Người đăng: danhvotr@
Lúc này, Lâm Mộng rời đi, mọi người cũng giải tán, hai người Liễu Thiên cũng
quay người định kiếm chỗ trống để nghỉ ngơi.
“Đa tạ sư tỷ sáng nay đã cứu mạng!” Hai ngươi đi đến khu ngoài gần tường của
căn phòng thì bỗng nhiên một nữ đệ tử chặn đường cung kính nói.
Cả hai người Liễu Thiên nhìn lại đằng sau nữ đệ tử này thì thấy có hai nam đệ
tử thân đầy thương tích đang nằm ngủ cạnh đó.
“Đây chắc hẳn là nhóm người sáng nay bị Tam Giác Ngưu đuổi, xem ra sau khi
thoát khỏi Tam Giác ngưu bọn họ cũng rất chật vật mới vào được đây.” Liễu
Thiên thấy vậy cũng đoán ra được lai lịch của nhóm ba người này.
“Không có gì! Ta chỉ là thấy con yêu thú đó nên bắt thôi! Chứ cứu mạng cái
gì!” Khương Tuyết nhận ra người này lên gật đầu mỉm cười tỏ vẻ không để bụng.
“Hay chúng ta nghỉ chỗ này đi!” Khương Tuyết nói xong lại rất nhanh quay lại
Liễu Thiên đề nghị.
“Cũng được, đằng nào chỗ này cũng còn chỗ trống!” Liễu Thiên gật đầu.
Hai người không nhiều lời liền ngồi xuống cạnh ba người vừa rồi, nữ đệ tử kia
thấy vậy cũng không nói gì chỉ vui vẻ ngồi xuống chỗ của mình.
“Các ngươi sao lại ra lông lỗi này? Ta nhớ sáng nay vẫn ổn lắm mà?” Khương
Tuyết ngồi xuống liền hỏi.
“Tiểu muội sáng nay thoát khỏi con thú kia thì ngay tức khắc định tiến vào
trong này nhưng đi được một đoạn lại gặp mấy con Hồng Ma Viên. Tuy giết được
chúng nhưng cả đội thương tích không nhẹ! Sau đó ba người bọn ta cố gắng tiến
vào đây rồi ngồi trị thương trong này đến vừa rồi mới xong.” Nữ đệ tử từ từ kể
lại, trong giọng điệu thì đầy lo sợ và buồn rầu.
“Vào được đây là may mắn rồi!” Khương Tuyết nghe vậy mỉm cười an ủi.
“Các ngươi ăn không?” Còn Liễu Thiên lúc này lấy ra một bọc lớn rồi mở ra hỏi.
“Thịt nướng?” Nữ đệ tử kia thấy một bọc thịt lớn màu nâu sẫm liền ngạc nhiên
hỏi.
“Ừm! Cái này là trưa nay bọn ta chủ định làm nhiều một chút để vào đây có cái
để ăn. Dù sao tu luyện thì ăn uống đôi lúc cũng không cần thiết nhưng có ăn
vẫn hơn!” Khương Tuyết gật đầu cầm một miếng nhỏ vừa ăn vừa nói.
“Ăn đi! Đừng ngại!” Liễu Thiên cầm một miếng rồi để cả bọc xuống trước mặt nữ
đệ tử kia nói.
Nhìn miếng thịt nướng màu đỏ sậm đầy hấp dẫn trên tay hai người Liễu Thiên, nữ
đệ tử kia dâm dấm nước mắt cầm một miếng ăn.
“Sao vây? Ngươi sao lại khóc?” Khương Tuyết ngạc nhiên hỏi.
“Từ lúc ta vào đây chỉ thấy đồng môn sát hại nhau, ta chưa thấy ai tốt như sư
tỷ vậy!” Nữ đệ tử kia cảm động nói.
“Trên đời cái gì cũng có hai mặt tốt xấu, ngươi không nên quá bi quan. À! Cứ
gọi ta là Khương Tuyết là được rồi, ngươi còn hơn tuổi ta mà!” Khương Tuyết
nghe vậy lại an ủi, sau đó lại nhớ ra mình bị gọi là sư tỷ liền đính chính
lại.
“Chúng ta có khách!” Nữ đệ tử kia chưa kịp nói gì thì Liễu Thiên đã dừng ăn
nhìn ra phía ngoài nói.
