Quyển 1 : Long Tiềm Phong Bình.
Ký lai chi, tắc an chi (tương tự thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng). Vân Dật
muốn ở thời đại này sống được thật tốt, đầu tiên, hắn phải giải thích được cái
thời đại này.
Từ nơi Thúy nhi biết được, nơi hắn đang ở là Tề Quốc, thủ đô ở hướng đông nam
Phong Châu thành, bờ nam Trường Giang, Kim Lăng thành. Hiện tại tại vị là Tề
Hoàng Vân Hồng, Tề Quốc đệ tam hoàng đế, niên hào Huyền Hòa, năm nay là năm
Huyền Hòa hai mươi năm. Tề Quốc dựng nước hơn năm mươi năm, ba vị hoàng đế,
quốc lực khá mạnh.
Điều này khiến Vân Dật rất là kinh ngạc, theo lịch sử Vân Dật biết, Trung Quốc
cổ đại không hề có Vân thị khai sáng nước Tề.
Khi Thúy nhi nói đến ngày nay thiên hạ các nước mọc như rừng, đại thống nhất
Vương triều Tấn Vương triều đã diệt vong hơn sáu mươi năm. Vân Dật cười khổ,
đây cũng không phải lịch sử mà hắn biết.
Vân Dật đại học chuyên ngành mặc dù không phải là ngành Trung Quốc sử học,
nhưng hắn vẫn tương đối quen thuộc lịch sử Trung Quốc. Vì vậy đối với cuộc
sống của mình ở cổ đại, Vân Dật ban đầu vẫn có mấy phần tự tin. Không nghĩ tới
là, trời cao cho hắn một lần cơ hội sống lại, nhưng đem hắn đến một cái thời
đại hắn không biết. Cái này làm cho hắn không có ưu thế tiên tri đoán trước,
không biết lịch sử hướng đi, về sau hắn nên như thế nào sống tiếp? Tùy ba trục
lưu, ăn nằm chờ chết? (DG: nguyên văn: Tùy ba trục lưu, hỗn cật đằng tử.)
Mấy ngày kế tiếp, hắn rốt cuộc đối với cái thời đại này có chút hiểu biết.
Đương kim thế gian, chư quốc như lâm, nhưng mà đại quốc cũng chỉ có năm. Vân
Dật ở Tề Quốc, do Cao tổ Hoàng đế Vân Dận một người một ngựa sáng lập đại Tề
cơ nghiệp, cắtt ngang Tề Lỗ đại địa mà bắt đầu, trải qua năm mươi năm kinh
doanh, lịch tam hoàng đế, rốt cuộc có Tề cường như bây giờ. Nước Tề cương vực
bắc tới Hoàng Hà phía nam Tề Quận, nam tới Mân Nam phủ, đông là đại hải, tây
bắc là Phong Bình Phủ tiếp giáp nước Ngụy, tây nam Cống Xương phủ tiếp giáp Sở
Quốc mới thành lập được bảy năm. Nước Tề tổng cộng chín phủ, hai quận, bốn
mươi ba châu, nhân khẩu hai trăm hai mươi vạn hộ, tổng cộng một ngàn một trăm
vạn người. Ước chừng chiếm được khắp thiên hạ nhân khẩu một phần tư.
Trừ nước Tề, thiên hạ còn có Tiên Ti nhân thiết lập Triệu, bảy năm trước tự
xưng Hạng Vũ hậu nhân Hạng thị thiết lập Sở, tiền triều quyền thần Đại Tấn
kiến lập Ngụy Quốc cùng tiền triều Thục Trung danh tướng thừa loạn tự lập nên
Tần Quốc. Thiên hạ ngũ quốc tranh bá, ai có thể bình định loạn thế, chưa biết
được. Nhưng là có thể xác định chính là, đây không phải là chuyện hoàn thành
trong chốc lát. Vì vậy gần mười năm qua các nước xung đột không ngừng, đại quy
mô chiến tranh lại tương đối hiếm thấy. Nói tóm lại, mặc dù thiên hạ các nước
cùng tồn tại, nhưng nói chung là vẫn thái bình. Đây là do các nước thực lực
lẫn nhau ngang bằng. Nhưng có kí ức kiếp trước xem sử ngàn năm, Vân Dật biết,
thiên hạ sẽ không vĩnh cửu phân chia. Ở trong tương lai, lúc nào đó, thiên hạ
nhất định sẽ bị một thế lực nào đó thống nhất. Chẳng qua không biết thời khắc
đó còn cần bao lâu.
