Người đăng: danhvotr@
Hai người Liễu Thiên xen qua đường phố đông đúc tiến sang một vùng yên tĩnh
hơn. Nơi đây không còn thấy hàng rong nữa, cũng không còn hàng vỉa hè. Ở đây,
hai bên đường phố đều là những cửa hàng lớn nhỏ san sát nhau. Người qua lại ở
đây cũng không quá đông, ở đây cũng khá yên tĩnh không ồn ã như đoạn phố
trước.
Khi này, hai người Liễu Thiên vừa đi vừa quan sát những cửa hàng trong khu phố
này. Nhìn chung thì ở đây đủ các loại cửa hàng, bán đủ các loại đồ nhưng chủ
yếu ở đây vẫn là đồ cổ, tất cả các cửa hàng quanh đây đều bán những thứ đồ
được tìm thấy từ những di tích hoặc các đồ vật của các gia tộc lớn trong Nhất
Xuân quốc xuất ra. Nói là đồ cổ chứ ở đây cũng chẳng còn thứ gì quý báu bởi vì
tất cả đã qua sàng lọc rất nhiều lần mới đưa ra đây để bán cho đám dân thường
và khách tham quan. Những thứ đồ chân quý đa số đều được những người lành nghề
chiếm hết rồi. Thường dân vào đây còn có thể tim được đồ tốt chứ những dị giả
như Liễu Thiên đến đây cũng chỉ như “cưỡi ngựa xem hoa” mà thôi.
“Nhìn bên ngoài thì thấy bầy toàn đồ vớ vẩn. Chúng ta mùa gì ở đây?” Liễu
Thiên nhăn mày lẩm bẩm rồi lại quay ra hỏi Đoàn Linh Hiên.
Thấy vẻ mặt chán nản của Liễu Thiên, Đoàn Linh Hiên mỉm cười nói: “Đừng tưởng
những thứ này đều là rác rưởi, trong đó vẫn còn đồ trân quý đó, quan trọng là
có tìm ra hay không mà thôi!”
“Có đồ tốt cũng không đến lượt chúng ta, ta nghĩ vẫn cứ là tìm mấy món trang
sức hay binh khí gì đó đẹp một chút làm kỷ niệm thì còn được!”Liễu Thiên lắc
đầu nhìn vào hai cửa hàng đầu tiên nói.
“Đến khu này vui nhất chính là xem ai từ trong đống tạp vật này tìm được đồ
quý hiếm hơn! Đại ca có dám chơi không?”
Đoàn Linh Hiên dùng vẻ mặt tự đắc, ánh mắt khiêu khích Liễu Thiên.
“Nhưng làm thế nào để biết được mình mua được một món đồ quý hiếm. Chẳng phải
tất cả đồ ở đây đều được những vị giám định sư kiểm qua rồi mới đề giá bán
sao?” Liễu Thiên vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Cái gì mà kiểm tra, họ chỉ đánh giá đại khái thôi, còn rất nhiều thứ họ chân
quý nhưng đám người đó lại vất một đống như tạp vật! Đại ca không biết trên
đời này có một loại nước để giám định đồ có tên là Tiên Lịch thủy – thứ có thể
giúp chúng ta phân thắng bại?” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói rồi lại tỏ vẻ ngạc
nhiên hỏi.
“Tiên Lịch thủy? Chưa nghe qua bao giờ!” Liễu Thiên tỏ vẻ ngơ ngác trả lời sau
đó lại nghi hoặc nói: “Nhưng dù có loại nước này thì người khác chẳng nhẽ lại
không dùng để dám định còn đến lượt mình sao?”
“Tiên Lịch thủy là loại nước khi bỏ một đồ vật vào thì trên mặt nước sẽ xuất
hiện tất cả lại lịch của đồ vật đó! Tiên Lịch thủy này khá hiếm có, đồng thời
mỗi lần giám định một món đồ thì theo dung lượng của món đồ mà nước này cũng
mất đi một lượng tương ứng.”
“Vì thế không thể nào đem tất cả những đồ này đi giám định. Nếu làm như vậy dù
trong cả đống đồ này có tìm ra được đồ tốt thì tiền mua Tiên Lịch thủy cũng
đắt hơn cả tiền bán món đồ kia. Như vậy chẳng phải cái được không bù nổi cái
mất sao?” Đoàn Linh Hiên liền giải thích.
