Cao Thủ Tập Họp


Người đăng: borochu

Lâm Hoàng thu hồi tầm mắt, sau đó hướng về phía dãy bàn đầu tiên, cũng là nơi
các nhân vật chóp bu của sơn trang an tọa. So với những khu vực còn lại, dãy
bàn này được ngăn cách hẳn ra, mỗi người đều được ngồi ghế đá có lót đệm gấm
êm ái. Phía trên một chút, đối diện với dãy bày đầu tiên này chính là ghế chủ
tọa, là nơi mà tí nữa Hoa trang chủ sẽ xuất hiện.

Lâm Hoàng tập trung, quan sát kỹ những nhân vật cộm cán nhất của Hoa Kiếm sơn
trang. Điều kỳ lạ là, ngồi ở vị trí đầu không phải phó trang chủ Lục Thanh, mà
là một người lạ. Người này tầm vóc thấp bé, toàn thân khoác áo choàng lông thú
dày đặc, tay đeo găng, đầu mang mặt nạ sắt, không để lộ chút khoảng hở da thịt
nào trên người. Theo Hoa Thiên nghe ngóng được, y chính là đương kim quốc sư
Trương Khải Nam, vốn đã nán lại sơn trang được mấy hôm để chờ gặp mặt trang
chủ.

“Tinh thần lực thật mạnh!” Lâm Hoàng khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm đề
phòng. Không hề nghi ngờ gì nữa, người này đích thị là một thần hồn giả, đối
tượng mà Lâm Hoàng cố kỵ nhất hiện tại. So với Trần tiên sinh, thần hồn của y
chắc chắn mạnh hơn không ít. Mặc dù toàn bộ sơn trang có lắp đặt trận pháp hạn
chế thần hồn giả hoạt động, nhưng Lâm Hoàng vẫn cảm nhận được luồng khí tức âm
nhu đặc trưng từ người y, nồng đậm hơn Trần tiên sinh nhiều lần.

Ngồi cạnh bên là một lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành. Lão chính
là phó trang chủ Lục Thanh, nhân vật số hai của Hoa Kiếm sơn trang, cũng là
phụ thân của Lục Nhạn. Lão là cánh tay mặt của Hoa Thiên Thành, trực tiếp tham
gia quản lý mọi sự vụ trong trang khi trang chủ bế quan. Trái ngược với cảm
giác áp bức, khó chịu phát ra từ Trương thiên sư, trên người của Lục Thanh như
tỏa ra vầng sáng ôn hòa, ấm áp, làm cho người khác rất dễ chịu.

“Lão giả này cũng rất mạnh!” Lâm Hoàng đưa ra đánh giá. Qua cảm quan của mình,
hắn mơ hồ cảm nhận được luồng khí chí cực chí dương xung quanh Lục Thanh vọt
lên đến cả ngàn mét.

Vị trí thứ ba thuộc về một đại hán to lớn kềnh càng, râu ria xồm xoàn, dung
mạo giống Mã Thi đến tám phần. Y là Mã Phong, trưởng lão phụ trách hộ vệ và an
ninh của sơn trang, cũng là huynh trưởng của Mã Thi. Nét mặt gã đăm chiêu, hai
mắt đỏ ngầu, hung tợn không khác chi sát thần. Nghe nói kể từ khi đệ đệ qua
đời, gã lúc nào cũng cau có, khó chịu như vậy.

So với Lục Thanh, người này yếu kém hơn không ít, nhưng thắng ở thể lực bền
bỉ. Lâm Hoàng cảm nhận được chí dương khí của y chỉ cao khoảng hơn năm trăm
mét, nhưng bù lại có đường kính to lớn hơn của Lục Thanh nhiều.

Ở vị trí thứ tư, đáng ngạc nhiên lại là nữ tử. Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp,
chừng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc như đạo cô. Nàng vận đạo bào màu xám, trên tay
cầm phất trần màu trắng. Da dẻ nàng láng mịn như con gái đôi mươi, bờ môi đỏ
hồng, khuôn mặt trái xoan thanh tú. Mặc dù đạo bào rộng thùng thình, nhưng
không sao che lấp hoàn toàn những đường cong mạn diệu trên thân thể nàng.

