Oan Gia Ngõ Hẹp


Người đăng: borochu

Bỏ lại những âm thanh huyên áo, ồn ào phía sau lưng, Lâm Hoàng tiến nhập một
khu vực cỏ cây xum xuê, cành lá tươi tốt, không một bóng người. Hắn dừng chân,
hít sâu một hơi như muốn tận hưởng bầu không khí trong lành, vắng vẻ hiếm hoi.

Lâm Hoàng bỗng thả chậm tốc độ, hướng mắt về phía trước. Cách chỗ hắn đứng
không xa là một khu vườn nhỏ trồng đầy cây thuốc. Đây vốn là dược viên của Hoa
Kiếm sơn trang, nơi trồng các loại thảo dược dùng để trị bệnh hoặc điều chế
thuốc trị thương.

Lúc này, có một bóng hình xinh đẹp, yêu kiều đang lom khom hái thuốc. Nàng có
mái tóc nhung đen tuyền, nước da trắng mịn như mỡ đông. Tuy vóc dáng nàng
không cao, nhưng rất cân đối, thướt tha, đặc biệt là vầng trán rộng thông
minh, khả ái và đôi mắt sáng tựa sao. Không phải tiểu mỹ nhân Lục Nhạn thì còn
ai?

Hôm nay, nàng vẫn mặc một bộ váy lụa màu xanh lục, dù đứng lẫn vào đám cỏ cây,
trông nàng vẫn nổi bật, giống như đóa hoa kiều diễm, rực rỡ nhất khu vườn.
Dường như cảm ứng có người đang tới, thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc Lâm
Hoàng cũng đang bước đến, ánh mắt hai người liền chạm nhau.

“Hừ!”

Thiếu nữ hừ khẽ trong mũi, sau đó quay lưng lại phía Lâm Hoàng. Nét khinh miệt
lan tràn cả trong hành động, cử chỉ của nàng, không hề che giấu, thậm chí còn
rõ rệt hơn nhiều so với lần đầu gặp nhau.

Lâm Hoàng cười khổ. Đúng là oan gia ngõ hẹp, hiện tại, đây là người mà hắn
không muốn gặp nhất. Bởi lẽ, nàng chính là người đã phát hiện mối quan hệ vô
luân giữa Hoa Thiên và Tô Dung. Lâm Hoàng hoàn toàn hiểu và thông cảm cho thái
độ của nàng.

Thông qua trực giác của mình, Lâm Hoàng biết Lục Nhạn là người thông tuệ, cư
xử điềm đạm, đúng mực, ít khi biểu lộ cảm xúc thái quá trước mặt người khác.
Nhưng mỗi lần thấy hắn, dường như nàng không kiềm chế được những bức xúc, khó
chịu, khinh thường trong lòng. Có lẽ việc đó đã vượt quá sức chịu đựng của
nàng, nhất là khi nàng không được tiết lộ cho ai biết.

Nhắc tới nguyên cớ chuyện này, tất cả cũng nằm ở thói dâm loạn, háo sắc của
Hoa Thiên. Như đã nói, để đảm bảo tính an toàn trong việc quan hệ với Tô Dung,
Hoa Thiên không cưới vợ hay nạp thiếp, mà chỉ giữ trong phủ một ít gia nhân
trung thành và tin cậy nhất. Dẫu vậy, bản tính hám của lạ của gã khó mà thay
đổi được. Dẫu đã có một thiếu phụ nhan sắc mỹ miều bên cạnh, nhưng món ngon ăn
mãi cũng ngán. Dần dần, gã muốn được hưởng dụng những mỹ nữ còn trinh trắng,
thơ ngây, chưa bị vấy bẩn, mà đối tượng hoàn hảo nhất nơi đây chính là Lục
Nhạn.

Khỏi phải nói, cùng với Hoa Phi Yến lúc chưa bị hủy nhan, thì Lục Nhạn được ví
như đóa hoa xinh đẹp nhất của sơn trang. Bên cạnh dung mạo thanh lệ xuất trần,
tâm tư linh mẫn, thì người nào có được nàng cũng đồng nghĩa có được sự ủng hộ
của phó trang chủ Lục Thanh, gia tăng đáng kể địa vị và quyền hành trong
trang. Lục Thanh vốn là cánh tay phải đắc lực, đã từng đồng cam cộng khổ, vào
sanh ra tử với trang chủ vô số lần, được xem là nhân vật số hai ở Hoa Kiếm sơn
trang, thậm chí còn quan trọng hơn các nhi tử, nhi nữ của trang chủ.

Để tránh trình trạng thất thoát quyền lực, cũng như đề phòng kẻ lạ trà trộn
vào cao tầng sơn trang, trang chủ Hoa Thiên Thành đã nhiều lần ngấm ngầm bày
tỏ mong muốn cưới Lục Nhạn về làm con dâu. Kể từ đó, quá trình tranh giành
người đẹp diễn ra càng quyết liệt.

Nếu xét về tuổi tác của các vị công tử, thì có bốn người phù hợp với Lục Nhạn
hơn cả. Đó là ngũ công tử Hoa Hùng, lục công tử Hoa Thiên, thất công tử Hoa
Trần và cửu công tử Hoa Thạch. Số tuổi của bọn họ lần lượt là hai mươi bảy,
hai mươi lăm, hai mươi mốt và mười tám, hơn nữa tất cả đều chưa có chính thê.
Những người còn lại, hoặc quá già, hoặc nhỏ tuổi hơn Lục Nhạn, nên không được
tính đến. Ở cái thế giới này, việc chồng già lấy vợ trẻ là chuyện bình thường,
nhưng ngược lại, chồng trẻ lấy vợ lớn tuổi hơn mình lại bị xem là nghịch
thiên, vô đạo. Đây cũng là một trong những lý do khiến tứ phu nhân chưa bao
giờ coi Hoa Thiên là phu quân của mình dù đã chung chạ với nhau.

