Người đăng: danhvotr@
Chương 3: Phế đi tu vi.
Lúc này, trong một đại sảnh phía Tây Liễu phủ!
Ở đây có hai người một nam một nữ đang ngồi nói chuyện, nam là một trung niên
có gương mặt hiền hậu, mắt sáng mày kiếm, mũi cao miệng lớn, râu dài uy
nghiêm. Đây không phải ai khác mà chính là gia chủ đương thời của Liễu gia –
Liễu Nhân Khanh . Nữ là một thiếu phụ xinh đẹp, ánh mắt hiền hậu, nàng ngồi
bên cạnh Liễu Nhân Khanh! Thiếu phụ này là tứ tiểu thư của Cơ gia, Cơ Ngọc
Oanh, đồng thời cũng là vợ của Liễu Nhân Khanh.
“Huynh nói đến việc đi Kỳ Nhân Các thì ta lại càng lo lắng. Thiên nhi tính
cách như vậy! Huynh xem, nó lại ra ngoài gây chuyện rồi, huynh nuông chiều nó
quá thành ra tính cách của nó quá ngang ngược.” Lúc này, Cơ Ngọc Oanh lo lắng
dùng giọng điệu hờn trách nói.
Liễu gia có bốn anh em thì Liễu Nhân Khanh là cả, tuy vậy nhưng hắn lại lấy vợ
muộn nhất nên giờ mới chỉ có một đứa con trai. Vì nguyên nhân đó nên hắn khá
chiều chuộng đứa con này thành ra làm cho nó có chút ngạo mạn khinh người. Vị
thiếu gia đó đã không ít lần gầy rắc nên mỗi khi ra ngoài đều khiến phụ mẫu lo
lắng.
“Ài! Ta cũng thật không biết dậy con. Nhưng tất cả cũng là nàng không nỡ để ta
trừng phạt nó!” Liễu Nhân Khanh lắc đầu tỏ vẻ không hoàn toàn nhận lỗi nói.
“Ta cũng biết là sai nhưng là phụ mẫu thì ai lỡ. Mà thôi không nói vấn đề đó
nữa. Theo lịch thì mấy ngày nữa là người của gia tộc phải đi đến Kỳ Nhân các
rồi, ta càng sợ…” Cơ Ngọc Oanh gật đầu thở dài nói rồi chủ động đổi chủ đề.
“Ta biết nàng sợ nó đến đó sẽ chịu thiệt thòi.” Liễu Nhân Khanh nghe vậy thì
liền cắt ngang nói: “Liễu gia chúng ta ở đây thì là bá chủ nhưng ra ngoài thì
không đáng nhắc đến!”
“Đúng vậy! Với tính cách của Thiên nhi thiếp sợ nó sẽ tự rước họa vào thân.”
Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói thêm.
“Ta cũng chẳng biết sao nữa, nó là đại thiếu gia không thể cứ ở nhà rong chơi
được. Được đến Kỳ Nhân Các học tập là một cơ hội không phải ai cũng có, mà với
thân phận của nó thì cũng phải có chút thực lực nếu không làm sao có chỗ đứng
trong Liễu gia!” Liễu Nhân Khanh nghe vậy cũng hơi chán nản nhưng rất nhanh gã
lại tỏ vẻ kiên quyết nói.
“Ta biết ! Nhưng …” Cơ Ngọc Oanh vẫn tỏ vẻ lo lắng định nói gì thì Liễu Nhân
Khanh lại cắt ngang: “Thôi không cần lo lắng, ta sẽ bảo Liễu Thuyên chú ý đến
nó.”
“Cũng đành phải nhờ Tiểu Thuyên vậy!” Cơ Ngọc Oanh cũng không nghĩ ra được
cách nào khác nên đành gật đầu nói.
“Gia chủ..!” Đúng lúc này một tiếng gọi từ ngoài vang vào khiến cuộc đàm thoại
của hai người dừng lại.
Khi này, hai người Liễu Nhân Khanh nghe vậy liền quay ra nhìn thì thấy một tên
gia đinh chạy vào với vẻ mặt hớt hải.
“Gia chủ chuyện lớn rồi ! Đại thiếu…! Đại thiếu…” Tên gia đinh kia chạy vào ấp
úng nói không lên lời.
“Thiếu gia làm sao?” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy biết ngay liên quan đến con mình
thì liền quát hỏi.
“Thiếu gia bị người ta đánh bất tỉnh nhân sự rồi!” Tên gia đinh kia khi này
lấy lại tinh thần nói lớn.
“Cái gì!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt đại biến lẩm bẩm.
