Người đăng: borochu
Lâm Hoàng trầm ngâm, xâu chuỗi lại tất cả các sự kiện xảy ra gần đây để tìm
nguyên nhân của vấn đề. Hắn khẳng định thay đổi phát sinh chưa lâu, có lẽ
trong khoảng thời gian từ khi hắn theo chân Hoa Thiên truy tìm hỏa độc quả cho
đến khi trở về Hoa Kiếm sơn trang.
“Hoa Thiên… hỏa độc quả… đúng rồi… hỏa độc quả!”
Linh cơ chợt lóe trong đầu Lâm Hoàng. Hắn lập tức nhớ tới lời của Từ Linh Nhi
khi nhắc về hỏa độc quả.
“Hỏa độc quả vốn là kết tinh của Hỏa Độc Tinh Quân, người này bản tính háo
sắc, tham tàn, từng hãm hại biết bao thiếu nữ nhà lành, trong đó có cả Thần nữ
Khương Linh Tuyết, một trong thiên hạ đệ nhất mỹ nhân… Thôi đúng rồi, đích thị
là do ta ăn phải hỏa độc quả nên cũng bị ảnh hưởng rồi!”
Lâm Hoàng thở dài ngao ngán, tự hỏi sao Từ Linh Nhi không nói cho mình biết
chuyện này. Nếu biết trước thì hắn thà không ăn.
Bỗng hắn bật cười, lắc lắc đầu, thầm nhủ: “Từ bao giờ tâm tính ta lại trở nên
nhỏ nhen như vậy? Nghe nói từ xưa đến nay chỉ có vài người tìm được hỏa độc
quân, nên nhiều khả năng chính Từ Linh Nhi cũng không biết việc này… Ngoài ra,
trong mấy tháng vừa qua, ta vào sinh ra tử không ít lần, đã có lúc tưởng như
mất mạng, nay há lại vì chút khó khăn mà đâm ra bi quan, chán nản sao?”
Nghĩ vậy, Lâm Hoàng liền cảm thấy cả người thư thái nhẹ nhàng, khôi phục sự
lạc quan vốn có. Vốn dĩ khi tới thế giới này, hắn là kẻ tay trắng, thì có gì
đâu mà phải sợ? Có khó khăn thì cứ đương đầu, tìm cách giải quyết là được,
buông xuôi thoái chí thì có ích gì đâu?
“Nhưng… trước khi tìm được phương cách triệt tiêu tác dụng của hỏa độc quả,
thì ta phải làm phiền nàng một thời gian rồi.” Lâm Hoàng xoay sang Tô Dung,
ngắm thật sâu khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, tay vuốt vẹ gò má trơn mịn của
nàng. Oái ăm thay, không phải những trinh nữ như Khúc Ngọc Lan, Từ Linh Nhi,
thiếu nữ áo trắng… mà chính mỹ phụ mới là người đầu tiên thật sự làm hắn động
tình ở thế giới này. Chưa biết tương lai ra sao, và phải giải quyết mối quan
hệ với nàng như thế nào, nhưng hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải yêu
thương, che chở nàng.
Qua sự việc lần này, Lâm Hoàng cũng hiểu diễn xuất của mình vẫn còn sơ hở, đối
với người ít tiếp xúc với mình thì có lẽ họ không nhận ra, nhưng với người
thân cận như tứ phu nhân thì chắc chắn không qua mắt được.
“Đúng rồi, võ công nàng không cao hơn Mạc Thông, tại sao ta không nhân cơ hội
thử thôi miên nàng để biết thêm thông tin về Hoa Thiên nhỉ? Sẵn tiện tìm hiểu,
tại sao mối quan hệ vô luân đó lại xảy ra? Không lẽ, nơi đây tai vách mạch
rừng, cao thủ như mây, nhất là có thần hồn giả như Trần tiên sinh mà chẳng ai
phát hiện?”
Nghĩ là làm, Lâm Hoàng bắt đầu tập trung tinh thần, niệm động tâm pháp. Vốn
dĩ, thuật này chỉ có thể sử dụng khi đối tượng còn tỉnh táo, sau đó thôi miên
họ để khai thác thông tin. Nhưng nhờ có sự trợ giúp của Luyện Âm Cảnh, cho nên
Lâm Hoàng có thể tiến hành ngay cả khi đối phương đang ngủ, vừa an toàn, vừa
tiện lợi.
Sau vài phút dẫn động, Lâm Hoàng bắt đầu ra tay. Hắn khẽ mấp máy môi, thì thầm
vào tai Tô Dung một số câu khẩu quyết. Mặt dù miệng hắn không phát ra âm thanh
nào, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy từng luồng sóng âm đang khuếch tán
vào bên trong tai nàng.
