Quyển 1 : Long Tiềm Phong Bình.
Vân dật nổi cơn giận dữ, trên mặt lại tỉnh bơ.
- Vân công tử, có thể hay không đem nha hoàn tặng cho tại hạ, ngày sau nhất
định sẽ có hậu tạ.
Hứa Mặc lời nói cung kính, trên mặt lại đầy vẻ kiêu căng.
Vân dật híp mắt lại, chậm rãi phun ra hai chữ:
- Không cửa.
Nói xong, kéo Thúy nhi tay nhỏ bé, xoay người muốn đi. Lúc này, Hứa Mặc bên
người bốn người hán tử ngăn ở trước mặt Vân Dật hai người. Vân Dật thân hình
ngừng lại, xoay người nhìn Hứa Mặc âm trầm nói:
- Đây là ý gì, văn không được, đổi dùng võ, muốn cứng rắn?
Hứa Mặc lẳng lặng ngồi ở đó không nói, cản đường một người hán tử nghiêm giọng
nói:
- Tiểu tử, công tử nhà ta vừa ý ngươi nha hoàn, là nàng có phúc, nếu ngươi
rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cũng đừng trách chúng ta không
khách khí.
Vừa mới dứt lời, hán tử đột nhiên cảm giác hoa mắt một cái , tiếp đó bụng bị
nặng nề đạp một cước, hai tay không tự chủ bưng kín bụng, chậm rãi ngã trên
đất, cả người co rúc một đoàn. Dĩ nhiên là Vân Dật tiên phát chế nhân, đối
phương hùng hổ dọa người như vậy, nếu còn một mực nhượng bộ, hiển nhiên là
không thể nào, hắn tính cách là ôn hòa đạm bạc mà không phải là hèn yếu sợ
chuyện. Nếu không thể nhịn được nữa, vậy cũng không cần nhịn nữa, quản ngươi
cái gì Tư Mã nhi tử, trước đánh một trận rồi nói sau.
Vân Dật nén giận xuất cước, hắn từ nhỏ tập võ, dù chưa tới hai mươi tuổi, lực
lượng vẫn là kinh người, một cước này đạp xuống cũng khiến cho đối phương
trong nháy mắt mất sức chiến đấu.
Ba hán tử còn lại thấy đồng bạn bị đánh, tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng
xem, ba người chen nhau xông lên, chuẩn bị bắt lại tiểu tử này. Vân Dật hơn
mười năm công phu há là uổng công luyện tập, đối phó ba người hán tử thông
thường còn không phải là dễ như trở bàn tay. Chỉ trong chốc lát, cả ba người
liền nằm trên đất hừ hừ rên rỉ. Vân Dật không để ý tới mấy người làm, từ từ đi
tới Hứa Mặc trước người.
- Hứa công tử, còn nghĩ muốn ta nha hoàn sao?
Hứa Mặc thấy Vân Dật dễ dàng đánh ngã bốn người làm. Trong khoảnh khắc trên
mặt liền không còn đắc ý thần sắc, trong lòng âm thầm ảo não, sớm biết đối
phương võ nghệ không tệ, nên mang nhiều mấy người tới. Lúc này, Hứa Mặc nào
còn dám nhắc lại muốn cái gì nha hoàn, vội vàng kêu :
- Vân công tử nói lời ấy, mới vừa chẳng qua đùa giỡn, chớ coi là thật, chớ
coi là thật.
- Hứa công tử mới vừa nãy cũng không phải nói như vậy a!
Vân Dật cười lạnh một tiếng, cũng không để ý lời Hứa Mặc, thấy hắn còn ngồi,
tay liền nắm cổ áo hắn, đem hắn xách lên. Vân Dật vóc người rất là cao lớn,
lại bởi vì thuở nhỏ tập võ, hai cánh tay to lớn hữu lực, xốc lên vóc người
ngắn nhỏ, gầy yếu không chịu nổi như Hứa Mặc, tất nhiên dễ như trở bàn tay.
Vân Dật xách Hứa Mặc đi tới trong trà lâu, lớn tiếng nói:
- Chư vị bằng hữu, ta hôm nay mang nha hoàn tới đây nghe sách, vị này Hứa Tư
Mã gia Hứa công tử thấy nhà ta nha hoàn mỹ mạo, ỷ thế khi ta, muốn đoạt ta nha
hoàn, ta chỉ có thể giáo huấn bọn họ một chút, mong mọi người làm chứng.