“Nhanh dẫn ta đi!” Liễu Nhân Khanh thì đứng phắt dậy ra lệnh.
“Gia chủ hãy đi theo tiểu nhân!” Tên gia đinh kia khẽ cúi đầu rồi quay người
chạy đi, hai vợ chồng Liễu Nhân Khanh rất nhanh chạy theo.
Ba người chạy vòng vèo qua mấy dãy nhà thì cũng đến nơi. Nơi ba người đi đến
là một cái đại sảnh rộng lớn. Ở đại sảnh khi này có rất nhiều người tập trung
lại tạo thành một không gian đông đúc và ồn ào.
“Tránh ra! Lâm đại phu, Gia chủ đến rồi!” Tên gia đinh kia quát lớn một tiếng
rồi đi trước tách đoàn người ra.
Đám người nghe hai chữ gia chủ thì cũng rất nhanh tách sang hai bên tạo thành
một nối đi cho ba người Liễu Nhân Khanh đi vào. Ba người đi vào nhìn vào trung
tâm đại sảnh thì thấy ở đó có một thiếu niên nằm trên một cái giường, thiếu
niên này dáng người mảnh khảng gầy yếu, gương mặt thanh tú có điểm bạc nhược
cùng với một số vết bầm mờ mờ, đôi mắt của hắn thì đang nhắm liền như đang ngủ
say vậy. Khi này, cạnh thiếu niên này có một thầy thuốc bắt mạch kiểm tra gì
đó.
“Thiên nhi!” Cơ Ngọc Oanh đi đến thấy thiếu niên kia nằm đó thì không kìm được
mà khóc lên rồi chạy lại gần ôm thiếu niên đó vào lòng rồi liên tục hỏi đại
phu: “Con ta sao rồi? Tại sao lại ra nông nỗi này? Là kẻ nào ra tay ác độc
vậy?”
Vị đại phu kia có một gương mặt già lua, giờ đây càng trở lên già hơn vì lo
lắng, não thở dài từ từ nói: “Thiếu gia làm sao ra thế này thì tại hạ không
biết nhưng sau khi kiểm tra thì ta có thể kết luận thiếu gia do bị chấn động
quá mạnh nên đã ảnh hưởng đến kỳ kinh bát mạch, nhất là thế thống kinh mạch
vùng đầu. Vì vậy theo ta thì không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng…”
Nói đến đây thì vị lão giả kia lại dừng lại tỏ vẻ khó xử lưỡng lự không nói
tiếp.
“Làm sao?” Cả hai người Cơ Ngọc Oanh cùng Liễu Nhân Khanh nghe vậy đều sốt
ruột thúc hỏi.
“Thiếu gia rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.” Vị đại phu kia bất đắc dĩ nói.
Cơ Ngọc Oanh ngồi xụp xuống, Liễu Nhân Khanh vẻ mặt đầy sát khí, gã nhìn lại
thiếu niên nằm trên giường rồi lại quay ra hỏi tên gia đinh: “Kẻ nào đã ra
tay?”
“Là Đỗ Hoàng của Đỗ gia.” Tên gia đinh không giám chậm trễ đáp.
Liễu Nhân Khanh nghe vậy liền hỏi tiếp: “Sự việc thế nào kể ta nghe?”
Thế là tên gia đinh liền kể một lượt cho Liễu Nhân Khanh nghe.
“Đỗ gia thật to gan giám lợi dụng tỷ thí để đánh trọng thương nhi tử của ta.
Người đâu mau triệu tập mọi người, chúng ta đi Đỗ gia.” Nghe kể một lượt thì
Liễu Nhân Khanh tức giận quát lớn rồi phẩy áo quay đi.
Cùng lúc đó cả Liễu gia trở lên láo động, người ra kẻ vào rầm rập, các nhóm
người từ từ tập hợp lại trước đại môn to lớn kia.
Cùng khi này, Cơ Ngọc Oanh đã đỡ thiếu niên kia về phòng để chăm sóc, nàng vừa
ngồi xoa thuốc cho con vừa khóc.
Lại nói về sự việc thiếu niên tên này trọng thương bất tỉnh thì thực ra cũng
không có gì quá đặc biệt.
Thiếu niên này là Liễu Thiên năm nay mười năm tuổi, hắn là con trai duy nhất
của gia chủ Liễu gia là Liễu Nhân Khanh. Hôm nay, Liễu Thiên này như thường
ngày đi chơi loanh quanh trong thành. Lúc đó lại gặp một đám thiếu niên thiếu
nữ cũng tầm tuổi hắn. Tên Liễu Thiên này cậy quyền thế hống hách nên đã trêu
ghẹo tiểu cô nương của Lý gia là Lý Tiểu Phần. Lúc đó lại có cả Đỗ Hoàng của
Đỗ gia ở đó, hai người lời qua tiếng lại vài câu rồi không biết thế nào để đến
cuối cùng thành ra lên đài tỷ thí.
