Người đăng: borochu
Mùi u hương thơm ngát xộc vào miệng Lâm Hoàng làm hắn ngây ngất. Đó là hương
vị nữ nhân rất đậm đà, nồng nàn của thiếu phụ đang tuổi hồi xuân rừng rực lửa,
khao khát dục tình. Nó khác với hương thơm thanh tú, nhẹ nhàng của các thiếu
nữ mà hắn từng gặp.
Muôn vàn ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Lâm Hoàng. Thật ra ngay từ lúc phát hiện
có kẻ đang di chuyển dưới mật thất, hắn đã biết đó là tứ phu nhân, nhưng hắn
không vội hành động, mà chỉ giả vờ nằm ngủ để xem nàng muốn làm gì. Lúc đầu,
hắn còn tưởng nàng đã nghi ngờ thân phận của mình nên bí mật đến điều tra, chứ
nào biết cảnh tượng hương diễm mập mờ này lại phát sinh.
Lâm Hoàng còn đang suy nghĩ thì tứ phu nhân đã ra tay mạnh dạn hơn, nàng ngừng
hôn, luồn một tay vào ngực áo hắn, trong khi tay còn lại lặng lẽ giải khai váy
áo. Sau đó nàng đưa tay lên đầu rút chiếc trâm cài ra. Lập tức suối tóc đen
huyền của nàng tuôn xuống đến tận eo, phủ lên trên người hắn. Cảnh tượng kiều
diễm không sao kể xiết.
Mặt của nàng ngày càng nóng, có lẽ do cơn động tình đang đến lúc cao trào,
hoặc do tiếp xúc da thịt trong không gian hẹp. Ngay cả trong bóng tối, hắn vẫn
cảm nhận được gương mặt nàng đang đỏ bừng lên như tắm nước sôi.
Khổ nỗi là… tiểu huynh đệ của hắn cũng bắt đầu có phản ứng, giương cao như cột
buồm. Đến lúc này thì không thể nào giả vờ ngủ nữa, hắn đành mở mắt dậy, hấp
háy, làm như ngơ ngác hỏi:
“A… ngươi là ai… vào đây làm gì? Người đâu…”
Hắn vừa định hô lên, thì tứ phu nhân đã giương bàn tay non mềm như búp sen che
miệng hắn lại, đồng thời kề sát vào tai hắn thỏ thẻ:
“Thiên nhi ngoan, đừng sợ… là mẫu thân đây mà!”
Hơi thở ấm nóng của nàng phả vào tai làm hắn rùng mình. Tứ phu nhân lại tiếp
tục:
“Thiên nhi… mới một thời gian ngắn mà Thiên nhi đã quên mất mẫu thân rồi à…
Thiên nhi quên Dung nhi rồi sao? Hay… ngươi… nguơi không phải là Thiên nhi?”
Đang từ giọng điệu nũng nịu đầy mê hoặc, nàng chợt gằn từng tiếng. Lâm Hoàng
còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã vươn ngọc thủ lên đâm vào sau gáy hắn.
Hắn chỉ cảm thấy đau nhói một phát, sau đó cả người bỗng dưng cứng đờ. Hắn vẫn
nhận thức được xung quanh, mắt vẫn thấy, tai vẫn nghe, mũi vẫn ngửi được, các
giác quan vẫn hoạt động, nhưng toàn thân không sao cử động được.
Tứ phu nhân từ từ rút tay lại, lúc này Lâm Hoàng mới nhận ra trong tay nàng là
chiếc trâm ngọc, đầu trâm vẫn còn rỉ máu.
“Bị điểm huyệt!” Đó là suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn lúc này. Đã từ lâu hắn
nghe về môn công phu này, khi xuất thủ có thể tạm thời định trụ được đối
phương, khiến đối phương mất khả năng vận động trong một thời gian. Mức độ dài
ngắn thế nào thì còn tùy thuộc vào công lực hoặc kỹ xảo của người luyện, nhưng
về nguyên tắc môn này không quá phức tạp, cơ bản chỉ cần tác động lên trung
khu thần kinh ở gáy, xương sống hay một vài bộ phận khác là được. Cái khó là
làm sao xác định chính xác vị trí của huyệt đạo mà ra tay, sao cho chỉ một lần
là thành công. Nhìn thủ pháp của tứ phu nhân nhanh lẹ dứt khoát, lại tiến hành
đúng lúc hắn lơi lỏng nhất, xem ra nàng khá thành thạo chiêu này.