Trong quán trà mọi người lúc trước vẫn không rõ vị công tử trẻ tuổi này vì sao
đánh người, bây giờ nghe lời nói, tự nhiên lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng kêu:
- Công tử liên yên tâm, cứ việc giáo huấn, chúng ta cùng đứng ra bảo đảm.
Giống như loại này ỷ thế hiếp người ác thiếu, gặp phải người có công phu, bị
đánh một trận, tự nhiên lòng người hả hê . Cũng bởi vì Tề Quốc dùng võ lập
quốc, lại trong loạn thế, dân chúng thượng võ, có nhiều hiệp khách, Vân Dật
dạy dỗ muốn làm xằng làm bậy ác thiếu một chút, không người cảm thấy không ổn.
Có vị nam nhi nhiệt huyết, cũng muốn tự mình ra trận, đánh ác thiếu. Đồng bạn
vội vàng đem hắn kéo lại, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện tốt,
nhưng vị Hứa Tư Mã gia công tử cũng không phải tốt đánh như vậy, mọi người làm
chứng không có chuyện gì, động thủ sợ là không dễ thu thập.
Vân Dật cũng không cần bọn họ hỗ trợ giáo huấn Hứa Mặc, hắn làm như vậy, là
muốn cho để cho những người khác biết Hứa Mặc làm ác, mình đánh hắn cũng
chiếm nghĩa lý, sẽ không có người nói mình không đúng, ngược lại sẽ mắng Hứa
Mặc ỷ thế hiếp người. Đây cũng là Vân Dậ lợi dụng dư luận, vì bản thân bỏ đi
đánh người xử phạt, còn tạo nên hình tượng không sợ quyền thế, dẫu sao Hứa Mặc
cha là Phong Châu Tư Mã, là ngũ phẩm châu quan, vẫn có mấy phần quyền thế.
Hứa Mặc thấy Vân Dật làm vậy, cũng biết gặp bất lợi. Quả nhiên, trà lâu quần
chúng công phẫn, mắng to Hứa Mặc không phải thứ tốt. Hứa Mặc biết trận đòn là
trốn không thoát, nhỏ giọng đối với Vân Dật còn xách mình nói :
- Cái này, Vân công tử, chớ, chớ đánh mặt.
Vân Dật nghe nói như vậy, lộ ra hài hước vẻ mặt:
- Hứa công tử yên tâm, sẽ không như ngươi mong muốn.
Tiếp đấy nghe được Hứa Mặc liên miên bất tuyệt tiếng kêu thảm thiết, trà lâu
mọi người tuy cảm giác Hứa Mặc gọi có chút thê thảm, nhưng là hả hê lòng người
a. Vân Dật nhìn đã bị đánh sưng mặt sưng mũi nằm trên đất kêu la Hứa Mặc, rất
là hài lòng mình mình "kiệt tác", lưu lại một câu:
- Ta tên Vân Dật, là thành tây Vân viên ngoại trong phủ.
Liền cùng tiểu nha hoàn Thúy nhi phiêu nhiên rời đi. Vân Dật không sợ chuyện,
hắn lưu lại danh hiệu, đó là quang minh chính đại, hôm nay nhiều người nhìn
như vậy, nếu là mình thật xảy ra chút chuyện, Hứa Mặc coi như không thoát
khỏi.
Té xuống đất rên rỉ Hứa Mặc đoàn người thấy Vân Dật rời đi, cũng đỡ nhau rời
đi. Bọn họ cũng không dám ngây ngô lâu, trong quán trà không thiếu hạng người
nhiệt huyết, mới vừa nãy liền có mấy người nhao nhao muốn thử. Lại gặp một
trận đòn thành ra không đáng giá.
Chuyện Vân Dật ở trà lâu đánh Hứa Tư Mã gia công tử , rất nhanh liền từ trà
lâu truyền khắp Phong Châu thành. Trà lâu vốn là nơi tán gẫu bát quái, xảy ra
chuyện như vậy, rất nhanh liền truyền ra. Bởi vì Hứa Mặc Hứa công tử vốn là
Phong Châu thành ác thiếu, ỷ vào quyền thế của cha mình, làm xằng làm bậy, rất
nhiều người giận mà không dám nói gì, hôm nay bị giáo huấn, tự nhiên có thật
nhiều người vỗ tay khen hay, tin tức lan truyền càng lúc càng nhanh chóng.
