Điểm Nghỉ Chân.


Người đăng: danhvotr@

“Xem ra không công kích được vào phần bụng của chúng thì sẽ không có hiệu
quả!” Liễu Thiên sau một hồi công kích không đem lại hiệu quả thì nhíu mày lẩm
bẩm suy tính.

“À! Ta dùng thứ khác đây, chán dùng hỏa thuật rồi!” Khương Tuyết đang nhiên
như nhớ ra gì đó quay sang Liễu Thiên thản nhiên nói.

“Cái gì? Thế từ lẫy đến giờ người đang làm chò gì với mấy cái hỏa ti đó?” Liễu
Thiên nghe vậy liền nhăn mày hỏi.

“Thì ta đang muốn luyện tập một chút, nhưng bây giờ cảm thấy thời gian không
còn nhiều nên đành đổi cái khác, hỏa thuật này không công kích được mấy con
côn trùng này.” Khương Tuyết thu lại hỏa công, miệng nhoẻn cười nói.

“Đậu!” Liễu Thiên nghe vậy không biết nói gì chỉ thầm mắng một câu rồi hai tay
khẽ chuyển, kiếm trong tay uốn lượn một lượt đánh ra con châu chấu trước mặt.

Lúc này, Khương Tuyết hai tay bỗng nhiên đưa lên đỉnh đầu, theo hai tay một
lớp khí trắng phun ra. Lớp khí đó phun thẳng lên trời tầm mười trượng rồi tan
vào không trung như không có gì xảy ra vậy. Còn Khương Tuyết thì không để ý mà
cứ thế truyền nguyên thần lên trời. Sau vài hơi thở vẫn không có gì xuất hiện.
Phía đối diện, đám côn trùng kia lại kêu “chi chi” rồi vỗ cánh bay vụt đến.

Thấy vậy, Khương Tuyết vẻ mặt không lo lắng mà lại quay sang Liễu Thiên quát:
“Cách xa ta mười trượng!”

“Cái gì?” Liễu Thiên tỏ vẻ không hiểu hỏi.

“Nhanh! Tránh ra tầm mười trượng!” Khương Tuyết lúc này nhíu mày quát lớn.

Lần này, Liễu Thiên cũng không hỏi nhiều, hai chân hắn rất linh động vừa cái
đã lùi ra ngoài, hắn quay đậu chạy đi, rất nhanh khoảng cách với Khương Tuyết
đã lên đến mười trượng. Tuy có hai con Tham Chung thú đuổi theo hắn nhưng hắn
vẫn thoải mái chống đỡ đồng thời hắn cũng hướng sự chú ý sang chỗ Khương
Tuyết.

Chỉ thấy Khương Tuyết đứng im bất động, hai tay đẩy lên không đã thu lại để
trước ngực. Đồng thời đám côn trung kia đang bay đến chỉ còn cách Khương Tuyết
hơn một trượng. Một màn tiếp theo mới làm cho Liễu Thiên cứng họng không biết
nói gì.

Khi đám Tham Chung thú cũng đã bay đên ngay trước Mặt Khương Tuyết, những cái
chân gai góc sắc nhọn đang cào đến thì bỗng dưng xung quanh Khương Tuyết có
những bông tuyết lả tả rơi xuống.

Tuyết rơi xuống mỗi lúc một dầy, và những bông tuyết đầu tiên rơi lên đám côn
trung kia vừa chạm vào một con thì ngay tức khắc từ điểm chạm trên cơ thể
chúng một màng băng lan ra, con Tham Chung thú này ngay tức khắc bị đóng băng
lại rơi xuống đất.

“Bộp! Bộp!..”

Có con đầu tiên thì cũng có những con thứ hai rồi cả đám Tham Chung thú đang
bay đến cũng bị đóng băng hết rơi xuống. Nhưng không chỉ có thế, những bông
tuyết kia rơi xuống lá cây cũng ngay tức khắc đóng băng cây đó lại, rơi xuống
đất cũng đóng băng cả một vùng đất. Rất nhanh một vùng rộng xung quanh Khương
Tuyết bị đóng băng hết.

“Cái gì thế này?” Liễu Thiên phía xa vừa chống đỡ hai con yêu thú kia vừa nhìn
lại sợ hãi tự hỏi.