Lâm Hoàng âm thầm thở dài, nhưng trong lòng không khỏi thừa nhận Hoa Kiếm sơn
trang quả nhiên tàng long ngọa hổ, danh bất hư truyền, một thiếu phụ chân yếu
tay mềm cũng có thể khắc chế được thanh niên lưng dài vai rộng như hắn.
Tuy vậy, nếu phải giở hết con bài tủ thì Lâm Hoàng không yếu thế. Chỉ cần một
tia ý niệm trong đầu, hắn có thể lập tức bay vào trong hồn ngọc. Vấn đề là
chưa biết khi nào huyệt đạo này mới được giải khai, biết đâu nàng là cao thủ,
hoặc có kỹ xảo đặc biệt không ai hóa giải được thì sao? Chẳng lẽ hắn phải nằm
một chỗ suốt đời?
Người nào thắt thì phải để người đó mở, chắc phải đánh lừa nàng, để nàng đích
thân giải huyệt cho hắn mới được. Nghĩ vậy, Lâm Hoàng không vội phản công mà
quyết định tùy cơ ứng biến. Hắn nằm im, mắt mở trân tráo nhìn nàng.
Tứ phu nhân Tô Dung thở hổn hển, như để hạ nhiệt cơn động tình vừa rồi. Bầu
ngực phì nhiêu của nàng phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở. Lấp ló sau
lớp lụa mỏng là hai nụ phấn hồng ngạo nghễ vươn cao, trông quyến rũ đến khó
thở. Một lúc sau, nàng đã khôi phục lại giọng điệu băng lãnh, trừng mắt nhìn
hắn:
“Để ta lột mặt nạ ngươi ra, xem ngươi là ai mà dám giả dạng Thiên nhi của ta?”
Vừa nói, nàng vừa sờ tay lên mặt, lên tóc hắn. Nàng lần mò từng tấc một, mục
đích để tìm cho bằng được đầu mối của lớp mặt nạ. Cảnh tượng này làm Hoa Thiên
chợt nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Từ Linh Nhi, hắn cũng lần mò mãi mới tìm ra
được nút thắt trong lớp hóa trang của nàng.
Tất nhiên, tứ phu nhân tốn công vô ích. Mất hơn mười phút đồng hồ mò mẫm, nàng
vẫn chưa tìm thấy gì. Nên biết, Thiên Tru Biến giúp Lâm Hoàng thay đổi triệt
để da, xương, gân mạch, thậm chí cả nội tạng nếu cần. Trừ phi là Đại La Kim
Tiên, có phép thần thông hay tuệ nhãn mới nhìn ra được, chứ người bình thường
thì vô phương.
“Sao lại như vậy?” Tứ phu nhân ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm như không tin vào kết
quả này. Nàng tiếp tục rờ rẫm thêm nhưng công cốc vẫn hoàn công cốc. Bỗng như
ý tưởng nảy ra trong đầu, nàng ngừng tay, sau đó xé toạc chiếc áo của Lâm
Hoàng ra.
Tứ phu nhân chăm chú nhìn thật kỹ khắp khuôn ngực gầy gò của hắn. Rốt cuộc,
nàng đưa tay lên vị trí dưới rốn hai tấc, nơi đó có một vết sẹo nhỏ. Đây là
dấu tích của việc hồi nhỏ Hoa Thiên bị ngã, chỉ có người rất thân cận của gã
mới biết được.
Tứ phu nhân mân mê vết sẹo của Lâm Hoàng, ánh mắt như mê ly. Chợt nàng quay
ngoắt người về phía hạ thể Lâm Hoàng, sau đó kéo quần của hắn đến tận gối.
Tiểu huynh đệ của hắn đã hạ nhiệt tự lúc nào, nằm tiu nghỉu nơi giữa hai chân
hắn.
Nhìn thấy vật đó, gương mặt của tứ phu nhân lại đỏ lên, nhịp thở cũng trở nên
nhanh hơn. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy nó, nâng niu, ve vuốt như bảo vật trong tay
mà không hề tỏ ra ghê tởm.
“Cả… kích thước chỗ này cũng giống… đích thị là Thiên nhi rồi… Thiên nhi, ta…”
Tứ phu nhân lắp bắp, xoay lại nhìn hắn. Chợt nàng trào nước mắt, ngã dúi vào
lòng Lâm Hoàng:
“Thiên nhi… mẫu thân xin lỗi… mẫu thân nghi oan cho con rồi… con đích thực là
Thiên nhi của ta… Dung nhi xin lỗi…hu hu hu!” Vừa khóc, nàng vừa vươn tay giải
khai huyệt đạo cho hắn.