Là nhân vật chính Vân Dật, tự nhiên cũng theo đó được rất nhiều Phong Châu
người biết được. Dĩ nhiên, hết thảy các thứ này Vân Dật trước mắt là không
biết. Bởi vì hắn bị Vân phụ giam lại, chính là mấy ngày nay cấm túc ở nhà,
không cho phép đi ra. Vân Dật vừa về tới nhà, liền bị Vân phụ gọi qua. Cũng
bởi vì Vân phụ nghe được chuyện Vân Dật ở trà lâu đánh Hứa Mặc .
Vân Dật cùng Thúy nhi ngồi ở mái phòng mình, mấy ngày nay buổi tối Vân Dật đều
là làm như vậy, không có hoạt động giải trí gì , buổi tối chỉ có leo lên nóc
nhà ngắm sao. Tiểu nha hoàn Thúy nhi mặc dù có chút sợ cao, nhưng vẫn kiên trì
leo lên, ngồi ở Vân Dật bên người, tay nhỏ bé chống đầu, lẳng lặng nhìn Vân
Dật.
Vân Dật suy nghĩ cảnh ngày hôm qua vừa mới tới nhà bị Vân phụ gọi qua nói
chuyện. Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng to một trận, nghe Thúy nhi nói, Vân phụ đối
với Vân Dật yêu cầu rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, tuy không có đánh qua,
nhưng là dạy dỗ là không thiếu được. Vân phụ là quân nhân xuất thân, trên
người tự có một cỗ khí sát phạt. Cho dù không động thủ, thế nhưng vẫn để cho
Vân Dật run sợ. Vì vậy đời trước đối với Vân phụ luôn là rất sợ hãi, mà bây
giờ Vân Dật trong lòng lại là cảm ơn Vân phụ. Chính là bởi vì Vân phụ nghiêm
khắc, mới khiến cho Vân Dật có một bộ thân thể tốt , cũng không dám ở bên
ngoài làm ẩu lưu lại quần là áo lụa tiếng xấu, liền thật giống như kia Hứa Mặc
vậy, đã bị đánh còn không người đồng tình, vỗ tay khen hay ngược lại không ít.
Nhưng mà trên thực tế Vân phụ biểu hiện hoàn toàn ra Vân Dật dự liệu.
Vân phụ tuy trách cứ Vân Dật mấy câu, nói Vân Dật không nên đánh Hứa gia người
làm sau lại đánh Hứa Mặc, dẫu sao Hứa Mặc là Phong Châu Tư Mã nhi tử. Nhưng kì
thực Vân phụ vẫn rất hài lòng với cách làm của Vân Dật, lợi dụng dư luận để
giáo huấn Hứa Mặc, khá vô cùng. Vân phụ trong giọng nói mơ hồ còn khen Vân Dật
mấy câu, nói Vân Dật bị lưu manh gõ một côn sau thông suốt, Vân phụ đối với
lần này cảm thấy rất vui vẻ yên tâm. Cuối cùng Vân phụ ngang ngược nói cho Vân
Dật, đánh cũng đã đánh rồi, đừng nói là Tư Mã nhi tử, chính là Thứ sử nhi tử,
đáng đánh liền đánh, không cần sợ, chỉ cần không có đánh chết, vậy cứ đánh,
cha là ngươi kiên cường hậu thuẫn. Vân phụ còn nhắc tới, lúc còn trẻ, cùng
huynh đệ đi theo đương kim hoàng thượng bình định Giang Nam Ngô Quốc, lúc đó
Ngô Quốc Hoàng hoàng thân quốc thích dòng dõi quý tộc cũng chém rất nhiều,
huống chi một Tư Mã nho nhỏ . Còn nói mình tốt xấu cũng là ngũ phẩm Du kỵ
Tướng quân võ quan, tuy là chức ngồi chơi xơi nước, nhưng cũng là triều đình
phong chính bài tướng quân, hắn Hứa Kính, cũng chính là Hứa Mặc phụ thân, còn
không dám động Vân phủ vân vân.
