Người đăng: borochu
Lần này thì không chỉ dân làng, mà cả đám người lục công tử cũng ngạc nhiên,
đặc biệt là Mã Thi. Với cao thủ đạt đến trình độ như Mã Thi, quanh người y
luôn có một luồng thần thức vô hình bao phủ, vừa để bảo vệ bản thân, vừa để dò
xét, tiếp cận đối phương. Vừa rồi, chính y đã dùng thần thức để chế trụ dân
làng, đề phòng khả năng có kẻ gây bất lợi cho lục công tử. Trừ phi có người có
thần thức cường đại vượt trội y thì mới có thể cử động bình thường được.
Mã Thi dõi mắt nhìn kỹ Lâm Hoàng, nhưng quái lạ là y không hề nhận thấy bất cứ
tia thần niệm nào từ trên người Lâm Hoàng, cốt cách, khí huyết của hắn cũng
không có gì đặc biệt. Nói cách khác, hắn chỉ là một người bình thường, không
hề tu tập qua môn võ công nào.
Mã Thi nhíu mày, trong lòng âm thầm đề phòng, nhưng mặt ngoài y vẫn tỏ ra bình
thường. Đám hộ vệ cũng ngầm nhận thấy điều lạ nên bắt đầu tỏa ra hai bên, một
bên bước lên che chắn cho lục công tử, một bên phong tỏa đường tiến lui của
Lâm Hoàng. Điều đặc biệt là lúc này lục công tử cũng không tỏ thái độ gì mà
chỉ híp mắt quan sát Lâm Hoàng.
Lâm Hoàn vẫn điềm nhiên như không hay biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn thò tay
lấy ít bột thuốc trong áo ra sơ cứu cho Mai Văn Tích, sau đó lắng nghe mạch
tượng trong trong cơ thể ông. Nhận thấy mạch tượng ông suy yếu, tuy có thể giữ
được tính mạng nhưng đầu não đã bị tổn thương, có khi sau này có thể ảnh hưởng
tới chức năng vận động, hắn nhíu mày, quay mặt về phía lục công tử, nói:
“Lục công tử, ngài ra tay có hơi nặng rồi đó!”
Đám người lục công tử tròn mắt ngạc nhiên. Mã Thi khẽ ra hiệu, một tên hộ vệ
phía sau hiểu ý liền bước lên đằng trước, giơ tay chỉ về phía Lâm Hoàng quát:
“Ngươi là ai, tại sao lại biết lục công tử?”. Nói đoạn, hắn vung đao lên, làm
động tác như muốn bổ về phía Lâm Hoàng.
“Ngừng tay!”. Đúng lúc này, lục công tử lại lên tiếng.
“Tại sao ngươi biết ta là lục công tử?”, gã lặp lại câu hỏi.
“Tại hạ trời sinh linh mẫn, có thể nghe được âm thanh vạn vật trong khoảng
cách trăm dặm!”, Lâm Hoàng đáp.
“Khi nãy tại hạ có tình cờ nghe công tử và chư vị thị vệ đây trò chuyện, từ đó
mới biết ngài là lục công tử... Nếu như công tử không chê, tại hạ đây nguyện
ra sức khuyển mã, hỗ trợ công tử hoàn thành nhiệm vụ! Chỉ mong…công tử đừng
làm khó dễ dân làng!”, Lâm Hoàng khẽ cắn răng nói.
Lời này vừa dứt, cả Mã Thi và lục công tử đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Ngươi có gì để chứng minh khả năng của mình?”, lục công tử híp mắt gằn giọng.
“Chẳng phải việc tại hạ nghe được thông tin chư vị trò chuyện là minh chứng rõ
rệt nhất sao?”, Lâm Hoàng đáp. “Còn nếu lục công tử vẫn chưa tin, ta có thể
cho ngài thấy.”
Nói xong, hắn nhắm mắt, giây lát sau mở ra.
“Ngay phía dưới lớp mặt đất ngài đang đứng, sâu khoảng ba trượng, chếch khoảng
ba xích về phía đông, có một bầy chuột chũi đang làm ổ. Còn từ chỗ tại hạ đang
đứng, ngược lên hướng bắc hơn mười dặm có một cánh đồng cỏ, trên đồng có hai
con trâu đang nằm ngủ, cách chúng năm trượng có một con khác đang gặm cỏ!”
Lâm Hoàng chưa nói hết câu, Mã Thi đã lập tức thả thần niệm ra dò xét. Phải
mất mấy phút sau, hắn mới thu hồi thần niệm, sau đó khẽ gật đầu, ánh mắt toát
lên vẻ khó tin.
“Cái gì?”
“Thật không thể tin nổi! Hắn không cần dùng thần niệm mà cũng biết được sự
việc đang diễn ra! Không lẽ lời hắn nói là thật!?”
Đám hộ vệ nhao nhao, phải biết tất cả bọn họ đều đã luyện ra thần niệm, nhưng
chỉ có Mã Thi phóng xuất được thần thức trong phạm vi mười dặm, những người
còn lại đều chỉ có thể vận dụng cơ bản thần niệm để hộ thân là chính. Chưa kể
ngay cả Mã Thi cũng phải mất mấy phút mới dò ra được, trong khi Lâm Hoàng chỉ
mất mấy giây.
“Được lắm! Ngươi tên là gì?”, lúc này đôi mắt lục công tử đã híp lại chỉ còn
nhỏ như sợi chỉ.
“Tại hạ Lâm Hoàng, năm nay vừa tròn 15 tuổi!”
“Bổn công tử đồng ý tiếp nhận ngươi, lại hứa không quấy nhiễu đám dân làng.