Khương Tuyết lúc này thì đã thu công, tuyết đã ngừng rơi, nhưng băng vẫn chưa
tan. Tiểu cô nương này hai tay lại huy động một cái đẩy về phía Liễu Thiên.

Theo hai cánh tay hai luồng khí mờ mờ lao đi cực nhanh.

“Phập Phập!”

Hai con yêu thú đang vây công Liễu Thiên bỗng đứng sững lại, từ phần đầu của
chúng hiện ra một băng thương trong suốt dài hai thước đâm xuyên qua. Trên
băng thương lúc này có một loại huyết dịch màu xanh rêu, nhờn nhờn rỏ xuống.
Còn hai con yêu thú này lập tức đổ ra đất không thấy có sinh cơ nữa.

Liễu Thiên nhìn hai con yêu thú này rồi lại quay đầu nhìn ra thì thấy Khương
Tuyết đã ngồi xuống đang luyện công hồi phục nguyên thần.

“Xem ra một chiêu vừa rồi tốn không ít nguyên thần! Tại sao lúc gặp con Nộ
Huyết Lang Vương lại không đem ra dùng?” Liễu Thiên thấy Khương Tuyết đang đả
tọa thì cũng không làm phiền, hắn chỉ đứng phía xa thầm đánh giá rồi lại đưa
ra nhưng câu tự hỏi.

Nửa canh giờ sau, Khương Tuyết đã đình chỉ tu luyện đứng dậy.

Lúc này, Liễu Thiên đã thu thập hết yêu đan của đám Tham Chung thú kia, hắn
đang đứng trên một cái cây lớn nhìn ra xa.

Liễu Thiên từ trên cây nhảy xuống vẻ mặt đầy suy tư, thấy vậy Khương Tuyết
liền lo lắng hỏi: “Sao vây?”

“Phía xa hơn năm dặm có một khói lửa bốc lên, hình như đang có đánh nhau ở
đó?” Liễu Thiên đi lại nói.

“Thế chúng ta cũng đi tiếp thôi, không nên xen vào làm gì! Từ giờ đến tối phải
kiếm được điểm nghỉ chân thì chúng ta nghỉ ngơi mới an toàn được!” Khương
Tuyết gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi điệu bộ không quan tâm đến những người khác
nói.

“Vào điểm nghỉ chân? Ngươi không muốn săn yêu thú ư?” Liễu Thiên nghe thấy
Khương Tuyết muốn tìm điểm nghỉ chân thì nhíu mày hỏi.

“Vào điểm nghi chân đâu có nghĩa là không ra nữa. Điểm nghỉ chân tuy vào rồi
không thể đi ra nhưng chúng ta lại có thể đi ra rồi kiếm một điểm khác. Theo
lí thuyết chúng ta có thể ra vào đến ba mươi sáu lần đó.” Khương Tuyết mỉm
cười đắc trí nói.

“ Cứ tìm thấy một cái đã! Phải biết số lượng đệ tử tham gia rất đông nếu tính
sơ cũng đến gần ba ngàn. Khi đó lại chỉ hơn một ngàn năm trăm người được vào
điểm nghỉ chân, vì vậy sự cạnh tranh là không hề nhỏ!” Liễu Thiên nghe vậy
trợn mắt lên nói.

“Không sợ! Dù sao nếu không có yêu thú cấp bốn thì chúng ta sẽ không gặp nguy
hiểm. Nếu thật sự không vào được thì thôi, dù sao ta cũng không quan tâm có
vượt qua thí luyện hay không! Có thêm phần thưởng thì tốt còn không có thì
thôi!” Khương Tuyết vẻ mặt thản nhiên cộng chút bất cần nói.

“Thế ngươi tham gia thí luyện làm gì? Chỉ để thám hiểm thôi ư?” Liễu Thiên
nghe vậy liền hỏi.

“Ừ! Chỉ vậy thôi!” Khương Tuyết xòe hai tay ra tỏ vẻ vô tư nói.

“Tiểu nha đầu này tính cách khá hay!” Liễu Thiên nghe vậy không nói gì mà thầm
nghĩ rồi lại mỉm cười.

Còn Khương Tuyết lúc này nói xong đã chạy đi trước vừa đi vừa xem xét, nhìn
không khác gì một đứa trẻ lần đầu đi chơi vậy!

“À vừa rồi ngươi dùng chiêu gì lợi hại vậy?” Liễu Thiên lúc này đi theo sau,
hắn cũng không muốn nhắc đến vấn đề điểm nghỉ chân nữa, hắn nhớ ra gì đó lại
hỏi.