Nữ tử ngồi xếp bằng, đôi mi khép hờ, miệng khẽ đọc kinh trong khi tay thì lần
chuỗi hạt. Nàng ngồi đó như đóa hoa sen tịnh lệ, xuất trần, đối lập hẳn với
không gian xô bồ, dung tục xung quanh.

Nữ đạo cô nổi bật là thế, mặn mà là thế, nhưng điều đáng ngạc nhiên là không
có nam nhân nào dám phi lễ với nàng, kể cả đám nhi tử của trang chủ hay các vị
trưởng lão. Thậm chí nhìn lâu một chút cũng không dám. Bởi lẽ rất đơn giản,
nàng là Hà Tú Trinh, đường chủ Ám Dạ đường, chuyên về do thám, liên lạc, hành
thích, ám sát. Phó trưởng vệ Mạc Thi là thủ hạ trực thuộc quyền quản lý của
nàng.

Lâm Hoàng kinh ngạc, không ngờ người phụ trách những công việc trong bóng tối
này lại là nữ nhân, lại còn là một đạo cô nữa chứ. Chẳng biết ai biết nàng từ
đâu tới, lai lịch ra sao, chỉ biết, nhiều năm trước, nàng đến xin đầu nhập vào
Hoa Kiếm sơn trang. Lúc bấy giờ, Ám Dạ Đường do cố đường chủ Ngô Kinh quản lý.
Sững sờ trước nhan sắc của Hà Tú Trinh, cũng như khinh thường nàng là thân nữ
nhi, nên y không những từ chối, mà còn nổi lòng dâm, định cưỡng đoạt nàng.

Chẳng ngờ, nữ đạo cô lại có thân thủ siêu quần, chỉ trong ba chiêu đã hạ sát
được Ngô Kinh. Kể từ đó, nàng chính thức tiếp quản vị trí do y để lại. Cũng
nhờ sự có mặt của nàng, mà phong trào nữ quyền trong sơn trang mới được cải
thiện, nhờ đó, những nữ tử như Hoa Phi Yến, Lục Nhạn mới có cơ hội tham gia
nhiều hơn vào sự vụ trong trang, vốn trước kia chỉ do nam giới đảm đương.

Lại có lời đồn rằng, nếu xét đơn thuần về thực lực, thì Hà Tú Trinh hoàn toàn
đủ sức xếp ở vị trí thứ ba trong trang, chỉ thua kém trang chủ Hoa Thiên Thanh
và phó trang chủ Lục Thanh. Nghe nói, nàng đã từng giao đấu bất phân thắng bại
với Mã Phong. Việc nàng bị xếp ở vị trí thứ tư chủ yếu là do thời gian cống
hiến ít hơn Mã Phong, chứ không phải do năng lực nàng kém hơn.

Nhưng điều khiến người khác nể sợ Hà Tú Trinh nhất chính là khả năng ám sát
siêu hạng. Chưa có con mồi nào thoát được khỏi tay nàng. Đặc biệt, tuyệt kỹ
thành danh của nàng là ám khí “tam phách châm”, có thể đoạt mạng kẻ thù trong
phạm vi trăm dặm, bách phát bách trúng.

Lâm Hoàng lặng lẽ vận dụng cảm ứng để dò xét nữ nhân này. Hắn phát hiện tâm
pháp tu luyện của nàng tuy cũng là thuộc tính âm nhu như Trương thiên sư,
nhưng khí tức rất mềm mại, uyển chuyển, không mang đến sự ngột ngạt, nhưng vẫn
đủ sức chế trụ được đối phương.

Lâm Hoàng âm thầm gật đầu, hắn hoàn toàn hiểu được tại sao nàng có địa vị cao
như vậy. Chẳng ai lại muốn đối đầu với một sát thủ lừng danh, luôn ẩn mình
trong bóng tối, chỉ chực có cơ hội là ra tay giết mình. Có khi, chính vì sự
hiện diện của nàng mà hoàng thất Vân Lai quốc mới kiêng kỵ Hoa Kiếm sơn trang
đến như thế.

