Người đăng: borochu
Ở thế giới này chưa có những thiết bị hiện đại như máy chụp ảnh, điện thoại…
thông tin liên lạc cũng còn hạn chế, nên Lâm Hoàng chỉ có thể hình dung được
nhan sắc của Hoa Phi Yến qua lời kể của người khác. Nhưng dù người được hỏi là
ai, thì họ đều dành những mỹ từ tốt đẹp nhất để miêu tả về nàng. Thậm chí
nhiều người mạnh miệng khẳng định, nếu chỉ xét đơn thuần về nhan sắc, Hoa Phi
Yến còn vuợt hơn so với Lục Nhạn, Tô Dung hay các vị phu nhân khác.
Nếu nàng được sinh ra ở thời của Lâm Hoàng, thì dẫu cho gương mặt bị hủy hoại,
với tiến bộ của y học, có thể nàng sẽ được chữa trị đúng cách, dù chưa chắc
khôi phục lại dung nhân nhưng ít ra cũng giúp nàng bớt tự ti hơn. Chưa kể, với
chiều cao nổi bật và đôi chân dài thon dài muợt mà đó, chắc chắn nàng vẫn được
nhiều người quan tâm. Đáng tiếc, quan điểm cái đẹp của thời này khác biệt với
thời hiện đại. Khuôn mặt không còn nguyên vẹn đã đóng sập tất cả mọi cánh cửa
trước mặt nàng, ném nàng vào một thế giới u uất, hoang tàn, cô tịch.
Lâm Hoàng còn đang chìm trong niềm ưu tư, thì bỗng phát hiện có một vài đạo
ánh mắt như có như không luớt qua người mình. Hắn cười khổ trong lòng, nhận ra
họ không phải ai xa lạ, mà đều là những mỹ nữ mình đã tiếp xúc gần đây, như tứ
phu nhân, Lục Nhạn, Tôn Hồng, và cả Hoa Phi Yến, nhưng bất ngờ nhất là ánh
nhìn của Trương thiên sư.
Tất nhiên, cả Hoa Phi Yến lẫn Trương thiên sư đều che giấu diện mạo, không ai
biết họ đang làm gì, nghĩ gì qua lớp mặt nạ đó. Chỉ có Lâm Hoàng, với giác
quan đặc biệt nhờ luyện tập Âm Ba Chỉ mới biết được Trương thiên sư đang nhìn
mình.
Hắn âm thầm ngạc nhiên, không biết mình đã làm gì mà lại khơi gợi sự chú ý của
vị đại nhân vật này. Lâm Hoàng tự nhủ, có lẽ từ nay hắn nên thu liễm bớt, chớ
để lộ phong mang như những ngày vừa qua. Có vậy mới ứng phó được tình thế khó
khăn trước mắt.
Trong đại sảnh lúc này hầu như đã tập hợp đầy đủ những nhân vật nòng cốt nhất
của Hoa Kiếm sơn trang, ước chừng hơn ba vạn người. Mặc dù nhân số đông đảo là
thế, nhưng không khí lại rất trang nghiêm, túc mục, không hề có cảnh huyên
náo, ầm ĩ như tại các sự kiện lớn. Mọi người chỉ khe khẽ trò chuyện, hoặc ngồi
im nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.
Thật ra, không phải đến lúc này Hoa trang chủ mới xuất quan, mà trên thực tế,
lão đã hoàn tất việc củng cố cảnh giới từ hai ngày trước. Nhưng do cần có thời
gian nghỉ ngơi, cũng như xử lý những sự vụ phát sinh trong thời gian vắng mặt,
nên đến hôm nay lão mới chính thức xuất đầu lộ diện, vừa để làm tiệc mừng, vừa
để tiếp đón quốc sư Trương Khải Nam.
Chợt Lâm Hoàng khẽ chớp chớp mắt như phát hiện điều gì, rồi bỗng có tiếng
trống hiệu, sau đó có một giọng nói hùng hồn, hữu lực cất lên:
“Trang chủ giá lâm!”
Âm thanh không quá lớn, nhưng vẫn đủ vang vọng khắp nơi trong đại sảnh. Tất cả
mọi người không hẹn mà đều ngừng mọi hoạt động của mình lại, sau đó đồng loạt
đứng lên, ngay cả Trương thiên sư cũng không ngoại lệ.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ sau tấm rèm vải, phía sau lưng có hai hộ vệ
cao thâm mạc trắc đi theo hầu, không phải trang chủ Hoa Thiên Thành thì còn
ai?
Lập tức, chúng nhân đồng thanh hô to:
“Cung nghênh trang chủ xuất quan! Chúc mừng trang chủ đột phá thành công!”
Hơn ba vạn người cùng nhau cất tiếng, khỏi phải nói bầu không khí rung động,
sôi nổi tới cỡ nào. Cả sơn trang như muốn bùng nổ. Trong giọng nói của họ, Lâm
Hoàng cảm nhận được nhiều cảm xúc khác nhau. Có kính nể, e sợ, có buồn rầu, lo
lắng, nhưng đa phần đều bày tỏ niềm hưng phấn, hân hoan trước thành công của
trang chủ.
Hoa trang chủ khẽ gật đầu ra vẻ hài lòng, sau đó giơ tay lên ra hiệu cho mọi
người ổn định trật tự lại. Đến lúc này, Lâm Hoàng mới có dịp quan sát kỹ nhân
vật truyền kỳ này.
Trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của Lâm Hoàng, Hoa Thiên Thành không hề
có ngoại hình thô cuồng, hung tợn của võ giả chốn giang hồ, hay vẻ cục mịch,
quê mùa của người xuất thân từ tầng lớp thấp, mà ngược lại trông lão rất từ
tốn nhã nhặn. Đó là một trung niên nhân tuổi chừng hơn năm mươi, râu tóc đen
nhánh, thậm chí trông còn trẻ hơn ba người con lớn và bà vợ già của lão. Vóc
dáng lão cao ráo, có hơi gầy. Lão mặc y phục bằng lụa gấm, loại các quan viên
trong triều hay mặc ở nhà. Gương mặt lão hoà ái, hiền từ, trán rộng, mũi cao,
tuy chưa thể gọi là mỹ nam tử, nhưng mang đến cho người đối diện cảm giác
thoải mái, dễ gần, tựa như vị lão sư ở trường học, ngày ngày truyền đạt kiến
thức cho bao người.
Hoa Thiên Thành mỉm cười, đồng thời đảo mắt nhìn một vòng hết mọi người trong
sảnh. Ấy vậy mà, chỉ một cái liếc mắt của lão, Lâm Hoàng như cảm thấy toàn bộ
cơ thể mình bị nhìn thấu. Tựa như ở trước mặt lão không ai có thể che giấu hay
làm điều gì khuất tất. Đó chắc chẳn không phải là thần thức, mà là khí chất từ
cao thủ thật sự, loại khí chất vô hình được hình thành từ thực lực cũng như vô
số lần thân chinh bách chiến.
“Thật là một lão đầu đáng sợ!” Lâm Hoàng khẽ giật mình. Có cảm giác, chưa cần
ra tay, chỉ cần Hoa Thiên Thành thả hết khí thế trên người ra thì cũng đã đủ
nghiền ép mọi người trong sảnh. Tất nhiên, cũng có một số ít người không bị uy
thế của lão đàn áp, ví dụ như Trương thiên sư, từ đầu đến cuối vẫn bình chân
như vại, tựa như u hồn. Hay như phó trang chủ Lục Thanh, Mã Phong, đạo cô Hà
Tú Trinh, Hoa Phi Yến… họ cũng không có vẻ gì là khó thở, hoặc có thể họ đã
quen với loại uy áp này cũng không chừng.
Thế mới biết, có khi chỉ cần một cái nhìn, thậm chí một cái hắt xì của nhân
vật lớn cũng đủ đoạt mạng kẻ khác rồi! Cao thủ so tài, nhiều khi hơn kém nhau
khí thế thôi cũng dẫn đến chênh lệch lớn lao.
Lâm Hoàng âm thầm vận dụng cảm âm để xem xét, hắn lại một phen kinh ngạc khi
thấy chí dương chi khí của Hoa Thiên Thành vọt lên cao như ngọn núi. Nên biết,
chân khí của phó trang chủ Lục Thanh chỉ cao có hơn một ngàn mét thôi. Điều
này chứng tỏ, chưa biết kỹ năng thực chiến ra sao, nhưng trên lý thuyết, võ
công của lão đã cao hơn Lục Thanh gấp mấy lần.
Có thể nói, Hoa Thiên Thành là cao thủ mạnh nhất mà Lâm Hoàng giáp mặt kể từ
khi đặt chân tới thế giới này. Dẫu vậy, hắn vẫn có cảm giác nữ tử áo đen lần
nọ là một ẩn số đáng gờm, chưa biết giữa nàng và lão ai mạnh hơn ai đây.
Trải qua một thời gian điều tra tại Hoa Kiếm sơn trang, cũng như những gì thu
nhặt được từ trước, Lâm Hoàng đã nắm được những thông tin nhất định về Hoa
Thiên Thành. Nghe nói, lão xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo, quanh
năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Khi trưởng thành, Hoa Thiên
Thành cũng không thoát khỏi số phận nghèo khó đó. Cũng như bao thanh niên
khác, khi đến tuổi thành niên, lão được mai mối cưới một thôn nữ cùng làng
nhan sắc bình thường làm vợ, sinh hạ được ba con trai lần lượt đặt tên là Hoa
Nhất, Hoa Nhị, Hoa Tam.
Cuộc sống của lão cho đến trước năm năm mươi tuổi hoàn toàn bình thường, sang
đi làm đồng, chiều về ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm, mùa xuân làm nông, mùa đông,
mùa hè tranh thủ lên núi hái thuốc hoặc săn bắn để kiếm thêm thu nhập. Nhưng
cũng chính từ đó, một biến cố lớn xảy ra làm thay đổi cả cuộc đời của Hoa
Thiên Thành.
Còn nhớ năm đó mùa đông đến sớm, mưa tuyết phủ dày dãy Thạch Thành sơn, như
thường lệ, thời tiết này không thể làm đồng được, nên Hoa Thiên Thành mới vào
núi tìm ít dược liệu, cây thuốc quý để đổi lấy ngân lượng. Khi đang lên tới
lưng chừng núi, không may lão bị trượt chân té vào một cái hang rất sâu. Những
tưởng đã phải chôn thân nơi đất tuyết, nhưng may mắn thay, không những tìm
được đường thoát ra ngoài, mà trên hết, lão còn tìm được bộ ba bí kíp lẫy lừng
của Thanh Phong công tử, vốn là nhân vật nổi danh bậc nhất trong giới giang hồ
hàng ngàn năm trước.