“À! Đó là Tuyết Vũ! Dị thuật hệ thủy tính Hàn. Cái này không phải ai cũng được
học và có thể học được!” Khương Tuyết quay lại không dấu giếm trả lời, trong
lời nói có chút hãnh diện cùng khoe khoang.

“Ừ! Nhưng sao lúc trước ngươi không dùng với con Nộ Huyết Lang Vương?” Liễu
Thiên nghe vậy tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Ngươi cũng biết dị thuật này sử dụng khá chậm, đồng thời lại hao tổn nhiều
nguyên thần. Phải biết yêu thú cấp càng cao thì cơ thể càng cường hãn. Ta
không chắc có thể đóng băng được một yêu thú cấp bốn nên không giám sử dụng!”
Khương Tuyết tỏ vẻ bất đặc dĩ nói.

“Ừm! Nếu lúc đó ngươi dùng rồi thất bại thì chắc chắn chúng ta sẽ chết! Dù sao
để nguyên thần chạy chốn thì tỷ lệ sống vẫn cao hơn.” Liễu Thiên nghe vậy thì
liền gật đầu nói.

Hai người cứ thế vừa đi vừa nói chuyện. Thỉnh thoảng gặp vài con yêu thú thì
cả hai cùng giết. Qua quãng đường dài, số lượng yêu thú tiêu diệt được cũng
tăng lên rất nhiều.

Trời rất nhanh đã tối, hai người vẫn không tìm được điểm nghỉ chân. Theo hai
người thì điểm nghỉ chân chắc chắn cũng chỉ là một điểm kết nối truyền tống.
Thế nhưng dù biết là một điểm truyền tống nhưng họ tìm cả buổi chiều cũng
không thấy có dấu hiệu nào của truyền tống môn cả. Thế là cả hai lại đành phải
kiếm một chỗ nhóm lửa lên nghỉ ngơi tạm qua đêm nay rồi tính.

Ở một khu khác, chỗ này là một hẻm núi, hai bên vách núi khá cao và hiểm trở,
trên đỉnh núi có cây cối xanh um. Ở đây khi này có hai người đệ tử vừa chạy
đến, trong đêm không nhìn rõ là nam hay nữ hay đội nào.

Hai bóng người này đi đến trước một phiến đá trên dãy núi rồi chạy xuyên thẳng
vào đó rồi biến mất tong dãy núi.

Đi sâu bên trong phiến đá này lại nối đến một không gian mật thất. Mật thất
này là một gian phòng khá lớn với rất nhiều cột chống. Những viên quang thạch
được bố trí khắp nơi nên không gian chỗ này khá sáng.

Ở trong này có hơn hai mươi đệ tử đang chia ra làm nhiều nhóm ngồi nghỉ. Trong
những đệ tử này thì đa số đều là người của thập nhị đội, chỉ có một số ít là
người của Tứ Tượng đội. Khi này, đám đệ tử này mỗi người một việc, kẻ thì đang
tu luyện, kẻ thì trị thương, kẻ thì ngồi nói chuyện, kẻ thì dở sách ra đọc,…

Ở chỗ này có một nam đệ tử dáng người to con, gương mặt bình thường có điểm
phúc hậu đang ngồi tựa vào một cột nhà trị thương.

Nếu Liễu Thiên có mặt ở đây thì chắc chắn nhận ra người này chính là Lệ Kiên –
đệ tử cùng chi với hắn. Tên này khi trước đi cùng Lã Phi Hùng nhưng không hiểu
sao Lã Phi Hùng chết còn hắn lại chạy thoát. Bây giờ hắn cũng đã tìm được chỗ
nghỉ chân này.

Lại một gian mật thất, chỗ này cũng không có gì khác với chỗ vừa rồi. Đây cũng
là một điểm nghỉ chân khác, phía trong này cũng có tầm hơn ba mươi đệ tử, chia
làm nhiều nhóm nghỉ ngơi. Ở đây thì đệ tử thập nhị đội lại khá ít, chỉ có ba
bốn nhóm mà thôi.

Trong đó ở trung tâm, nơi khô ráo sáng sủa nhất có một nhóm ba nữ đệ tử đang
ngồi đả tọa. Cả ba đều mặc một bộ đồng phục hai màu xanh trắng.