Thấy vậy hai người Khương Tuyết cũng quay ra nhìn thì thấy có một nhóm ba
người đang đi lại, người đi giữa chính là tên Lâm Mộng kia, phía sau hắn là
một nam một nữ, đều là người của đội Hai.
Ba người này đi đến cạnh chỗ mấy người Liễu Thiên tự nhiên thu dọn ngồi xuống
chỗ trống bên cạnh.
Thấy vậy, Liễu Thiên cùng Khương Tuyết cũng không để ý nữa, nữ đệ tử kia nhìn
biểu hiện không quan tâm của hai người Liễu Thiên thì cũng quay lại tiếp tục
ăn.
Ba người Lâm Mộng lúc này cũng ổn định vị trí và ngồi xuống. Nhóm ba người này
vừa ngồi xuống cũng lấy một ít đồ ra ăn, hình như cũng là một loại thịt nướng.
Lâm Mộng bỗng nhiên nhìn sang Khương Tuyết, hắn nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi
liền hỏi: “Vị sư muội Thanh Long đội này không biết xưng hô như thế nào?”
Liễu Thiên nghe vậy hàng mày hơi nhíu lại nhưng lại rất nhanh mỉm cười không
nói gì. Hắn cũng không quản quá nhiều, nếu hắn đoán không nhầm thì tên này
chắc là muốn tỉ thí cùng Khương Tuyết. Nếu như vậy với sức mạnh của Khương
Tuyết thì rất có thể tên Lâm Mộng kia sẽ bị giáo huấn một trận. Điều này rất
hợp ý Liễu Thiên nên hắn không muốn xen vào làm gì.
Khương Tuyết lúc này lại ăn uống rất ngon miệng, nàng làm như không nghe thấy
câu hỏi vừa rồi.
Nữ đệ tử đội sáu thấy vậy bỗng lo lắng, nàng khẽ nhìn hai người Liễu Thiên rồi
lại cúi đầu ăn tiếp.
Bên phía Lâm Mộng, hai người đi theo hắn vẻ mặt như phát hỏa định nói gì đó
nhưng Lâm Mộng đã chặn lại.
“Xin lỗi! Ta đã quá vô lễ, tại hạ Lâm Mộng! Không biết sư muội xưng hô là gì?”
Lâm Mộng hướng hai người Liễu Thiên cười cười giới thiệu rồi lại hỏi.
Nghe đối phương tự động giới thiệu thì Khương Tuyết khẽ gật đầu sau đó giới
thiệu môt lượt ba người:
“Hân hạnh! Ta Khương Tuyết! Đây là Liễu Thiên, còn đây là…”
“Vân Tiểu Mai!” Nữ đệ tử kia thấy Khương Tuyết đang nói dừng lại thì hiểu liền
khẽ nói.
“Hân hạnh! Thì ra là Khương sư muội!” Lâm Mộng cười chắp tay tỏ vẻ thân thiên
nói.
Thấy đối phương không đả động gì đến mình, Liễu Thiên tuy có chút không hài
lòng nhưng hắn cũng không có phản ứng gì. Dù sao thì hắn yếu hơn hai người họ,
đó là sự thật không chối cãi được. Ở bất kỳ đâu cũng vậy, kẻ yếu luôn bị khinh
thường.
“Nghe nói ở Thanh Long đội năm nay có một người tên là Trương Thiết, Khương sư
muội có biết không?” Lâm Mông lúc này lại hướng Khương Tuyết ánh mắt chờ đợi
hỏi.
“Sư muội! Nghe hay quá a!” Liễu Thiên tuy yếu hơn thật nhưng khi nghe tên kia
vừa gặp cứ một câu sư muội, hai câu sự muội thì cảm thấy có chút khó chịu thầm
mắng. Hắn không biết tại sạo lúc này cảm thấy tên thiếu niên trước mặt đáng
ghét vô cùng.
“Vị đó ta cũng có nghe qua, hình như là đệ tử đứng đầu Thanh Long đội. Nhưng
một đội là quá rộng lớn mà chúng ta lại khác Hành nên ta cũng chưa gặp qua bao
giờ!” Khương Tuyết thì không để ý nhiều đến cách xưng hô, nàng khẽ gật đầu
không dấu diếm nói.
“Haha! Đó chính là bạn của tại hạ!” Lâm Mộng nghe Khương Tuyết nói vậy thì khẽ
cười nói.
