòng ăn. Trong ký ức của tên kia,
thư viện thì không biết ở chỗ nào nhưng vị trí phòng ăn hiện lại lên rất rõ
ràng.
Đến phòng ăn ở góc phủ, Liễu Thiên thấy một nhóm người đang bận bịu làm lụng.
Trong gian bếp, hơi nước, khói lửa tùm lum đồng thời những tiếng nói của mấy
vị đầu bếp đang thúc dục mấy người phụ làm cho chỗ này thật huyên náo.
Liễu Thiên thấy vậy khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi vào, hắn nhìn quanh xem có
gì ăn được không thì thấy phía bên kia gần tường có một cái kệ lớn. Trên kệ
lúc này, có mấy cái bánh bao mới ra lò vẫn đang bốc khói nghi ngút làm Liễu
Thiên luốt nước bọt ừng ực.
“Đại thiếu gia!” Khi này, một người nhìn thấy Liễu Thiên liền giật mình kinh
hô.
“Thiếu gia!”
“Thiếu gia, ngài cần gì ạ?”
Tất cả mọi người đều quay ra cúi đầu chào hỏi Liễu Thiên.
“Ta đói quá! Có thể lấy trước ít đồ ăn được không?” Liễu Thiên bị phát hiện
thì khẽ cúi đầu chào lại, hắn cười cười ngại ngùng hỏi.
Nghe Liễu Thiên nói vậy, thay vì trả lời thì mọi người ở đây trố mắt nhìn hắn
như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Thực ra nói hắn là người ngoài hành
tinh cũng không tính là sai!
“Sao vậy?” Liễu Thiên nhìn vào vẻ mặt của đám người kia thì lại hỏi.
“Thiếu gia cứ đùa, người thích ăn gì thì cứ tự nhiên.” Đám kia giật mình tỉnh
lại, một người đầu bếp liền cung kính nói.
Liễu Thiên trước kia sống trong một hoàn cảnh khác, giờ đây hắn là một đại
thiếu gia thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi, thích ăn gì thì ăn. Chính
vì thay đổi hoàn cảnh đột ngột làm hắn có chút không quen. Lại nói thì không
chỉ có hắn không quen, mà ngay cả đám người dưới cũng không quen.
“Ừm! Thế ta lấy trước mấy thứ vậy, mọi người tiếp tục làm việc đi, kệ ta.”
Liễu Thiên nghe vậy thì gãi đầu, hắn cười hiền hậu nói.
Khi này mọi người vẫn cung kính đứng một bên nhìn Liễu Thiên, điều này làm hắn
hơi ngại. Hắn vẫn không giám ra tay lấy thứ gì cả!
“Quay lại làm việc đi.” Liễu Thiên trợn mắt ra lệnh.
Mọi người giật mình, tất cả đều quay lại làm việc, mọi người đều có cảm giác
gì đó rất lạ nhưng không ai biết đó là gì. Liễu Thiên thì thấy mọi người quay
đi liền nhanh tay gói mấy cái bánh cùng ít hoa quả rồi nhanh chóng rời khỏi
đây.
“Các ngươi vừa có thấy gì không?”
“Ta cảm giác như đang mơ vậy?”
“Có phải là đại thiếu gia không vậy?”
“Ta cũng không tin nữa!”
Liễu Thiên đi rồi thì đám đầu bếp và phụ bếp thì nhau bàn tàn.
Nhưng dù sao thì Liễu Thiên cũng đã không nghe được những lời bàn tán kia.
Thực ra có nghe được thì hắn cũng không quan tâm mấy câu bình luận này. Hắn
cũng không có ý định giả dạng tính cách của tên kia, hắn sẽ sống thật với tính
cách của mình.
Thư phòng nằm mạn trái của Liễu phủ, đây là một căn phòng khá lớn và được
trang trí rất nhã nhặn. Khi này, trong Thư phòng, Liễu Thiên đang ngồi trên
một cái bàn vừa ăn vừa nhẩm lại những gì đã đọc. Lại nói khi hắn đến thư phòng
thì ở đây chỉ có hai vị trưởng quản chứ không có ai cả. Khi biết hắn đến đọc
sách thì hai lão trưởng quản cũng giật mình không thôi nhưng cũng rất nhanh
cho hắn vào.
“Dị giả tu luyện có sáu đại cảnh giới đó chính là Linh Cơ cảnh, Khai Minh
cảnh, Huyền Môn cảnh, Hoành Không cảnh, Vũ Linh cảnh và Phá Thiên cảnh.
Mỗi cảnh giới lại chia ra làm các cấp độ, riêng hai cảnh giới Linh Cơ và Vũ
Linh thì đều có chín cấp độ từ một cho đến chín, gọi là cửu trọng. Bốn cảnh
giới ở giữa thì chỉ chia làm bốn cấp độ, đó là Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh
phong.”
“Thế cảnh giới cuối thì sao? Không có ghi chép gì vậy?” Đọc đến đây thì Liễu
Thiên lại nhíu mày tự hỏi.
“Thôi để sau đi!” Hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi liền lắc đầu, hắn lại cắn một
miếng táo rồi tiếp tục ngẫm tiếp.
“Trong cơ thể con người tu luyện ra một nguồn năng lượng đó chính là nguyên
thần. Nguyên thần này cũng rất hay a, nó sẽ tăng tiến từng ngày theo quá trình
tu luyện của mỗi người.” Liễu Thiên cứ đọc được một đoạn lại dừng lại nghiền
ngẫm rồi lẩm bẩm đánh giá.
“Tổng quan lại thì con người tu đạo bằng cách hấp thụ linh khí của trời đất
qua các mao mạch vào cơ thể rồi chuyển hóa chúng thành nguyên thần của mình để
sử dụng. Theo như cấp độ của cảnh giới thì nguyên thần cũng tăng tiến theo. Nó
tăng tiến từ Sơ Nguyên lên Chân Nguyên, từ Chân Nguyên lên Tinh Nguyên, từ
Tinh Nguyên lên Thể Nguyên, rồi từ Thể Nguyên lên Dị Nguyên và cuối cùng chính
là Thiên Nguyên.”