Ngoại trừ Hoa Thiên, cả ba người còn lại đều công khai đeo đuổi Lục Nhạn,
nhưng dường như nàng vẫn chưa động lòng với ai. Trong số đó, si tình nhất phải
kể đến Hoa Hùng, gã yêu thích nàng từ bé, nên giống Hoa Thiên, gã quyết tâm
không cưới vợ mà chừa lại vị trí đó cho Lục Nhạn, dù bên ngoài gã có không ít
tì thiếp, thậm chí cả hài tử.

Về phần Hoa Thiên, do vướng vào mối quan hệ oan trái với tứ phu nhân, gã không
thể thoải mái theo đuổi nàng như những người khác, mà chỉ dám âm thầm quan sát
nàng từ xa. Nhưng càng làm thế, nỗi thèm khát trong lòng càng lớn. Thế rồi,
trong một đêm mưa gió, cộng với chút men cay, gã quyết định làm liều.

Vốn dĩ quen thuộc với các cơ quan, mật thất trong sơn trang, gã dễ dàng tìm
được đường đến khuê phòng của Lục Nhạn mà không ai hay biết, sau đó lẻn đột
nhập vào trong, ý đồ định cưỡng gian nàng, bất chấp hậu quả ra sao.

Gã cố gắng khống chế nàng dù thiếu nữ chống trả quyết liệt. Trong cơn cuồng
loạn cộng với hưng phấn do men rượu mang lại, gã buột miệng tiết lộ mối quan
hệ tày đình của mình với mẹ ruột, những tưởng làm vậy sẽ dọa cho nàng biết sợ
mà ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng thiên bất dung gian, ngay khi gã định hành sự
thì Hoa Phi Yến bất ngờ gõ cửa. Lục Nhạn mới nhanh trí ra hiệu cầu cứu. Sợ bị
bại lộ, Hoa Thiên đành phải vội vã trốn vào trong mật thất, quay trở lại phòng
mình.

Đêm đó, gã bấn loạn tột cùng, vội vàng tìm tới Tô Dung để trình bày mọi việc.
Vừa tức, vừa giận, nhưng lo sợ trước hậu quả khủng khiếp nếu chuyện thông dâm
của hai mẹ con bị vỡ lở, Tô Dung phải đích thân đến gặp Lục Nhạn để giải quyết
trước khi quá muộn.

Hai người trò chuyện suốt đêm, cuối cùng, mủi lòng trước những giọt nước mắt
cầu xin cũng như cảnh ngộ oan trái của Tô Dung, Lục Nhạn hứa không làm lớn
chuyện, đồng thời giữ kín bí mật của hai mẹ con, nhưng bù lại, Hoa Thiên tuyệt
đối không được có ý đồ và hành động xằng bậy với nàng nữa.

Đó mới là nguyên nhân chính khiến Hoa Thiên thật sự thu liễm. Kể từ đó, gã hầu
như không tác quái trong khuôn khổ sơn trang nữa, đồng thời tích cực thu phục
lòng người, mua chuộc nhân tâm, nên mới dần dần gây dựng lại chút uy thế. Cũng
nhờ vậy, nhiệm vụ truy tìm hỏa độc quả lần này gã mới được góp mặt.

Tuy nhiên, ác cảm của Lục Nhạn dành cho Hoa Thiên thì không gì có thể cứu vãn
được nữa. Vừa giận dữ trước việc gã suýt hại đời mình, vừa thương xót, tội
nghiệp cho tứ phu nhân, nên nàng khinh bỉ, căm ghét gã đến tột cùng. Mỗi khi
chạm mặt Hoa Thiên, nàng luôn công khai bày tỏ thái độ này, chỉ trừ lúc có
trang chủ hoặc tứ phu nhân ở đó.

Nói đi cũng phải nói lại, dù khinh miệt Hoa Thiên là thế, nhưng khó hiểu là,
hôm nọ gặp mặt gã và tứ phu nhân, nàng lại buột miệng chúc mừng gã tai qua nạn
khỏi. Chính bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại làm vậy.

Dường như Hoa Thiên có điều khác biệt so với mọi khi. Từ ngoại hình cho đến
giọng nói, dáng điệu của gã vẫn như cũ, nhưng với tâm tư cực kỳ tinh tế của
mình, Lục Nhạn đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không giống.

Phải chăng đó là ánh mắt? Ánh mắt gã không còn nét thèm thuồng, dâm dật cố
kiềm nén như mọi lần. Hơn nữa, thần thái của gã khi ấy rất ung dung, thanh
tĩnh, chứ không đạo mạo, giả nhân giả nghĩa như lúc xưa.

Chính bản thân Lâm Hoàng không biết chỉ một lần chạm mặt ngắn ngủi như vậy đã
làm nảy sinh thắc mắc trong lòng nàng. Cũng may, ngay lúc đó hắn giả vờ ra vẻ
phóng túng, ngả ngớn nên mới… khôi phục lại ác cảm trong lòng của Lục Nhạn,
đồng thời tạm thời dập tắt mối hoài nghi trong nàng.


Thiên Tru Biến - Chương #37