Liễu Thiên nghe qua thì cũng tạm hiểu được vấn đề sử dụng Tiên Lịch thủy này.
Nhưng khi này hắn lại cảm thấy tò mò không hiểu tại sao loại nước kia lại có
thể xem được đồ vật xuất xứ từ đâu nguồn gốc ra sao, điều này quả là thần kỳ
và khó hiểu.
Hắn đang suy nghĩ thì Đoàn Linh Hiên lại mỉm cười nói: “Nhưng chúng ta lại
khác, dù sao đại ca cũng nhiều tiền, như vậy chúng ta có thể tỷ thí một phen!”
Tiểu nha đầu này lại tỏ ra suy tư nói: “Nhưng để tiết kiệm chúng ta không được
mua vật nào to hơn nắm tay! Đại ca thấy sao?”
“Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi!” Liễu Thiên cũng bỏ vấn đề thần kỳ của Tiên
Lịch thủy xuống, hắn gật đầu nói.
“Không! Trước tiên phải đặt cuợc đã!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói rồi lại tỏ vẻ
suy tư.
“Muốn cược gì đây? Không mang mạng ra đặt thì ta sẽ chơi!” Liễu Thiên thấy vẻ
suy tư của Đoàn Linh Hiên suy tư như vậy liền cười cười nói.
“À! Đúng rồi! Người thua sẽ phải thực hiện một đề nghị của người thắng!” Đoàn
Linh Hiên kêu lên một tiếng rồi vẻ mặt đắc ý nói ra điều kiện đặt cược.
Liễu Thiên nghe vậy liền nghĩ về thứ định đem ra đặt cược: “Một đề nghị ư? Nếu
bảo mình chết hay làm chuyện gì phi pháp hoặc thương luân bại lí thì sao?”
Hắn nghĩ vậy liền lắc đầu phủ định ngay: “Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu,
còn nếu có yêu cầu quá đáng thì mình cũng bùng là được, dù sao cũng không hợp
lý thì mình bùng cũng chẳng sợ mang tiếng gì cả!”
“Đại ca sợ rồi à?” Đúng lúc này Đoàn Linh Hiên lại hỏi.
“Làm theo một điều kiện thì cũng được, nhưng điều kiện không được bắt ta làm
việc thương luân bại lí, không được ảnh hưởng đến tính mạng của ta và người
thân của ta. Những cái khác đều không thành vấn đề!”
Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định nói ra những yêu cầu của mình sau đó
lại tỏ vẻ nếu Đoàn Linh Hiên đáp ứng thì kiểu gì cũng chơi.
“Huynh nói gì vậy! Ta sao lại đưa ra những yêu cầu đó!” Đoàn Linh Hiên tỏ vẻ
không vui nói.
“Haha! Xin lỗi! Đại ca đây nghĩ nhiều rồi!” Liễu Thiên cười cười nói. Quả
nhiên là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi! Cái này cũng là do trước kia hắn bị lừa
khá nhiều vố nên có chút hơi cẩn thận.
“Thôi ta xin lỗi rồi! Chúng ta cược! Ai thua sẽ phải làm theo một yêu cầu của
người kia!” Liễu Thiên thấy bộ dạng không hài lòng của Đoàn Linh Hiên thì liền
gật đầu nói.
Đoàn Linh Hiên nghe vậy cũng mỉm cười đang định nói gì thì Liễu Thiên quay
người đi trước nói: “Thôi chơi thôi! Trước tiên vào cửa hàng đầu tiên này đi!”
“Muốn mua bao nhiêu thì tùy vào tiền của người đó nhưng khi tỷ thí chỉ chọn
một món!” Đoàn Linh Hiên cũng không phản đối chạy theo sau đó lại nói thêm một
quy định nữa.
“Được!” Liễu Thiên đi trước cũng không quay lại đáp.
Cửa hàng đầu tiền là một cửa hàng bán đồ gốm.
Trong cửa hàng cũng không đông khách, nhân viên bán hàng cũng chỉ có mấy
người.
Hai người Liễu Thiên vừa vào thì một vị trưởng quầy dáng người mập mạp, gương
mặt phúc hậu đi ra tiếp đón hai người. Gã biết hai người là khách quý nên đã
đi ra chào đón và bắt đầu hỏi hai người muốn mua loại gì, kiểu dáng ra sao, có
niên đại như thế nào, xuất xứ ở đâu,…?