Nói về Đỗ Hoàng thì tên đó cũng bằng tuổi Liễu Thiên, năm nay mười năm tuổi
nhưng hắn lại manh hơn Liễu Thiển rất nhiều. Hắn đã đến Kỳ Nhân các học tập
được ba năm rồi, bây giờ đã đạt Linh Cơ cảnh đệ lục trọng. Lần này kết thúc
một năm hắn lại về gia tộc nghỉ ngơi nên hôm này mới gặp Liễu Thiên.
Còn Liễu Thiên thiếu gia thì mười năm tuổi nhưng vẫn chưa đến Kỳ Nhân Các.
Nguyên nhân là Kỳ Nhân các lại yêu cầu nhập môn tối thiểu là Linh Cơ cảnh đệ
nhị trọng và độ tuổi gia nhập là ít hơn mười lăm tuổi đối với người của các
gia tộc trực thuộc, ít hơn mười hai tuổi đối với các đối tượng khác. Liễu
Thiên thì đến tận mấy ngày trước mới đột phá lên Linh Cơ Cảnh đệ nhị trọng. Vì
thế phải đến mấy ngày nữa khi đợt học năm mới tiến hành thì Liễu Thiên mới
được gia tộc đưa đến Kỳ Nhân các.
Đó là tu vi, còn thể hình thì Đỗ Hoàng tuy mười năm tuổi nhưng do đi tập luyện
nhiều năm nên cơ thể cũng lớn hơn nhiều so với thiếu niên trang lứa, cơ thể
cũng có da có thịt và chút cơ bắp. Còn Liễu Thiên thì một thân hình mảnh mai
thướt tha như thiếu nữ cộng với một tu vi cao thâm khó lường nên khi tỷ thí
với Đỗ Hoàng rất nhanh có cho ra một kết quả. Hai người vừa đánh nhau thì Đỗ
Hoàng chỉ đánh vài quyền là Liễu Thiên đã nằm bất tỉnh ở đó rồi. Điều đáng nói
là tên Đỗ Hoàng kia ngày thường rất ghét Liễu Thiên nên hôm nay ra tay không
hề lưu tình. Và điều đó đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
…
Ngày hôm sau.
Ở đại sảnh lớn của Liễu phủ khi này có rất nhiều người đang tập trung lại, kẻ
ngồi người đứng đủ kiểu. Ở giữa nhà trung tâm mọi chú ý có một cái giường lớn,
Liễu Thiên đang nằm ở đó.
Hôm qua Liễu Nhân Khanh đến Đỗ gia đòi công đạo nhưng bị Lý gia cùng thành chủ
Vạn Niên thành viện cớ ngăn lại, điều đó đã dẫn đến cuộc họp hôm nay để xem xử
lí việc này như thế nào cho hợp tình hợp lí. Chính vì vậy lúc này mọi người
mới tập trung ở đại sảnh Liễu Phủ.
“Đỗ Hà Anh ngươi giải thích thế nào đây? Hôm nay, ngươi không đưa ra được câu
trả lời thích đáng thì đừng trách Liễu gia tàn độc.”
Liễu Nhân Toàn, tứ thúc của Liễu Thiên, một người ngoài ba mươi gương mặt điển
trai nam tính, ánh mắt sắc sảo, gã nhìn vào một trung niên ngồi đối diện tức
giận quát hỏi.
Liễu gia của gã là bá chủ Vạn Niên thành nhưng chưa từng đánh người của gia
tộc khác bị thương hôm nay lại bị người ta đánh. Mà người bị đánh bất tỉnh lại
là cháu của vị ‘tứ gia’ này đồng thời cũng là Liễu đại thiếu gia. Như vậy dù
có là bụt thì cũng không thể nín được chứ đừng nói đến một tứ gia nổi danh Vạn
Niên Thanh như Liễu Nhân Toàn.
Tứ gia bớt giận, đây chỉ trẻ con không biết gì. Đỗ mỗ nhất định sẽ bồi thường
cho Liễu gia!” Đỗ Hà Anh gia chủ đỗ gia nghe Liễu Nhân Toàn nói vậy thì vội
đứng dậy, lão dùng vẻ mặt ủ rũ đầy khổ tâm nói.
“Bồi thường? Hừ! Chết người ngươi tính bồi thường cái gì?” Liễu Nhân Toàn nghe
Đỗ Hà Anh nói vậy thì cười nhạt rồi dùng ánh mắt lạnh lẽo hỏi.
