Hai Đại Mỹ Nữ


Người đăng: borochu

Lúc này đây, mỹ phụ đang ôm chầm lấy hắn, nên hầu như các bộ vị nhạy cảm của
nàng đều tựa vào người hắn. Dù chưa dám nhìn kỹ, lại có lớp quần áo cách trở,
nhưng Lâm Hoàng vẫn cảm nhận được một thân hình nóng bỏng, gợi dục vô cùng.
Đôi gò bồng đảo căng mọng như hai quả bóng không ngừng cọ quẹt trong lồng ngực
hắn, đôi chân thon dài kẹp chặt lấy một chân hắn, làm hắn cảm nhận rõ bộ phận
thầm kín nhất của nữ nhân đang dán sát vào đùi mình.

Lâm Hoàng bỗng thấy miệng khô lưỡi nóng, một cỗ dục hỏa bừng bừng dâng lên
trong lòng. Tiểu huynh đệ của hắn lập tức làm ra phản ứng, dựng thẳng như
chiếc lều. Mỹ phụ dường như đã nhận ra điều bất thường, nàng ngưng thút thít,
ngẩng mặt lên nhìn Lâm Hoàng. Mặt nàng hơi đỏ, đôi mắt càng thêm ướt át, mê
đắm nhìn hắn. Từ môi nàng, mùi hoa lan tỏa ra làm cho tâm hồn Lâm Hoàng càng
thêm say sưa. Nhưng điều kỳ lạ nhất là, hắn cảm nhận được ánh mắt nàng chất
chứa niềm tha thiết như dành cho tình lang, chứ không đơn thuần là tình mẫu tử
thiêng liêng.

Lâm Hoàng giật mình. Hắn kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nên
biết, kiếp trước hắn từng kinh qua không biết bao nhiêu nữ nhân. Liệt nữ cũng
có, đãng phụ cũng có, trong đó, đối tượng phụ nữ đang hồi xuân như tứ phu nhân
là nhiều nhất. Vì vậy, hắn có thừa kinh nghiệm để đối phó với nữ nhân. Còn
nhớ, lần đầu gặp bạch y nữ tử đẹp tựa thiên tiên, hắn không hề bị mê hoặc, mà
còn bình tĩnh tìm cách giúp nàng. Hay khi tao ngộ Từ Linh Nhi có dung nhan
chim sa cá lặn, hắn vẫn điềm nhiên cởi áo, chữa thương cho nàng, trong lòng
không chút tạp niệm. Thế nhưng, không hiểu sao khi tiếp xúc da thịt với mỹ phụ
này, lòng hắn lại không kìm nén được lửa dục, khiến cơ thể sinh ra phản ứng,
chẳng lẽ nàng này trời sinh mị cốt, có sức quyến rũ chí mạng đối với đàn ông?

Lâm Hoàng kinh hãi, vội vàng đề tỉnh bản thân. Hắn biết, tình thế lúc này vô
cùng nguy hiểm, thân đang ở sào huyệt của đối phương, chỉ cần một chút sơ sẩy
thôi cũng có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn thầm niệm tâm pháp Luyện
Âm cảnh, trấn tĩnh tâm trí, tức thì, trong đầu hắn như có tiếng chuông vang
lên, bao nhiêu dục niệm liền tan biến.

Lâm Hoàng nhẹ nhàng gỡ tứ phu nhân ra, sau đó giả vờ mếu máo:

“Mẫu thân… hài nhi cũng nhớ mẫu thân lắm… suýt chút nữa hài nhi không còn gặp
được mẫu thân rồi… thôi, chúng ta vào trong đi, để hài nhi hầu chuyện mẫu
thân.”

“Ưm, Thiên nhi ngoan!” Tứ phu nhân gật đầu, đôi mắt long lanh như hai viên
ngọc vẫn chăm chú nhìn Lâm Hoàng. Nàng cầm lấy tay hắn, hai người chậm rãi dắt
tay nhau vào bên trong. Đám hạ nhân cũng tự ý tản ra, ai về nhà nấy.

Lúc này đây, Lâm Hoàng mới để ý thấy bên cạnh tứ phu nhân còn có hai thị nữ
tuổi chừng mười bốn mười lăm, cả hai đều có dung nhan mỹ miều, xinh xắn, tuy
chưa tới mức hoa nhường nguyệt thẹn như Từ Linh Nhi hay hắc y ma nữ, nhưng so
ra cũng khá xinh đẹp, nhất là độ tuổi đang phát triển như các nàng luôn có sức
hấp dẫn lớn đối với đàn ông.

“A Mai, A Tú, mau tới giúp ta đỡ thiếu gia!” Tứ phu nhân nhíu mày.

“Tuân lệnh phu nhân!” Hai thị nữ giật mình, vội vàng bước tới khoác lên người
hắn chiếc áo choàng mỏng, sau đó mỗi người một bên đỡ lấy hắn. Tuy nhiên, điệu
bộ các nàng khá căng thẳng, lóng ngóng, đầu luôn cúi gằm, giống như không dám
đối diện với Lâm Hoàng.