Hôm nay là "lần đầu tiên" Vân Dật ra phủ, bị Vân phụ Vân mẫu nhốt ở nhà tu
dưỡng mười ngày, mới thả ra. Cái này cũng khó trách nhị lão, nhi tử độc nhất
bị đánh tới thất hồn chứng, cái gì cũng không nhớ, nơi nào còn dám để cho Vân
Dật đi ra lắc lư.
Hôm nay Vân Dật khuyên can mãi, cuối cùng mới để cho nhị lão buông ra, đáp ứng
hắn đi ra ngoài một chút, bất quá Vân phụ yêu cầu mang theo mấy người làm,
phòng gặp bất trắc.
Vân gia mặc dù không phải là nhà giàu thế gia gì, nhưng người làm cũng có mấy
người, bất quá Vân Dật không nghĩ sẽ mang người làm theo. Đi ra ngoài một
chút, phía sau đi theo mấy người làm, cái này có chút lớn, Vân Dật cũng không
muốn đùa bỡn oai phong gì, liền chỉ mang một tiểu nha hoàn Thúy nhi. Đối với
nhị lão nói, mình chẳng qua là ra phủ đi tới đi lui, nhìn xem có thể hay không
nhớ được chút gì, cũng không phải là đi đâu xa. Nói tiếp hắn cũng có võ nghệ
bàng thân, sẽ không có gì ngoài ý muốn được. Vân phụ suy nghĩ một chút cũng
đúng, liền đồng ý.
Vân Dật mang theo tiểu nha hoàn Thúy nhi, đi trên đường phố náo nhiệt, sắc mặt
bình tĩnh, trong lòng lại có chút kích động. Nhìn cái gì cũng đều thấy ngạc
nhiên, thời đại này mặc dù không có rất nhiều tiện lợi khoa học kĩ thuật như
kiếp trước, nhưng cũng có những cảnh sắc đặc hữu mà chỉ có thời đại này mới
có, cổ kính kiến trúc, mặc đồ vải đay người đi đường, các loại hàng hóa, tiếng
rao hàng, cộng thêm bầu trời trong vắt, không khí mát mẻ, hắn cảm giác cả
người cũng nhẹ nhàng hơn.
Vân Dật đi tới cái thế giới này mười ngày, cha mẹ đối với hắn quan tâm chu
toàn, nhưng hắn vẫn không thể nào dung nhập vào cái thời đại này, trong lòng
hắn vẫn là người kiếp trước, điều này không phải một sớm một chiều có thể xóa
nhòa, bất quá hôm nay đưa thân vào sự náo nhiệt của thành phố trong thời đại
này, hắn phát hiện bản thân có chút thích thời đại này.
Tiểu nha hoàn Thúy nhi cũng rất vui vẻ, nàng mặc dù đã đi qua phố, nhưng dù
sao vẫn là tâm tính thiếu nữ, ưa thích địa phương náo nhiệt, tới bao nhiêu lần
cũng không ghét.
Vân Dật đi đi, thấy trước mặt một ngôi trà lâu, liền kéo tiểu nha hoàn đi vào.
Trà lâu tiểu nhị dẫn hai người tới một chỗ bàn trống ngồi xuống, trà lâu tiên
sinh kể chuyện đang trầm bổng nói tới đương triều Thái tổ
dẫn quân tại Hoàng Hà bờ sông phá Triệu chuyện xưa, phía dưới không ít khách
uống trà nghe đến tâm đều dâng trào, ầm ầm khen ngợi.
Vân Dật lẳng lặng nghe Vân thái tổ đoạn này ly kì sự tích, cảm giác vị Tề Thái
tổ này đích xác rất giỏi, đối mặt Triệu quân gấp mấy lần quân mình, vững chắc
nhẫn tĩnh, ba lần vượt Hoàng Hà, xuất kì bất ý, tập kích Triệu quân trung quân
đại doanh, bắt giữ Triệu quân chủ tướng, đại phá Triệu quân, khiến cho nước
Triệu Chung thái tổ không dám nam hạ.
Cho dù là Vân Dật tính tình đạm bạc, cũng nghe đến nhiệt huyết sôi trào, âm
thầm xúc động, vị Thái tổ Vân Dận thật không hổ một đời anh kiệt. Bên người
tiểu nha hoàn Thúy nhi cũng nghe mê mẩn không dứt, anh kiệt như Vân thái tổ
vậy, không phải là đối tượng hoài xuân của thiếu nữ mười sáu sao?