“Ta nghe Trương huynh nói trong Thanh Long đội có một vài người có thể cùng
huynh ấy đánh ngang tay. Có một còn người xếp hạng về dị thuật con hơn huynh
ấy nữa. Tuy chưa giao đấu qua bao giờ nhưng Trương huynh khẳng định người đó
rất mạnh. Qua miêu tả thì người đó giống Khương sư muội.” Lâm Mộng hướng
Khương Tuyết thăm dò.
“Ta làm sao lại được đánh giá cao vậy, Lâm huynh chắc nhận nhầm người rồi.”
Khương Tuyết nghe vậy lắc đầu phủ nhận.
Khi này Liễu Thiên cũng hiểu đôi chút về đoạn hội thoại của hai người này
nhưng hắn cũng không có tiện chen vào. Hắn nghĩ mình tốt nhất lên tập trung
vào việc ăn uống. Mấy người còn lại cũng không có ai chen vào, tất cả đều im
lặng cho hai người Khương Tuyết thăm dò lẫn nhau.
“Khương muội không biết có thể ra ngoài cùng ta tỷ thí một trận được không?”
Lâm Mộng vòng vo vài câu cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
“Ta làm sao đánh lại Lâm huynh đây!” Khương Tuyết khiêm tốn từ chối.
“Chúng ta tu đạo sao lại sợ đánh nhau, tỷ thí mới có thể tăng cao khả năng
chiến đấu được. Khương muội không nghĩ vậy sao? Muội yên tâm, chúng ta tỷ thí
cũng chỉ điểm đến là dừng, không nên tổn thương hòa khí.” Lâm Mộng lại hướng
Khương Tuyết khuyên dụ. Xem ra tên này rất muốn tỷ thí cùng những người mạnh.
Khương Tuyết khi nghe Lâm Mộng nói vậy cũng gật gật đầu cảm thấy đúng.
Sau khi chiến đấu thì sẽ thu lại được rất nhiều kinh nghiệm. Kinh nghiệm kia
khẳng định sẽ giúp ích rất nhiều cho tu luyện dị thuật sau này. Dù sao rất ít
khi có đối thủ xứng tầm để đánh một trận. Đồng thời khi trở về tông môn tỷ thí
thì nó lại bị nhiều hạn chế khác, bây giờ ra bên ngoài có thể đánh một trận
thoải mái vẫn tốt hơn.
Kiếm người chiến đấu cũng chính là một trong những nguyên nhân chính khi tham
gia thí luyện lần này của Khương Tuyết.
“Sư muội không cần lo lắng vấn đề không vào được điểm nghỉ chân, trước khi vào
đây ta cũng tìm thấy một điểm nghỉ chân khác cách đây hơn hai mươi dặm, nếu
điểm nghỉ chân đó không vào được thì ta vẫn còn một điểm nghỉ chân khác cách
đó không xa.” Lâm Mộng thấy Khương Tuyết có vẻ xuy tư thì tiếp tục dụ dỗ.
Khương Tuyết thì vốn cũng không mấy quan tâm đến có hoàn thành thí luyện hay
không. Tiểu cô nương này suy nghĩ một hồi thì đắn đo chính là Liễu Thiên sẽ
phản ứng thế nào? Lúc này, ánh mắt tiểu cô nương này đặt lên người Liễu Thiên.
Dù sao nàng cũng đi vào đây cùng với hắn, nếu bây giờ để hắn lại thì chính là
khinh thường hắn, còn cùng ra ngoài thì nàng cũng không đảm bảo là hai người
sẽ đi vào được một điểm nghỉ chân khác.
Đối với Khương Tuyết thì phần thưởng của thí luyện cũng không đáng là gì, dù
sao nàng cũng tiến lên Khai Minh cảnh rồi. Liễu Thiên thì lại khác, hắn giờ
mới ở Linh Cơ cảnh đệ tam trọng. Tuổi của hắn lại lớn nữa, nếu không có gì đặc
biệt thì sẽ rất khó thành nội môn đệ tử được. Vì vậy phần thưởng là điều rất
quan trọng.
Khương Tuyết không muốn vì sở thích của mình làm ảnh hưởng đến Liễu Thiên. Nếu
bây giờ Liễu Thiên cũng đòi ra theo thì tiểu cô nương này không tỷ thí nữa.
