Sự Bắt Đầu Mới


Người đăng: jacob69

Chương 1 : Sự bắt đầu mới

Thiên Phong Đại Lục là một mảnh đại lục trôi dạt, nơi đây không có Đấu Khí, Ma
Pháp, Tiên Nhân,.... như ở các đại lục khác, mà nơi đây là thiên đường của võ
đạo. Cảnh giới phân chia thành: Luyện Thể, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nguyên Đan,
Âm Thần, Dương Thần, Nguyên Thần, Thần Thông, Ngộ Đạo, Hợp Đạo, Vấn Đỉnh, Độ
Kiếp, Tiên Cảnh.
Và tại nơi đây sẽ xuất hiện một truyền kỳ đã thống nhất phiến đại lục này
khiến cho ai ai cũng khiếp sợ với cái tên: La Phong Đại Đế

Thiên Vân Môn hậu sơn

-A ! - Một tiếng thống khổ tiếng hô kèm theo một ít sắc bén tiếng cười, vang dội bầu trời.
Một đám thiếu niên áo xanh đang đè đánh một thiếu niên áo vải trắng. Một Thanh
niên áo đỏ đang cười lớn ra lệnh:

-Ha ha ha ha! Đánh tiếp cho ta !

-Vâng thưa thiếu chủ !

-Aaaaaaaaaa ! - Tiếng kêu đau đớn này không ai khác là nhân vật chính của chúng ta- La Phong

Thanh niên áo đỏ đang đứng ở bên kia là cháu của một vị trưởng lão - Lăng Dạ (
chú thích : áo trắng tạp dịch đệ tử, áo xanh ngoại môn đệ tử, áo đỏ nội môn đệ
tử, áo đen trưởng lão, áo tím chưởng môn ) vì bị một nữ đệ tử nội môn khác
không thèm chú ý nên đã đem La Phong ra trút giận. ( P/s: trước đây La Phong
bị đối đãi như thế này cũng bởi đám người này )

-Ta có làm gì sai các ngươi lại đánh ta ? - La Phong hét to

-Ha ha ha ha ! Ngươi chướng mắt ta đánh ngươi cần gì phải lý do. - Lăng Dạ cười nói - Phế hai chân hắn !

-Vâng - Đám thanh niên áo xanh nói.

-Aaaaaaa! Craccc! -Một tiếng la một tiếng gãy vang lên.

-Vâng thưa thiếu chủ. - Cả đám người ném La Phong và rừng sâu.

-Đi ! - Lăng Dạ ra lệnh.

Cả đám người rời đi hẳn thì La Phong mở mắt đỏ ngạch ra nhìn về phía đám người
đã khuất hẳn sau cánh rừng và thì thào:

-Ta La Phong hôm nay phát thệ nếu ta còn sống đến ngày mai thì ta sẽ tìm cách mạnh lên để trả thù các ngươi, dù hóa thành tro cũng nhận ra các ngươi. - Sau đó hắn ngất đi.

Một lát sau, La Phong tỉnh lại nhìn về bầu trời thì đã thấy màn đêm đã tối đen
thì bèn nghĩ :

-Trời đã tối, nếu không tìm một nơi tránh thì sẽ gặp thú dữ như vậy cái mạng nhỏ của ta cũng không thể sống tới ngày mai được, cũng không thể trả mối thù này,thôi kệ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, có các ngươi thì không có ta haha - Nghĩ thế La Phong bèn dùng tay thay thế đôi chân đẫm máu của mình lê lết tìm kiếm nơi trú đêm.

Một lúc sau La Phong phát hiện được một hang động, thấy thế cậu bèn lê lết
thân mình tàn tạ của cậu vào hang động rồi nằm vật ra đấy vì cậu đã kiệt sức.

La Phong nghĩ lại thời gian trước đây của hắn, những hình ảnh đấy bỗng nhiên
hiện ra trước mắt hắn; Phụ Mẫu ,Phụ Tử, ngày thu nhận đệ tử, những ngày tháng
tu luyện gian khổ,.... nhưng khi hắn quay về hiện thực thì hắn cũng nghĩ đến
Lăng Dạ và những tiếng cười của hắn khiên cho cậu ngày càng căm phẫn hơn nhưng
nghĩ lại hắn giờ đã là là một người tàn phế,ai cũng gọi hắn là phế nhân thì có
thể làm được gì để trả thù cả. Hắn mệt lã rồi thiếp đi.

Sáng hôm sau, La Phong thức dậy cựa quậy thì bỗng nhiên cảm thấy nhơi ở hai
chân. Hắn cười khổ rồi dùng tay bước đi thì bỗng ở trong động có tiếng đang
kêu gọi . La Phong vô thức lê thân với sức cùng lực kiệt cuối cùng của hắn vào
trong động, càng tiến vào sâu hắn càng cảm thấy tiếng kêu gọi này càng mãnh
liệt hơn.

Bỗng nhiên xung quanh biến đổi thành một khu rừng rậm. La Phong
ngơ ngác nhìn xung quanh và đánh giá khung cảnh này, thì tiếng kêu gọi hắn
mãnh liệt hơn, hắn quanh sang nơi mà tiếng kêu gọi phát ra và giật mình – nó
nằm ở trong một khu rừng âm u và tràn đầy khí tức nguy hiểm.