Vị trí thứ năm, kế bên Hà Tú Trinh, thật bất ngờ là một chỗ trống không có
người ngồi. Sau giây phút bỡ ngỡ, Lâm Hoàng đoán ra được, chỗ đó không phải ai
xa lạ, chính là chỗ của “người quen cũ” Trần tiên sinh. Dù lão đã quy tiên,
nhưng để bày tỏ lòng kính trọng, Hoa Kiếm sơn trang vẫn long trọng chừa lại
một chỗ cho lão, chứng minh, khi còn sống Trần tiên sinh rất được trọng thị.
Điều này cũng dễ hiểu, bên cạnh cao thủ ám sát như Hà Tú Trinh, thì thần hồn
giả như Trần tiên sinh là đối tượng khiến đối phương e ngại nhất.

Ở vị trí thứ bảy là một trung niên nhân to béo, tên là Đỗ Hồng Khanh, chuyên
phụ trách, quản lý tài vụ, lương thực. Tuy thân hình ục ịch, nhưng người này
tu luyện ngạnh công rất khá, đao thương bất nhập. Thứ tám là một nam tử đen
đúa, gầy đét như que củi, tên Chu Thông, đảm trách binh khí, quân nhu.

Thứ chín và thứ mười lần lượt thuộc về một đôi phu phụ tướng mạo xấu xí, dữ
tợn tên Cao Đồng và Mã Thục Nhi, họ lần lượt phụ trách Huấn Luyện Đường và
Chấp Pháp Đường.

Có thêm một bất ngờ cho Lâm Hoàng ở vị trí thứ mười một. Người đó không phải
ai khác, chính là muội muội Hoa Phi Yến. Như đã nói ở trên, do hôm nay có sự
xuất hiện của đương kim quốc sư, nên tốp mười trong sơn trang có sự xê dịch
lên một bậc về thứ tự. Nếu không có Trương thiên sư, thì Hoa Phi Yến đã xếp ở
vị trí thứ mười, ngang hàng với các vị trưởng lão.

Chẳng biết nàng đã có mặt tự bao giờ, chỉ biết từ đầu tới cuối, mặc kệ khung
cảnh huyên náo, ồn ào trong đại sảnh, nàng chỉ cúi đầu ngồi lặng lẽ như một
pho tượng, không hề nhúc nhích, như muốn người khác quên đi sự hiện diện của
mình. Vẫn một bộ váy dài màu vàng nhạt, vẫn thân hình thướt tha, cao ráo nổi
bật với đôi chân dài thon thả miên man đó, nhưng tất cả dường như bị khí tức
tiêu điều và chiếc mặt nạ trên mặt nàng làm hỏng đi.

Trong lòng Lâm Hoàng dâng lên niềm cảm thương sâu sắc dành cho Hoa Phi Yến. Có
ai ngờ, thiếu nữ nhan sắc diễm kiều rực rỡ hôm nào, nay lại trở thành chiếc
bóng vật vờ, sống mà như chết.

Điều kỳ lạ là, từ trên người của nàng, hắn không hề cảm nhận được chân khí chí
cương như của Lục Thanh hay chí âm như Hà Tú Trinh, tựa như nàng là một người
không biết võ công vậy. Nếu không nhìn thấy một hộp đàn đặt ngay ngắn trên đùi
ngọc của nàng, thì chắc hắn đã quên mất công phu tu luyện của nàng là Thái Ất
Ma Âm lừng danh chốn giang hồ.

Trong những ngày này, vì tò mò, Lâm Hoàng cũng điều tra thêm về cô em gái thần
bí này, đặc biệt là về thực lực của nàng. Nhưng tất cả những gì hắn nhận được
khá mơ hồ. Chỉ biết, ma âm của nàng có thể làm cho đối phương nhẹ thì tổn
thương gân cốt, lục phủ ngũ tạng, nặng thì điên đảo thần hồn, mất mạng tại
chỗ. Tương tự như trường hợp của Hà Tú Trinh, năng lực của nàng hoàn toàn đủ
sức vào tốp năm, nhưng do hạn chế về tuổi tác, kinh nghiệm nên mới bị xếp ở
hạng mười, mà hình như nàng cũng chẳng quan tâm là mấy.

Như cảm ứng được có người đang nhìn mình, Hoa Phi Yến bỗng ngẩng đầu lên nhìn
về phía Lâm Hoàng. Sau đó lại vội vã cúi gằm mặt. Trong sát na đó, Lâm Hoàng
bỗng cảm thấy đau nhói trong tim, dù không thể đoán được nàng nghĩ gì qua lớp
mặt nạ.


Thiên Tru Biến - Chương #42