“Ngươi thích làm gì thì cứ làm, ta sẽ không đi theo đâu. Ta sẽ ở đây chờ thí
luyện kết thúc, bên ngoài đối với ta quá nguy hiểm. Ngươi ra ngoài thì hãy cẩn
thận!” Liễu Thiên hiểu được suy nghĩ của Khương Tuyết, hắn mỉm cười thản nhiên
nói.
Liễu Thiên biết Khương Tuyết muốn tỷ thí nhưng còn đắn đo chắc là sợ ảnh hưởng
đến mình. Ở cảnh giới của hai người họ thì tìm một điểm nghỉ chân khác là
chuyện dễ dàng. Hắn bây giờ đi ra theo chỉ là một thằng sĩ diện vớ vẩn. Như
vậy chẳng làm lên được trò trống gì mà chỉ để làm trò cười cho mọi người.
“Vậy được! Chúng ta đi!” Khương Tuyết thấy Liễu Thiên nói vậy thì thở mạnh một
hơi đứng dậy nói.
“Hai người cũng ở lại đây đi, chúng ta hẹn gặp lại ở tông môn!” Lâm Mông quay
lại hai người phía sau nói rồi cũng mỉm cười vui vẻ đứng dậy.
Như vậy cả hai hướng thông đạo đi ra ngoài trong ánh mắt của những người còn
lại.
Bóng hai người dần biến mất, Liễu Thiên ngồi đó nhìn theo một lúc thì thất
thần suy nghĩ.
“Mình lấy gì để sánh vai bước đi cùng nàng? Phải chẳng mình đã kết bạn với
nhầm người, phải chăng mình nên chọn những người thấp kém như mình mà chơi
cùng thôi.” Hắn tự hỏi mình, hắn muốn tìm ra điểm sai của mình, nguyên nhân do
đâu khiến hắn phải ngồi im một xó?
Hắn tự dưng cảm thấy có gì đó mất mát, hắn vừa bỏ lỡ cái gì đó. Hắn bỗng dưng
cảm thấy mình bị tụt lại. Hắn lúc này mới cảm nhận được bạn bè mình ở một đẳng
cấp khác so với mình. Khương Tuyết muốn trải nghiệm những thứ quá tầm so với
hắn.
Hắn biết rằng Khương Tuyết vẫn coi hắn là bạn, không coi thường hắn nhưng rồi
môi trường sống và tu luyện sẽ tách biệt hai người ra. Khương Tuyết ở một đẳng
cấp khác, bây giờ hắn không với tới được. Nếu cố quá thì rất có thể hắn sẽ mất
tính mạng của mình. Bởi vì không phải lúc nào hắn cũng may mắn được người khác
bảo vệ.
Lúc này, Liễu Thiên mới cảm nhận được sự khao khát mạnh mẽ của mình. Hắn khi
xưa tự hỏi lấy gì để vươn lên, lấy gì để không thành một kẻ bình thường. Lúc
đó hắn đã được một người lạ chỉ điểm và rút ra đáp án để vươn lên chính là đi
đúng đường, cố gắng, cố gắng nhiều hơn và không bao giờ bỏ cuộc.
Nhưng đến hôm nay, Liễu Thiên mới cảm thấy trừng đó chưa đủ. Hắn cần có một
mục tiêu dõ dàng, một thời gian cụ thể để thực hiện, không thể nào cứ nói cố
gắng rồi tù mù đi về phía trước. Như vậy hắn cứ nghĩ là mình đang cố gắng
nhưng thực chất lại đang rong chơi nhàn nhạ. Cứ nghĩ mình đã làm hết mình
nhưng thực ra vẫn đang bỏ phí thời gian vô ích.
Phải có thời gian và nhiệm vụ nhất định để hoàn thành trong khoảng thời gian
đó thì hắn mới biết mình đang cố gắng hay không?
“Ba tháng sau mình phải tiến lên đệ lục trọng!” Liễu Thiên suy nghĩ một hồi
liền nhíu mày thầm quyết định.
“Không thể tiếp tục bị..”
“Liễu sư huynh!” Vân Tiểu Mai thấy Liễu Thiên ngồi thần ra thì liền gọi.
“À! Chúng ta ăn tiếp thôi!” Liễu Thiên giật mình quay ra, hắn liền nói rồi
cũng không để ý Vân Tiểu Mai đang nhìn mà quay lại ăn uống như thường.