Hai người Liễu Thiên đứng nghe gã giới thiệu cũng không có trả lời mà chỉ đứng
lại đánh giá một lượt cửa hàng này.
Cửa hàng này khá rộng, trang trí nhã nhặn, ở trong đó có nhiều quầy cùng giá
để các món đồ gốm như bình, lọ, bát, đĩa, ấm, chuyên, chén, vv… Nói chung là
đủ loại đồ dùng bằng gốm.
Tất cả những đồ này hình dáng khá lạ mắt, hoa văn trang trí chi tiết cổ kính,
đồng thời tất cả nhìn đều rất cũ, một số thứ còn có dấu hiệu mài mòn của thời
gian. Cũng có những món còn xuất hiện vết nứt vỡ, hay thiếu đi một số bộ phận.
Thấy hai người Liễu Thiên không nói về yêu cầu của mình, trưởng quầy liền chỉ
sang các giá, các sạp đồ trước mặt bắt đầu giới thiệu.
“Đây là những đồ gốm cách đây ba trăm năm, chúng được tìm thấy ở di tích Từ
Long phủ gần thành Miên Hoa. Tất cả đều là đồ tốt, hoa văn tinh xảo, phong
cách cung đình rất hợp cho trưng bày và trang trí tại thư phòng. Đồng thời
cũng có thể trở thành những bộ đồ dùng hàng ngày, đảm bảo sẽ đem lại sự tôn
quý người thường không có được.”
“Đây là những đồ gốm cách đây năm trăm năm, chúng được tìm thấy ở di tích Phú
Hiền sơn trang cách ngoại ô Khinh Liên thành ba mươi dặm. Những món đồ gốm này
đều từ tay một người làm ra, hình dáng đa dáng phong cách, hoa văn đơn giản
nhưng không kém phần tinh tế…”
Vị trưởng quầy huyên thuyên một hồi giới thiệu qua mấy giá lớn để những loại
đồ gồm.
Hai người Liễu Thiên chỉ gật gật đầu mỉm cười rồi lại tiếp tục đi lại nhìn
ngắm đồ đạc trong gian phòng này.
Nhìn qua một lượt, Liễu Thiên lắc lắc đầu, hắn có vẻ không chọn được món nào ở
đây. Đối với hắn, những đồ gốm này thực sự không có giá trị mấy. Dù chúng có
đẹp có cổ kính đến mấy thì hắn cũng không có hứng mua, lại nói thì với hắn dù
có mua được đồ tốt thì về cũng chẳng để làm gì.
Nghĩ vậy, Liễu Thiên liền quay ra nhìn Đoàn Linh Hiên thì thấy nàng đang sờ mó
tìm tòi từng món một. Hắn cũng không làm phiền nàng mà cũng từ từ đi lại nhìn
ngắm những đồ khác, thế nhưng hắn cũng không có chạm vào cái nào cả, tất cả
chỉ dừng lại ở nhìn ngắm là cùng.
Sau một hồi sờ soạn tìm tòi, Đoàn Linh Hiên liền lấy được một cặp chén nhỏ,
chúng có màu đỏ nâu. Trên đó đặc biệt không hề có hoa văn gì cả, chỉ có mấy
vệt tích do khi nung nấu tạo thành mà thôi.
Đoàn Linh Hiên hướng gã trưởng quẩy hỏi: “Cặp chén này bao nhiêu?”
“Cặp chén này đúng là chân phẩm nhưng giá của nó cũng không đắt. Cả hai cái
chỉ có giá hai mươi lượng bạc!”
Tên trưởng quầy kia từ từ nói ra giá của cặp chén.
Nghe vậy không những Đoàn Linh Hiên mà ngay cả Liễu Thiên cũng giật mình. Một
cặp chén nhỏ bằng sứ lại cần những hai mươi lượng bạc, xem ra nói nơi này là
nơi cắt cổ khách hàng không có sai.
Phải biết rằng một xiên kẹo hồ lô chỉ có năm đồng, như vậy một cái chén này có
thể đổi được hai trăm xiên kẹo hồ lô rồi. Bằng đó, trưởng quầy lại còn bảo là
không đắt, như vậy theo gã thì thế nào mới là đắt đây?