Mỹ phụ khẽ nhíu nhíu hàng mi cong như cố gắng kháng cự trong vô thức, dù đôi
mắt nàng vẫn nhắm chặt. Cuối cùng, nàng ngưng động đậy, nằm im thiêm thiếp
giống chú mèo con.
Lâm Hoàng mỉm cười, âu yếm hôn lên má nàng, sau đó bắt đầu đặt câu hỏi.
…….
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu qua khe cửa, rọi vào mặt làm Tô Dung
tỉnh giấc. Nàng khẽ dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, bộ dạng
vừa ngủ dậy của nàng trông chẳng khác chi tiểu nữ nhân, chứ không hề giống một
vị mỹ phụ cao sang quyền quý.
“Ôi, ta ngủ đến tận trưa rồi à…” Tô Dung lắc lắc cái đầu nhỏ, nàng định thần
nhìn lại thì nhận ra đây là khuê phòng của mình. Có ai đó đã mặc lại quần áo
cho nàng, đồng thời khoác lên người nàng chiếc chăn mỏng.
“Chắc đêm qua ta thiếp đi, sau đó… Thiên nhi bế ta về phòng.” Mỹ phụ mỉm cười,
trong tim dâng lên cảm giác vui sướng ngọt ngào.
“Trải qua biến cố vừa rồi, dường như Thiên nhi đã thay đổi thành một người
khác, trầm mặc, chững chạc hơn, nhưng cũng dịu dàng, chu đáo hơn, nhất là…
trong chuyện chăn gối…” Nhớ tới cảnh điên loan đảo phượng đêm qua, mặt nàng
liền nóng bừng, từng hình ảnh hoan lạc ái ân quay trở về trong đầu, như thước
phim chậm khiến mỹ phụ phương tâm rạo rực.
“Ôi chao…” Nàng vừa định đứng dậy thì bỗng rên khẽ một tiếng, rồi lại loạng
choạng ngồi phịch xuống giường. Cảm giác ê ẩm nơi hạ thể làm nàng nhăn mặt.
“Tiểu hỗn đản, làm người ta đau chết đi được…” Mỹ phụ đưa tay xoa xoa nơi hạ
thân lúc này đã bớt sưng nhưng vẫn còn hơi nhức. Tuy miệng nàng thốt lên lời
hờn trách, nhưng lòng thì ngập tràn yêu thương.
“Phu nhân! Phu nhân!” Chợt có tiếng người gọi rất khẽ, vừa như muốn đánh thức
nàng dậy, vừa như lại sợ làm nàng tỉnh giấc.
“Ai đó?” Tô Dung hỏi.
“Là chúng nô tì, A Mai, A Tú!” Người bên ngoài trả lời.
“Các ngươi vào đi!”
Cánh cửa phòng hé mở, sau đó hai bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu bước vào, trên
tay các nàng là một chậu nước ấm và khăn mặt, không phải A Mai, A Tú thì còn
ai?
“Phu nhân, chúng nô tì đến hầu phu nhân rửa mặt!” Nhị nữ đồng thanh cất tiếng.
“Ưm!” Mỹ phụ gật đầu.
Hai nàng lập tức tiến lại gần, hầu hạ mỹ phụ lau mặt, chải tóc, đánh răng.
Động tác các nàng thành thạo, lưu loát, chứng tỏ đã được đào tạo, huấn luyện
bài bản. Có điều, không ai dám nói câu gì, có lẽ các nàng mới về dưới trướng
Tô Dung chưa lâu, nên không dám thân mật quá mức.
“Phải rồi, Thiên nhi đâu?” Mỹ phụ chợt hỏi.
“Bẩm phu nhân, công tử gia đã ra ngoài từ sáng sớm, nhưng người có dặn chúng
nô tì, khi nào phu nhân dậy thì đến hầu phu nhân rửa mặt. Người còn căn dặn
đầu bếp chuẩn bị sẵn thức ăn, hễ phu nhân rửa mặt xong là mang đến ngay!”
“Thế à? Đứa nhỏ này, ta đâu phải con nít, làm gì phải chăm sóc từng li từng tí
thế!” Tô Dung mỉm cười hòa ái, hạnh phúc dâng đầy. Nụ cười làm dung nhan nàng
càng tươi tắn như hoa, khiến cho hai thiếu nữ cũng vui lây, khoảng cách giữa
ba người như rút ngắn lại.