“Cái này…!” Đỗ Hà Anh vẻ mặt xám lại không nói được nữa.
“Liễu huynh cứ bình tĩnh. Đại công tử ắt sẽ tỉnh lại thôi, chúng ta có gì từ
từ nói chuyện.” Một vị ngồi cạnh Đỗ Hà Anh liền nói đỡ.
Vị này chính là gia chủ Lý gia, Lý Quảng . Hắn hôm nay đến đây chính là muốn
giúp đỡ Đỗ gia tránh một kiếp nạn. Dù sao thì sự việc này cũng liên quan đến
nữ nhi của hắn. Lại nói Đỗ gia gặp chuyện thì Liễu gia càng lộng hành nên hai
gia tộc này bắt buộc phải che chở cho nhau.
Liễu Nhân Khanh từ đầu chưa nói gì bỗng nhiên ôn tồn nói: “Tuy Thiên nhi tính
cách ngang ngược nhưng nó chưa từng làm hại đến tính mạng ai bao giờ, hôm nay
nó lại bị người khác làm hại đến tính mạng. Là bậc phụ thận ta không thể không
đòi lại công đạo được.”
“Như vậy không biết ý Liễu huynh xử trí ra sao?” Một vị ngồi ngang hàng cũng
Liễu Nhân Khanh bỗng nói.
“Thiên nhi của ta nếu bình yên vô sự thì cũng không nói làm gì chỉ một vài
người lớn chúng ta nói chuyện là xong nhưng đằng này nó bị đánh cho hôn mê
không biết ngày nào tỉnh dậy.” Liễu Nhân Khanh nghe vậy thì ánh mắt đảo qua
mấy lần rồi từ từ nói.
“Đỗ Hà Anh ngươi thấy lên làm thế nào?” Liễu Nhân Khanh vừa nói xong thì lại
trầm giọng hỏi vị gia chủ Đỗ gia ngồi bên kia.
Đỗ Hà Anh nghe vậy thì giật mình, gã từ từ lau mồ hôi trên trán rồi không có
trả lời, gã đứng dậy tỏ vẻ cung kính hỏi: “Không biết công tử bị thương ra
sao?”
Nghe vậy, Liễu Nhân Toàn đứng bên lại tỏ vẻ tức giận nói: “Lâm đại phu chuẩn
đoán rất có thể Thiên nhi sẽ không tỉnh lại!”
Đỗ Hà Anh nghe vậy mặt tái đi, trong đầu gã thì thầm kêu không xong.
“Đỗ gia thật không phải, Liễu huynh xin hãy cho con trai ta một con đường
sống. Ta sẽ chặt một tay của nó!” Đỗ Hà Anh sau khi bình tĩnh lại thì gã liền
hướng Liễu Nhân Khanh thành khẩn cầu tình rồi đưa ra một cái giá.
Liễu Nhân Khanh có vẻ vẫn không bằng lòng, Liễu Nhân Toàn liền cười nhạt lắc
đầu nói: “Đơn giản nhì! Người Đỗ gia đánh trọng thương, làm cho đại công tử
của Liễu gia hôn mê không biết khi nào tỉnh lại nhưng các ngươi muốn chỉ mất
có một cánh tay. Như vậy là coi Liễu gia ta kém hơn Đỗ gia các ngươi rồi?”
“Tại hạ nào giám coi thường Liễu gia!” Đỗ Hà Anh nghe vậy thì vội lắc đầu giải
thích.
“Bây giờ ít nhất phải phế đi tu vi của Đỗ Hoàng! Nếu cháu ta thực sự không
tỉnh lại thì chúng ta sẽ xử lại!” Liễu Nhân Toàn liền không khách khí nói.
Vị tứ thúc này là người rất thẳng tính đồng thời cũng không thích chịu thiệt.
Liễu gia nếu không phải là gia tộc hiền lành thì sớm đã giết Đỗ Hoàng rồi làm
sao lại triệu tập xét xử rồi xử nhẹ thế được.
Khi này, mọi người nghe thấy điều kiện của Liễu Nhân Toàn thì đều có phản ứng
khác nhau, mấy người của Liễu gia thì không ai tỏ vẻ ngạc nhiên gì nhưng phía
bên kia đều xôn xao bàn tán.
“Liễu huynh cần gì phải ra tay nặng thế, dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.” Vị
thành chủ ngồi chính diện bên kia bỗng cất lời.
“Hừ! Đứa trẻ! Thiên nhi nhà ta không là một đứa trẻ sao?” Liễu Nhân Toàn nghe
vậy thì lại khó chịu hơn, gã dùng giọng điệu không chút khác khí hỏi lại.