Ba người này ai đấy nhan sắc đều hơn người, đặc biệt là vị nữ đệ tử tóc đỏ lại
càng xinh đẹp thuần khiết vô cùng. Ba người này chính là nhóm người Thượng
Quan Nhu Vân đến đây từ sớm và chiếm lấy chỗ đẹp nhất này.

Ba người này quần áo sạch sẽ, xung quanh lại không nhiễm đến một chút bụi,
đồng thời vẻ mặt lại như không quan tâm đến những thứ xung quanh chỉ tập trung
tu luyện.

Lúc này bỗng nhiên từ cửa vào của mật thất này có hai bóng ngươi lao vào. Cả
hai đều mặc thanh bạch lưỡng sắc bào giống ba người Thượng Quan Nhu Vân. Trên
quần áo còn nhiều vết rách, cùng với máu nhiễm lên áo tạo thành những đốm
loang lổ, đầu tóc cũng rối tung khó nhìn rõ khuôn mặt. Nhìn qua thì chỉ thấy
hai người này thảm hại vô cùng!

Hai người này đi vào khu có quang đăng soi sáng thì mới từ từ chỉnh đốn lại
trang phục đầu tóc. Thì ra chính là Hà Minh và Tằng Nhất.

Nói đến hai người này thì bọn họ hồi chiều đã tìm thấy nối vào điểm nghỉ chân
này nhưng vì muốn đợi thêm tin tức của Liễu Thiên nên đã nán lại một canh giờ
để thám thính.

Điều không ngờ là trong khi nán lại thám thính hai người bọn hắn bất ngờ gặp
một đàn yêu thú cấp hai. Đó là một đàn Thanh Lôi Điểu gần ba mươi con.

Những con Thanh Lôi điểu này tốc độ phi hành rất nhanh, móng với mỏ lại cực
cứng và sắc.

Hai người khi gặp đám này thì ngay tức khắc bỏ chạy nhưng bọn chúng lại hiểu
về săn mồi theo bầy nên đã lập thành trận từ trước rồi quây hai người lại, hai
người không chạy được đành phải đánh với đám yêu điểu này.

Cả hai giết và đả thương được gần mười con thì cảm giác nguyên thần đã gần cạn
kiệt, cơ thể cũng nhiều vết thương nên liều mạng mở ra một con đường chạy đi.

Khi đó Tằng Nhất phải cắn vào đan dược kích thích để dùng đến Lôi Cầu Châm mới
mở ra được một con đường để chạy. Thế nhưng tuy đã chạy nhưng cả hai vẫn bị
đám yêu điểu đuổi theo công kích liên tục. Cũng may là cả hai đã cố gắng duy
trì tốc độ và cuối cùng cũng chạy vào điểm nghi chân này.

Hà Minh lúc này tim vẫn còn đập nhanh, tay chân vẫn chưa ổn định lại được.
Tằng Nhất thì lại trầm ổn hơn nhiều, hắn lấy tay vuốt tóc buộc cho gọn lại sau
đó liếc nhìn một lượt gian mật thất này.

Nhìn một hồi, Tằng Nhất liền ra hiệu cho Hà Minh đi theo, cả hai tiến ra một
góc không người ngồi xuống trị thương.

Khi hai người tiến vào đây cũng chẳng mấy ai để ý, chỉ có một số kẻ nhìn ra
rồi cũng rất nhanh quay đi. Đối với đám đệ tử ở đây thì một nhóm mới tiến vào
cũng là chuyện bình thường, nếu không quen thì không cần để ý làm gì!

“Yêu thú mỗi lúc một lợi hại, Liễu Thiên nếu chưa tìm được điểm nghỉ chân thì
khó thoát một kiếp!” Tằng Nhất khi này vừa tra thuốc vào vết thương vừa nói.

“Thôi kệ hắn! Dù sao chúng ta cũng cố hết sức rồi!” Hà Minh thì đang dùng
nguyên thần bức những vết bẩn trên vết thương ra, khi nghe thấy Tằng Nhất nói
vậy thì tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Ừ! Chúng ta bây giờ ra ngoài cũng khó bảo vệ được tính mạng chứ đừng nói là
tìm một điểm nghỉ chân khác! Phải tùy vào số phận của hắn thôi!” Tằng Nhất gật
đầu vẻ mặt buồn rầu nói.


Thiên Ý - Chương #101