Bản thân đánh Tư Mã gia quần là áo lụa công tử, nhà mình phụ thân lại lớn
tiếng nói cho mình đánh tốt, sau này gặp phải loại chuyện này, vẫn là phải
đánh, chỉ cần không đánh chết, phụ thân sẽ chống lưng cho ngươi. Vân Dật ngẩng
đầu bốn mươi lăm độ ngửa mặt nhìn lên tinh không, xem ra phụ thân không chỉ là
một võ quan ngồi chơi xơi nước, Phong Châu viên ngoại a! Nguyên lai mình mới
là Phong châu thành cao cấp nha nội a, vị Hứa công tử thật là yếu nổ. Suy nghĩ
một chút cảnh tượng: Mình mặc cẩm y đi ở trên đường, cầm trong tay cây quạt,
không ngừng đong đưa, phía sau đi theo mấy tên ác nô, xem ai khó chịu, vung
tay lên, ác nô liền đi lên đánh hắn một trận, vừa ý cái nào tiểu nương tử,
liền trực tiếp đoạt về nhà, quản nàng có nguyện ý hay không đâu. Hình ảnh kia
thật đẹp, thật là không dám tưởng tượng, hắc hắc.
- Công tử, ngươi tại sao cười, cười như vậy kỳ quái a?
Bên người tiểu nha hoàn Thúy nhi lên tiếng cắt đứt Vân Dật xấu xa, nhấp nháy
mê người tròng mắt đen, mặt nhỏ khả ái tinh xảo tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
- Ngạch, có cái gì kỳ quái. Bổn công tử cũng không có suy nghĩ chuyện không
tốt gì, là ngươi hoa mắt , ừ, nhất định là ngươi hoa mắt, hiểu không?
Vân Dật lúng túng, chỉ đành làm bộ có vẻ tức giận, nghĩa chính ngôn từ "uy
hiếp" Thúy nhi, tượng trưng tính khua khua nắm đấm, lời ngầm chính là cẩn thận
bổn công tử nắm đấm. Trong lòng lại suy nghĩ, qua nhiều năm vậy, tối nay lại
không đứng đắn, còn bị tiểu nha hoàn Thúy nhi nhìn thấu, quả thật không nên
dậy cái tâm tư xấu gì, lỗi lỗi, A di đà phật.
- Công tử khẳng định đang suy nghĩ chuyện xấu, hừ!
Tiểu nha hoàn Thúy nhi bất mãn lẩm bẩm. Thấy Vân Dật trợn mắt nhìn mình một
cái, vội vàng im lặng. Kì thực Thúy nhi cảm giác công tử từ sau khi mất trí
nhớ thay đổi rất nhiều, đối với trước kia công tử, Thúy nhi là không dám nói
hơn một câu. Trước kia công tử tính khí rất nóng nảy, trong phủ người làm đều
rất sợ hắn, Thúy nhi cũng rất sợ hắn. Thúy nhi mặc dù hầu hạ Vân Dật cuộc sống
thường ngày, nhưng bình thường rất ít cùng Vân Dật nói chuyện. Vân Dật cũng
không để ý, mỗi ngày trừ luyện võ, chính là ra cửa dạy dỗ lưu manh vô lại,
cũng không cùng Thúy nhi có quá nhiều tiếp xúc. Bây giờ công tử mặc dù mất trí
nhớ, nhưng là tính cách lại ôn hòa rất nhiều. Trong mười ngày này, chưa bao
giờ đối với người làm nói qua một câu hung dữ, đối với mình cũng là hòa ái dễ
gần, để cho Thúy nhi cảm giác công tử nhà mình rất thân thiết. Đặc biệt là
ngày hôm qua, lúc ác thiếu Hứa Mặc hướng công tử thỉnh cầu nhường mình, Thúy
nhi bị dọa sợ, sợ bị công tử nhà mình đáp ứng đối phương. Cuối cùng, công tử
nhưng là hung hãn đánh đối phương chủ tớ một trận. Thúy nhi mơ hồ cảm giác,
công tử có thể cũng biết mình đánh người sẽ gây ra tai họa, sẽ bị lão gia
mắng, nhưng là công tử vẫn đánh không do dự chút nào.
Tại trà lâu công tử đánh người một khắc kia, Thúy nhi trong lòng liền có bóng
dáng công tử, hai ngày này nhìn thấy công tử, tiểu tâm là không ngừng đập
loạn. Thúy nhi biết đây không phải là tình chủ tớ, mà là mông lung tình yêu
nam nữ.