“Đành là như vậy nhưng cũng phải cho bọn trẻ cơ hội sửa chữa.” Lý Quảng cũng
đứng dậy đỡ lời.
“Đỗ Hoàng thì có cơ hội sửa sai thế nhi tử của ta?” Liễu Nhân Khanh hai mắt
nhíu lại đầy sát khí quát hỏi.
“Các vị cũng không nên quá tuyệt tình!” Một vị lão giả ngồi từ đầu đến giờ
bỗng nhiên nói.
Đây chính là một người bên Triều đình, tuy triều đình không mấy quyền lực
nhưng cũng có chút ảnh hưởng về kinh tế giao thương trong Vạn Niên Thành.
“Tuyệt tình! Haha! Tuyệt tình thì sao? Đừng nói là Liễu gia ta, hôm nay Đỗ gia
ngươi có người chết hay hôn mê xem các ngươi có để yên không? Thôi bớt thừa
lời đi!” Liễu Nhân Toàn cười nhạt nói.
“Không cần nói nhiều, hoặc phế đi Đỗ Hoàng hoặc Liễu gia ta sẽ khai chiến với
Đỗ gia. Ta tin rằng Kỳ Nhân các cũng không quản vấn đề thù hận giữa hai gia
tộc nhỏ như chúng ta đâu!” Liễu Nhân Khanh phẩy mạnh tay áo đứng dậy nhìn sang
vị thành chủ Vạn Niên thành đầy thâm ý nói.
Vị thành chủ kia thấy vậy thở dài một cái liền nói: “Có thể cho ta chút mặt
mũi mà xử nhẹ được không, trẻ con mất một cánh tay cũng là quá đủ rồi. Chưa
biết chừng công tử lại tỉnh lại?”
Vị thành chủ đang muốn giảm án cho Đỗ Hoàng, mất một cánh tay tuy tàn khốc
nhưng vẫn hơn rất nhiều việc bị phế bỏ tu vi không thể trở thành võ giả chứ
đừng nói là tu luyện thành dị giả nữa.
“Đây là Thiên nhi còn có thể tỉnh lại nên mới xử nhẹ như vậy nếu không người
nghĩ mạng của Đỗ Hoàng có thể đổi được mạng của cháu ta ư?” Liễu Nhân Toàn vẻ
mặt lạnh khốc nói.
Liễu Nhân Khanh vẻ mặt vẫn nghiêm trang, gã nói: “Cho dù thế nào cũng phải phế
đi tu vi, chúng ta không lấy mạng hắn là đã rất lể mặt các ngươi rồi.”
“Liễu gia xưa này không thích hiếp người yếu nhưng làm bị thương người trong
tộc ta thì chắc chắn phải trả giá.” Một trưởng lão già cả râu tóc bạc phơ lúc
này bỗng nhiên mở miệng tạo uy cho Liễu gia.
Đỗ Hà Anh vẻ mặt đau khổ không biết nói gì, gã hiểu thế lực của Liễu gia. Chưa
kể Liễu gia có cao thủ Hoành Không cảnh mà ngay cả các cao thủ Huyền Môn cảnh
và Khai Minh cảnh cũng nhiều hơn hai gia tộc Đỗ, Lý cộng lại. Đồng thời Liễu
gia cũng có gia tài lớn hơn nhiều lần hai gia tộc bọn họ. Thành chủ tuy là
người của Kỳ Nhân các cử đến quản lý nhưng cũng không thể xen quá sâu vào
tranh chấp trong những gia tộc.
Nguyên nhân là mỗi một gia tộc khi ký hiệp ước trực thuộc với Kỳ Nhân các đều
được Kỳ Nhân các quan tâm bảo vệ và bồi dưỡng hậu nhân, đồng thời hàng năm mỗi
gia tộc đều phải nộp cống phẩm cho Kỳ Nhân các đồng thời khi Kỳ Nhân các cần
dùng người thì tất cả các gia tộc đều phải đáp ứng cử người đi. Kỳ Nhân các
cũng không quản lí khu vực riêng biệt mỗi gia tộc chiếm cứ, không cần biết làm
gì chỉ cần không ảnh hưởng đến Nhất Xuân quốc thì Kỳ Nhân các không quản. Vì
vậy những gia tộc lớn vẫn có quyền chèn ép gia tộc nhỏ! Những gia tộc nhỏ nếu
có thực lực thì vẫn có thể đánh bại gia tộc lớn để phát triển. Đó là quy luật
phát triển mà kể cả một quốc tông như Kỳ Nhân Các cũng không thể thay đổi.