Chuyện xưa kể xong, tiên sinh đi xuống nghỉ ngơi, trong trà lâu ngược lại càng
thêm náo nhiệt. Trà lâu này vốn cũng không phải nơi cao nhã gì, khách đa phần
là vào nam ra bắc tới đây nghỉ chân, hoặc là nhàm chán giết thời gian dân
chúng tầm thường, tụ năm tụ ba , bình chuyện mới nghe, hoặc cùng đồng bạn nói
về việc mình trải qua hoặc là chuyện gần đây phát sinh, chuyện quốc gia,
chuyện lớn nhỏ đều có. Nói là nhà nào tức phụ trộm nam nhân, vừa đúng dịp lão
công trở về bắt gặp, còn nói Phong Châu thành nam Vương lão gia lại nạp một
phòng thiếp, ân, Vương lão gia năm nay thọ tám mươi tám. dĩ nhiên còn có triều
đình ở phía nam thắng trận, ổn định Mân địa rối loạn, vân vân.
Vân Dật từ câu chuyện của bọn họ biết thêm nhiều tin tức, hữu dụng, vô dụng,
thật giả đều có. Những thứ này để cho hắn cảm nhận được tính chân thực của thế
giới này, nó không phải hư ảo, không phải mộng cảnh, bản thân thật đến cổ đại
xa lạ, tuy nói cổ đại này có chút không giống nhau, loại cảm thụ này rất kì
diệu, từ mười ngày trước bắt đầu tỉnh lại, Vân Dật mặc dù ngoài mặt không có
phản ứng thất thường gì, cho dù có, cũng là mượn cớ mất trí nhớ, cũng sẽ không
có người nghi ngờ. Nhưng trong nội tâm vẫn hy vọng đây là một giấc mộng, cho
tới hôm nay, trên đường nghe thấy, nhìn thấy, trong quán trà cảm giác, rốt
cuộc để cho nội tâm hắn chân chính nhận rõ một sự thật: Hắn không thể trở về
thế giới kia được nữa, thế giới này hoặc là nói thời đại này, chính là địa
phương hắn muốn sống tiếp. Mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng đó là thực tế, cũng
không do Vân Dật chấp nhận hay không chấp nhận.
- Công tử, người kia ánh mắt thật đáng ghét a.
Tiểu nha hoàn Thúy nhi cắt đứt Vân Dật suy nghĩ.
- Ừ, có muốn hay không bổn công tử đánh hắn một trận.
Vân Dật theo ánh mắt Thúy nhi nhìn sang, phát hiện một cẩm y công tử đang
không chút kiêng kị đánh giá Thúy nhi.
Cẩm y công tử kia thấy Vân Dật nhìn tới, rất tự giác thu hồi ánh mắt, bất quá
tham lam vẻ mặt vẫn bị Vân Dật thu hết vào tầm mắt. Vân Dật cũng không bởi vì
người khác nhìn nha hoàn mình mấy lần, thì phải quyền cước đối mặt, đánh đến
cha mẹ hắn cũng không nhận ra. Bất quá người kia vẻ mặt để Vân Dật có chút
không thích. Trong đầu thầm nói, nếu người nọ có thất thường độc tác gì, Vân
Dật không ngại hoạt động gân cốt một chút, dẫu sao thân thể này mình vẫn phải
làm quen một chút. Vì vậy, câu đánh hắn một trận cũng không phải lời nói xạo.
- Ngạch, vậy cũng không cần, công tử chúng ta quay về thôi.
Tiểu nha hoàn Thúy nhi hiển nhiên không muốn Vân Dật động thủ đánh người.
Nàng tưởng Vân Dật vẫn như trước kia thích cùng người ác đấu. Thuận tiện nói
một chút, Vân Dật sở dĩ bị lưu manh gõ một côn, cũng là bởi vì gần đây hắn
ngày ngày tìm lưu manh đánh nhau.
Đúng vậy, Vân Dật từ nhỏ luyện võ, trong cơ thể hiếu chiến hơn nhiều người
thường. Vân phụ lại không cho phép hắn khi dễ bá tánh, Vân Dật ngứa tay chỉ có
thể tìm những tên lưu manh kia tới phiền toái, những tên lưu manh tuy trẻ
tuổi, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Vân Dật, bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Mấy tên lưu manh bị đánh giận dữ, bèn tìm cách trả thù, cũng không để ý chuyện
khác. Mười ngày trước đợi được cơ hội, thừa lúc Vân Dật không chuẩn bị, dồn
sức một gậy, đập vào ngay ót Vân Dật. Lưu manh là muốn bắt Vân Dật về từ từ
chỉnh, không nghĩ tới gặp phải nha dịch tuần tra mới hư chuyện.