Cho ngươi một ngày để thu xếp, ngày mai lập tức cùng ta lên đường”, lục công
tử nở nụ cười, gương mặt tuấn tú của gã giờ đây trông thật thâm hiểm, chẳng
biết trong lòng gã đang nghĩ gì. Sau đó, gã ra hiệu cho Mã Thi.
Mã Thi lĩnh ý, liền giải khai thần thức, toàn bộ dân làng như được đại xá, thở
hắt ra một hơi, ai nấy mồ hôi đầm đìa, đến giờ họ mới cử động được bình
thường, nhưng chưa ai dám bước ra ngoài một bước.
“Còn đứng đực ra đó làm gì! Mau mau tìm một căn phòng sạch sẽ nhất, tốt nhất
cho lục công tử nghỉ ngơi! Còn nữa, nhớ mang hết rượu thịt ngon nhất tới cho
công tử dùng!”, một tên hộ vệ quát lên. Lúc này đám dân làng mới hoàn hồn lại,
hớt ha hớt hải hành động, người thì đưa Mai Văn Tích vào trong nghỉ ngơi, kẻ
thì bước ra nghênh đón đám lục công tử về nhà, hoặc tất tả chạy đi tìm món
ngon, sản vật để phục vụ đám hộ vệ, không dám chậm trễ một giây.
“Lâm…Lâm đại ca.”, âm thanh dịu dàng êm ái cất lên sau lưng Lâm Hoàng. Thì ra
gia đình Khúc Du vì lo lắng cho hắn nên vẫn chưa chịu rời đi. Đặc biệt Khúc
Ngọc Lan hoa dung ảm đạm, đôi mắt đẹp như ngấn nước đang nhìn hắn.
Lâm Hoàng vội quay đầu lại, hắn rất sợ Khúc Ngọc Lan bị lục công tử nhìn thấy.
Nhưng đã muộn, lúc này ánh mắt cú vọ của lục công tử đã lướt tới. Gã như giật
mình, ánh mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch nụ cười tà. Quả thật gã không ngờ
giữa nơi khỉ ho cò gáy này lại tìm thấy một đóa hoa kiều diễm xinh xắn đến như
vậy, nhất là tuy nàng có khuôn mặt ngây thơ, còn vươn nét trẻ con hồn nhiên
nhưng đường nét cơ thể lại vô cùng nẩy nở, quyến rũ động nhân, đúng là một cái
vưu vật.
Trước ánh nhìn dâm dật lộ liễu của lục công tử, cha con Khúc Ngọc Lan kinh hãi
co rúm cả người lại. Lâm Hoàng vội vã bước lên, chắn ngang tầm mắt của lục
công tử, đồng thời hô to:
“Ngọc Lan! Khúc bá! Mọi người về trước đi, có gì nói sau!”
Phụ tử Khúc Du mới lật đật quay bước, trước khi đi, Khúc Ngọc Lan còn mím môi
ngoái nhìn hắn một lần, khiến cho hắn vừa thấy ấm áp, vừa sốt ruột.
“Thì ra nàng tên là Ngọc Lan à? Tên đã đẹp mà người càng đẹp hơn! Khặc khặc!”,
lục công tử cất tiếng cười dâm đãng.
“Công tử, xin ngài nhớ giữ lời!”, Lâm Hoàng cau mày nói.
“Hoang đường! Ngươi xem bổn công tử là hạng người gì? Ta đã hứa thì chắc chắn
giữ lời!”, lục công tử bĩu môi, thu hồi nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn dán theo
cặp mông đầy đặn của Khúc Ngọc Lan.
“Đúng rồi, nếu ngươi đã làm việc cho ta thì không thể không biết ta là ai. Bổn
công tự cũng chẳng ngần ngại cho ngươi biết, đỉnh đỉnh đại danh, đương nhiệm
trang chủ của Hoa Kiếm sơn trang Hoa Thiên Thành chính là phụ thân của ta. Bổn
công tử danh tự Hoa Thiên, là con thứ sáu của Hoa trang chủ!”
Lục công tử Hoa Thiên lúc này mới vênh mặt hất hàm báo ra danh tính. Nhưng khi
gã thấy ánh mắt mờ mịt của Lâm Hoàng thì liền thẹn quá hóa giận.
“Ngu dân đúng là ngu dân! Đường đường trang chủ Hoa Kiếm sơn trang mà cũng
không biết! Còn đứng đó làm gì, mau cút đi cho khuất mắt ta! Nhớ lấy, ngày mai
phải theo ta lên đường đấy!”
Lâm Hoàng nét mặt đăm chiêu, không nói tiếng nào xoay người cất bước.
Hoa Thiên hậm hực nhìn theo bóng Lâm Hoàng, gã lẩm bẩm chỉ có chính mình nghe
được: “Lũ ngu độn, dám xúc phạm tôn nghiêm của bổn công tử! Nếu không vì nhiệm
vụ lần này có phần thưởng quá hấp dẫn, phụ thân hứa cho ai tìm được sẽ sắc
phong làm người thừa kế sơn trang thì ta đã cho ngươi về âm phủ rồi. Đợi cho
nhiệm vụ hoàn thành, xem ta lột da xẻ thịt, trừng trị ngươi thế nào. Còn con
nha đầu kia nữa, phải cho người âm thầm bắt về để hưởng dụng. Giữa nơi hoang
sơ này mà tìm được một cái tiểu mỹ nhân bại hoại thế này, số ta quả thật may
mắn, khặc khặc!"
Cách đó hơn hai mươi bước chân, Lâm Hoàng bỗng khựng lại trong tích tắc, sau
đó lại đi tiếp như chưa có gì xảy ra, toàn bộ lời nói của Hoa Thiên đều đã lọt
vào tai gã không sót chữ nào.