“À đúng rồi, ta có chuyện này muốn hỏi hai ngươi, nhưng các ngươi phải trả lời
thành thật, tuyệt đối không được quanh co giấu diếm!” Tô Dung chợt nghiêm mặt.
“Xin phu nhân cứ hỏi, chúng nô tì không dám dối trá nửa lời!” Hai thiếu nữ
giật mình, co rúm người lại.
“Các ngươi đều được ta thu nhận trong lúc Thiên nhi đi làm nhiệm vụ, cho nên
chưa biết nhiều về Thiên nhi, vậy các ngươi nghĩ Thiên nhi là người thế nào?”
“Bẩm… bẩm phu nhân…” Nhị nữ lắp bắp.
“Nói!” Tô Dung chợt gằn giọng, khí chất từ nhiều năm làm kẻ bề trên khiến nàng
tạo cho mình uy thế vô hình với người khác.
“Bẩm phu nhân… công tử… công tử… là người tốt ạ!” Hai thiếu nữ buột miệng.
“Người tốt? Tại sao các ngươi nghĩ như vậy? Không cần sợ, cứ thẳng thắn trình
bày.” Tô Dung cảm thấy thú vị, nàng hạ giọng, trấn an nhị nữ.
“Bẩm phu nhân…” Hai nữ nhìn nhau, sau đó A Mai có lẽ là người mạnh dạn hơn nên
bước ra ngoài. Nàng hít một sâu một hơi lấy can đảm rồi nói: “Bẩm phu nhân,
lúc đầu… chúng nô tì nghe đồn công tử… là người rất thích nữ sắc nên rất e sợ
công tử…” Nàng lí nhí trong cổ họng, khóe mắt như có ngấn lệ chực trào.
Tô Dung chợt thấy lòng chùng xuống, nàng khẽ thở dài, vươn tay xoa nhẹ hai mái
đầu suôn mềm của nhị nữ:
“Ta biết, trong lòng các con rất u uất. Ta thừa nhận, mục đích đưa các con vào
đây là để giúp Thiên nhi thỏa mãn sinh dục. Nhưng… cũng mong hai con thông cảm
cho ta, nếu không làm thế, ta sợ Thiên nhi lại ra ngoài tầm hoa tác nguyệt,
làm hại con gái nhà lành…”
“Chúng nô tì không dám…” Nhị nữ chợt ôm nhau òa khóc làm Tô Dung cảm thấy áy
náy vô cùng. Dù trước đó nàng đã tự nhủ không được mềm lòng, nhưng khi chứng
kiến hai cô bé tuổi còn non nớt mà phải chấp nhận mất đi trinh trắng, nàng lại
nhớ tới bản thân mình năm xưa, trong tim như có muôn ngàn cây kim chích.
“Chúng nô tì vốn xuất thân nghèo hèn, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, nếu
không có phu nhân thương tình thu nhận, thì cả nhà nô tì chắc đã chết đói từ
lâu rồi… nhận ơn thì phải trả ơn, nên nô tì không dám có nửa phần oán trách
phu nhân!” A Mai vừa thút thít khóc vừa nói.
“Thôi ngoan! Đừng khóc nữa!” Tô Dung lấy tay áo lau lệ vương trên mặt các
nàng: “Cho ta biết, vậy tại sao hiện tại các con lại nghĩ công tử là người
tốt!”
“Bẩm phu nhân, khi biết tin công tử trở về, chúng nô tì đã chuẩn bị sẵn tâm lý
nhận mệnh. Nhưng điều kỳ lạ là, công tử chưa hề có ý khinh bạc chúng con!” Lần
này người lên tiếng là A Tú, nàng nhỏ tuổi hơn A Mai nên cũng nhút nhát hơn.
“Không những vậy, sáng nay, khi gặp mặt, công tử còn chủ động hứa, tuyệt đối
không bao giờ ép chúng nô tì hiến thân!” A Mai quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn,
chen lời vào: “Công tử… công tử còn hứa thời gian tới, sẽ xin phép phu nhân
cho chúng nô tì được trở về với gia đình, ngoài ra còn cho một số bạc làm lộ
phí!”
“Thế à?” Tô Dung phì cười, có thể thấy tính các nàng hãy còn trẻ con, cứ nghe
gì, thấy gì là nói tuốt ra, không biết che giấu.
“Thôi các con ra ngoài đi, nếu công tử về thì báo ta một tiếng!”
“Nô tì minh bạch!” Nhị nữ đồng thanh đáp, cúi đầu chào Tô Dung, sau đó xoay
người đi ra ngoài.