Thật ra, lưu manh cũng coi như báo thù xong, một côn hạ xuống Vân Dật đã hồn
phi phách tán, Vân Dật bây giờ là linh hồn đời sau, nhưng một điểm này, bọn họ
dĩ nhiên sẽ không biết.
- Quay về thôi.
Vân Dật đáp ứng một tiếng, gọi tiểu nhị tới tính tiền.
Vân Dật hôm nay đi ra ngoài chính là muốn nhìn một chút bách tính thời đại này
cuộc sống hàng ngày là bộ dáng gì, mặc dù vẫn không thể hiểu thời đại này toàn
cảnh. Nếu đã kiến thức qua phong thổ nhân tình, hôm nay cũng chỉ đến đây
trước, sau này còn cơ hội mà.
Vị cẩm y công tử kia, thấy Vân Dật hai người phải rời khỏi, vội vàng hướng
người đứng sau lưng nháy mắt. Người làm kia gọi là Vương Nhị, vội vàng đi tới
bên cạnh Vân Dật, khom người chắp tay cung kính nói:
- Vị công tử chậm bước, công tử nhà ta mời hai vị đi qua ngồi một chút.
Vương Nhị dáng vẻ rất cung kính, hành động lời nói cũng rất là khéo léo, nghĩ
đến cũng không phải người làm từ nhà bình thường đi ra được. Thúy nhi thấy là
người làm của vị cẩm y công tử kia, vốn muốn nói là không qua, đột nhiên nghe
được
- Ồ, vậy thì cám ơn công tử nhà ngươi rồi.
Sau đó tay liền bị Vân Dật kéo đi tới bàn vị cẩm y công tử kia.
Cẩm y công tử thấy Vân Dật hai người đi tới, trên mặt lộ ra một tia nụ cười
khó hiểu, đứng dậy, khách khí nói:
- Tại hạ có lễ, không biết vị công tử họ gì?
Vân Dật thấy hắn thả thấp tư thái, trong đầu nghĩ khẳng định không có việc
tốt, nhưng là đưa tay không đánh mặt cười.
- Tại hạ họ Vân, không biết các hạ là?
- A, hóa ra là Vân huynh đệ, tại hạ Hứa Mặc, gia phụ Phong Châu tư mã.
Hứa Mặc khách khí đáp, trong giọng nói lại có vài phần đắc ý.
Vân Dật giả giọng kinh ngạc:
- Hóa ra là Hứa tư mã công tử, thất kính thất kính.
Trên mặt nhưng một chút kinh ngạc cũng không có.
Hứa Mặc thấy vậy, trong lòng thầm hận, trên mặt lại không có biểu tình gì,
thật giống như không biết Vân Dật đang chế nhạo.
Vân Dật cùng hắn hư tình giả ý một phen, liền nói cáo từ. Hứa Mặc thấy vậy
liền vội vàng nói:
- Cái đó Vân công tử, theo lý thuyết, quân tử không đoạt không đoạt thứ yêu
thích của người, nhưng tại hạ tâm tư khó nhịn, có thể hay không đem nha hoàn
bên cạnh ngươi nhường lại?
Một bên Thúy nhi nghe được câu này, lại thấy Vân Dật không lên tiếng, gấp đến
đôi mắt đã phủ một tầng hơi nước, lặng lẽ kéo ống tay áo Vân Dật, nhẹ giọng
hô:
- Công tử.
Nàng là sợ công tử đem mình đưa cho Hứa Mặc, dù sao đối phương là Tư mã nhi
tử, nàng mặc dù là một đứa nha hoàn, nhưng cũng biết Tư mã một châu là chức
quan không nhỏ.
Vân Dật nghe được Hứa Mặc lời nói trong chốc lát ngẩn ra, hắn đột nhiên nhận
thấy vô luận lúc nào, cũng không thiếu được loại người ỷ vào quyền thế muốn
khi nam phách nữ ác thiếu, kiếp trước có Dương đại thiếu, kiếp này có Hứa công
tử. Nghĩ đến đây, Vân Dật đột nhiên cảm giác giữa ngực bốc lên một cỗ lửa vô
danh.
- Ồ, ta mới vừa không có nghe rõ, Hứa công tử có thể lặp lại lần nữa sao?