Lúc này Lâm Hoàng mới thở hắt ra một hơi thật sảng khoái, trong lòng thì thầm
cảm ơn tính cẩn thận của mình. Còn nhớ lúc giả dạng thành Hoa Thiên, hắn đã tỉ
mỉ quan sát thi thể của gã thật kỹ để biến đổi sao cho giống nhất, đặc biệt là
những chi tiết nhỏ riêng tư nhưng khá quan trọng như sẹo, nốt ruồi, vết bớt…
thậm chí cả kích thước các bộ vị cũng ghi nhớ kỹ, nhờ đó mới tránh thoát được
một kiếp hôm nay.
Hắn duỗi duỗi tay chân để lấy lại cảm giác cơ thể. Tứ phu nhân vẫn thút thít
trong lòng hắn. Ôn hương nhuyễn ngọc đang không ngừng cọ quậy trong lồng ngực
mình, lại thêm vừa nãy đụng chạm ve vuốt, nên một lần nữa tiểu huynh đệ của
Lâm Hoàng lại ngốc đầu đứng dậy.
Tứ phu nhân lập tức nhận ra điều khác thường, cũng như lần trước, nàng ngưng
khóc, ngẩng mặt lên say mê nhìn Lâm Hoàng. Mặt nàng đỏ như ráng chiều, hơi thở
ngày một gấp gáp, nóng rẫy.
“Thiên nhi… để Dung nhi đền bù cho chàng…” Tứ phu nhân thỏ thẻ, vừa nói, nàng
vừa lần mò nơi đai lưng của mình, tiểu khố khi nãy đã giải khai một nửa, giờ
lặng lẽ chui tọt khỏi hai chân nàng.
Nhận thấy phần hạ thể nàng giờ đã hoàn toàn lõa lồ, áp vào thân dưới mình cũng
đang trần trụi, một luồng dục hỏa mãnh liệt như núi lửa liền dâng lên trong
đầu Lâm Hoàng. Hắn chỉ cảm thấy tim đập càng nhanh, miệng khô lưỡi đắng, thở
không ra hơi. Hắn ngồi hẳn người dậy, thô bạo xé rách lớp áo ngủ của tứ phu
nhân. Hai mắt hắn vằn những tơ máu, chăm chú ngắm nhìn tấm thân ngà ngọc của
thiếu phụ.
Đã rất lâu rồi, không, có lẽ phải nói là chưa bao giờ, chưa bao giờ Lâm Hoàng
cảm thấy hứng tình như vậy. Hạ thân hắn cương cứng tối đa, gục gặc như con gà
mổ thóc, gân mạch thì phồng lên. Đến lúc này thì Lâm Hoàng đã có thể khẳng
định một điều: có gì đó bất thường đang xảy ra trong cơ thể mình. Tuyệt đối
không phải vì tứ phu nhân quá hấp dẫn mà hắn mới sinh ra phản ứng lớn đến thế.
Cả kiếp trước, cho dù là lúc còn thanh niên trai tráng, hay khi đã ở tuổi
trung niên già đời lão luyện trong chuyện chăn gối, hắn cũng không khi nào có
cảm xúc mãnh liệt tới quên hết cả trời đất như thế này.
Còn nhớ lúc phát sinh quan hệ với bạch y nữ tử, mặc dù cơ thể hắn cũng xảy ra
phản ứng sinh lý, nhưng đó là do có kích thích trực tiếp từ thiếu nữ, và tâm
trí hắn lúc bấy giờ vẫn đủ bình tĩnh, tận dụng kinh nghiệm của mình để hạn chế
tối đa cơn đau của nàng trong lần đầu phá thân. Có thể nói, lần ấy vì nàng,
hắn phần nào chế ngự cảm xúc bản thân chứ không thật sự tận hưởng việc ái ân.
Nên biết, vẻ đẹp của bạch y thiếu nữ đã thuộc về siêu cấp, tựa như thiên tiên,
lại còn là xử nữ, thế mà cũng chưa đến mức làm hắn trầm mê.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Chút lý trí thanh tỉnh còn sót lại trong đầu
Lâm Hoàng rốt cuộc tan biến. Hắn trợn tròn mắt, hau háu ngắm nhìn kiệt tác
trước mặt.
“Thôi… ta bất chấp…” Hắn thì thào, giọng hơi khàn khàn.