-Không biết hôm nay ngày may mắn hay ngày tồi tệ nữa chứ - La Phong thở dài nói.
Hắn tiếp tục lê thân mình vào khu rừng âm u đó mặc dù biết rằng nó nguy hiểm
nhưng hắn nghĩ thầm rằng cầu phú quý trong hung hiểm nếu việc này có thể giúp
mình mạnh mẽ và có thể trả mối thù này cũng đáng

. Đi được một đoạn thì bỗng nhiên tiếng xào xạc vang lên trong bụi cây La
Phong cẩn thận nhìn và nghĩ thầm: “ hôm nay là ngày tàn của ta rồi nhỉ?”. Khi
tiếng động kết thúc nhảy ra là một con sóc nhỏ. Thấy thế cậu thở phào nhẹ nhõm
và nghĩ: “Cứ tưởng là tàn đời rồi chứ”

Con sóc nhìn chăm chú vào kẻ lạ mặt rồi nhảy phắt lên cây rồi biến mất. Thấy
thế La Phong nằm vật ra và thở dốc. bỗng nhiên con sóc quay trở lại và trên
tay cầm một quả đỏ không biết là quả gì đặt nó ngay cạnh bên hắn.

-Cho ta sao ? – La Phong mở miệng nói –Ha ha ha chắc ta bị lẫn mất rồi mi là động vật thì làm sao…. –Nói đến đây bỗng dưng họng cậu cúng lại vì con sóc mở miệng nói:

-Ca ca ngươi mau ăn đi nó sẽ giúp ngươi a.

-Â..ân –La Phong lắp bắp nói rồi cầm quả lạ lên cắn cả quả, một dòng nước nóng chảy trong người cậu và đặc biệt tập trung ở đôi chân của cậu. Bỗng nhiên cậu cảm giác được đôi chân của mình khiếp sợ nói:

-Không thể nào… đây là quả gì…sao có thể chữa nhanh thần kì, chân ta khôi phục lại rồi.

-Đây là Thiên Sinh Chu Cốt Quả có thể giúp cho người khác chữa thương và cũng là thánh quả trị bách bệnh. –Một giọng nói khàn khàn vang lên.

La Phong quay đầu lại thì thấy một con sóc màu xám trông có vẻ già nua bước
tới chỗ cậu.

La Phong thấy vậy liền nói:

-Xin thứ lỗi cho vãn bối vì nghe được tiếng kêu gọi nên đã mạo phạm tiến vào nơi thanh tu của ngài.

-Không cần đa lễ -Con sóc xám điềm đạm nói, nhưng suy nghĩ lại những lời La Phong nói vừa nãy đã nghe thấy hắn nói có tiếng kêu gọi hắn thì hốt hoảng nói:

-Chàng trai ngươi … ngươi vừa nói là có tiếng kêu gọi ngươi nên ngươi mới đến được nơi vắng bóng không tên này?

-Vâng tiền bối –La Phong đáp

-Ha ha ha ha ha, suốt năm vạn năm chờ đợi canh gác mỏi mòn thì cuối cùng cũng đợi đến ngày này, ha ha ha ha ha. –Con sóc xám cười phá lên và nói.

-Tiền bối ngài nói vậy là sao? –La Phong hoảng sợ.

-Không cần phải gọi ta là tiền bối gì cả ngươi có thể gọi ta là Thiên Quang là được. Về việc ta nói thì là truyền thừa của…. Ây da không cẩn thận nói ra rồi.Đã lỡ nói thì cũng phải nên nói hết.Thực ra thì nơi đây là mộ huyệt của chủ nhân của ta vì tránh mặt kẻ thù và cũng không muốn đứt đoạn truyền thừa nên lập ra nơi đây. –Con sóc xám nói.

-Vậy tiền bối là…. –La Phong tò mò hỏi

-Tên của chủ nhân ta là Thiên Sơn Lão Tổ là một vị Vấn Đỉnh cảnh –Sóc xám nói ra
Khi nghe đến tên của chủ nhân nơi đây thì bỗng nhiên có một đạo sét đánh trong
lòng của cậu. Và La Phong lắp bắp:

-Thiên…Thiên Sơn Lão Tổ…… đây không phải là vị đại Vấn Đỉnh đại năng trong truyền thuyết ? Tại sao lại phải chôn thân tại nơi đây

-Hà chuyện cũ đã qua rồi không nên nhắc lại nữa. Nhưng khi nãy ngươi nói là có tiếng gọi ngươi đến nơi đây phải không?

-Vâng tiền bối –La Phong đáp

-Âu cũng là ngươi lựa chọn thôi, hà. –Sóc xám mở miêng nói. –Nếu như hắn đã chọn ngươi thì theo ta đi lấy truyền thừa thôi. Nhưng ta có một điền kiện là ngươi phải đưa cháu của ta –Thanh Vy ra ngoài được không? Vì nơi đây không thể bảo vệ nó được lâu nữa. Ngươi có thể làm được không?

-Ta lấy võ đạo ra phát lời thề rằng nếu ta làm cháu ngài ra sao trời chu đất diệt. –Nói đến đây bỗng nhiên trời vang lên một tiếng sấm trong như là đáp ứng lời thề của hắn.

-Vậy đi thôi Haha –Sóc xám nghe vậy vui vẻ nói rồi phóng vào bên trong khu rừng

-Ân –La phong vội mộc mạch chạy theo sóc xám

Cầu đậu thầnCầu Kim PhiếuCầu sao


Thiên Võ Đăng Phong - Chương #1