Thấy bộ dạng giật mình của hai người Liễu Thiên trưởng quầy liền giải thích:
“Hai vị đừng nghĩ ta bán đắt! Ở đây tất cả các cửa hàng đều có một mức giá
chung, không cửa hàng nào bán hơn định mức, cũng không cửa hàng nào bán kém.
Những đồ được thẩm định xong đều được bán đúng giá! Đây chính là cách làm ăn
của khu phố này.”
“Ài! Hai vị cũng biết giá nhập vào của mấy thứ này cũng không phải là rẻ. Để
khai quật được một di tích cần tốn rất nhiều tiền bạc và nhân công, đôi khi
còn bỏ xuống nhiều nhân mạng nữa. Cho nên khi những kẻ khai quật bán ra mấy
món đồ này cũng đòi giá rất cao rồi. Cửa hàng như thế này cũng chỉ ăn được một
chút đỉnh thôi!”
Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì cũng không nói nhiều, cô đi lại cầm hai nén bạc
lớn hướng ra trưởng quầy nói: “Ta lấy cặp chén này!”
Trưởng quầy vẻ mặt vui vẻ cầm bạc, hắn liền cung kính nói: “Để ta gói đồ giúp
tiểu thư!”
“Không cần!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu rồi đi lại chỗ Liễu Thiên nói: “Nếu đại ca
không chọn được món nào thì đi chỗ khác thôi!”
Liễu Thiên khẽ gật đầu, hai người cùng đi ra khỏi cửa tiệm này.
“Ngay cửa hàng đầu tiên đã mua một cặp, muội định mua một xe hàng về đấy à?”
Vừa ra đến ngoài đường Liễu Thiên đã hướng Đoàn Linh Hiên hỏi.
“Hihi! Mấy khi được đi mua đồ, hôm nay thích cái gì phải mua cho bằng hết!”
Đoàn Linh Hiên vừa cười vừa nói nhìn bộ dáng rất đam mê với vụ đi mua sắm ở
thị phường này.
Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Một cung nữ lại có thể giàu
như vậy sao?”
“Cái này…!” Đoàn Linh Hiên hơi ngập ngừng rồi liền nói: “Ta mỗi năm cũng tiết
kiệm được ít tiền, còn lần này ta lại vay của mấy cung nữ khác nên cũng có
được mấy trăm lượng!”
Đoàn Linh Hiên lại giải thích: “Lần này ta đi mua đồ tiện thể còn phải mua rất
nhiều đồ cho mấy cung nữ khác nữa, bọn họ cho vay tiền bắt ta phải mua cho rất
nhiều đồ đây! À! Có đại ca thì ta còn sợ gì nữa!”
“Rất tinh ranh, sẽ có lục ta tìm ra!” Liễu Thiên nghe vậy thì chỉ cười thầm
nghĩ.
“Chúng ta nhanh đi thôi!” Đoàn Linh Hiên đứng bên cạnh lại tỏ vẻ khẩn trương
nói.
Nói xong không đợi Liễu Thiên phản ứng, Đoàn Linh Hiên liền hướng cửa hàng
khác đi đến.
Cả hai lại đi qua mấy cửa hàng đồ gốm khác, Liễu Thiên vẫn như cũ chưa mua món
nào còn Đoàn Linh Hiên thì đã có một túi khá khá rồi.
Trên đường đi, Liễu Thiên cũng nhìn thấy một vài tên đệ tử từ Kỳ Nhân Các đến
như hắn đang đi dạo mua đồ ở khu này. Thế nhưng do không quen biết nên tất cả
chỉ lờ đi như không biết nhau.
Tiếp theo cả hai người Liễu Thiên tiến vào cửa hàng binh khí cổ. Cái gọi là
binh khí cổ chính là những binh khí không dùng được nữa và trở thành đồ sưu
tầm trang trí. Nhưng dù sao đối với một số người nó cũng có ý nghĩa nhất định.
Như các cửa hàng khác, khi hai người Liễu Thiên đi vào liền có một vị trưởng
quầy đi ra chào đón. Vị trưởng quày này là một gã trung niên cao gầy, gã có
đôi mắt một mí nhỏ hẹp, cái mũi cao, cái miệng rộng. Tên này cũng ăn nói lưu
loát, gã liên tục giới thiệu cho hai người Liễu Thiên về cửa hàng của mình.