Tứ phu nhân thì có vẻ không quan tâm lắm đến điều đó. Dọc đường đi, nàng ân
cần hỏi han, chăm sóc hắn, lúc thì lấy khăn thơm lau trán, khi thì sửa sang
lại mái tóc cho hắn, khiến Lâm Hoàng dù đang giả bệnh, nhưng cũng phải lên
tiếng, tỏ vẻ xấu hổ thì nàng mới dừng tay. Cũng may, mỗi lần gặp câu hỏi khó,
hắn đều giả vờ đau đầu, làm tứ phu nhân thương tiếc hắn còn chưa ổn định tâm
thần nên không hỏi chuyện quá nhiều.

Đoạn đường có mấy dặm mà Lâm Hoàng mất nửa giờ mới đi hết. Hắn dần lấy lại
bình tĩnh, vừa ứng đối với tứ phu nhân, vừa âm thầm quan sát xung quanh. Bên
trong sơn trang, kẻ đi người tới liên tục, tất cả bọn họ đều có võ công không
tồi, thân đeo binh khí hoặc cung tiễn, kiến trúc thì mọc san sát như rừng, mật
độ còn dày đặc hơn ở Thiên Nguyệt Thành, nhưng được quy hoạch rất bài bản,
khoa học. Có luyện võ đường, khu điều chế thảo dược, kho binh khí, khu nhà ở…
riêng biệt. Càng đi, hắn càng kinh ngạc, tất cả các khu vực đều thông với
nhau, bố trí theo can tượng, nếu người lạ lần đầu tới đây mà không có người
dẫn đường thì chưa chắc tìm được lối ra. Nhìn tổng thể, cả quần thể kiến trúc
này như một tòa trận pháp khổng lồ, vào dễ ra khó, không biết ai đã khéo léo
bài trí như thế nữa.

“Thiên nhi, chúng ta về tới nhà rồi!” Tứ phu nhân dịu dàng mỉm cười nhìn hắn.
Lâm Hoàng ngẩng đầu lên, trước mắt hắn là một dãy trang viện xinh xắn, trên
cổng nhỏ đề chữ “Mỹ Nhân Cư” rất trang nhã. Bên cạnh có hai gã hộ vệ đang đứng
gác, vừa thấy hai người, họ đã kêu lên: “Tham kiến phu nhân! Tham kiến công
tử! Chào mừng công tử trở về!”

Lâm Hoàng khẽ cười, dám tự nhận mình là mỹ nhân, xem ra tứ phu nhân này cũng
tự tin lắm. Nhưng quả thật, nàng hoàn toàn có đủ vốn liếng để tự tin, nhan sắc
này, thân thể này đủ sức làm mê luyến bất kỳ nam nhân nào. Ngoài ra, Lâm Hoàng
cũng nhận ra một điều, Hoa Thiên tuy đã trưởng thành nhưng vẫn còn ở chung với
mẹ, không tách ra ngoài, chẳng biết do hắn không nỡ rời xa mẫu thân, hay có
nguyên nhân nào khác.

Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân đi tới, rồi tiếng người trò chuyện. Lâm
Hoàng quay đầu nhìn, thì thấy đó là một nam hai nữ. Nam tử tuổi chừng hai bảy
hai tám, vóc dáng cao lớn uy vũ, nhưng khuôn mặt rất nho nhã, tuấn tú. Có thể
nói, nam nhân kiểu này rất có sức hấp dẫn với phụ nữ. Bản thân Hoa Thiên, mặc
dù cũng là mỹ nam, nhưng thân hình lại gầy yếu do ăn chơi quá độ, lại thêm cái
tật hay híp mắt, nên so ra kém xa thanh niên này.

Đi bên cạnh gã là hai thiếu nữ, một áo xanh, một áo vàng. Vừa nhìn hai nàng,
Lâm Hoàng thoàng ngỡ ngàng trong giây lát. Thiêu nữ áo xanh có nhan sắc xinh
đẹp tuyệt trần, mái tóc nàng suôn mềm, xõa dài chạm chiếc eo nhỏ như eo con
kiến. Da mặt nàng căng mịn, đôi mắt lấp lánh sáng như sao, nổi bật trên vầng
trán rộng, đại biểu việc nàng là mẫu phụ nữ thông minh, có trí tuệ. Dáng điệu
nàng thướt tha, cử chỉ hòa nhã, từng cử động đều thể hiện ra phong vận của
người có học thức. Nàng là tổng hợp của nhiều yếu tố: xinh đẹp, thông tuệ, tao
nhã, đoan trang. Nhan sắc nàng có thể kém một chút so với những mỹ nữ top đầu
Lâm Hoàng từng gặp, nhưng khí chất hiền thục, tú lệ của nàng thì hắn chưa thấy
bao giờ.

Rời mắt khỏi thiếu nữ áo xanh, Lâm Hoàng xoay sang thiếu nữ áo vàng, hắn cũng
không khỏi thích thú. Điều ấn tượng đầu tiên mà nàng đem lại cho hắn là chiếc
mặt nạ đang đeo. Vốn dĩ, che mặt là việc rất phổ biến ở thế giới này, nếu như
ở thời hiện đại, người ta đeo khẩu trang để chống bụi, chống ô nhiễm, tránh
nắng… thì ở thế giới này, võ giả cũng che mặt để nguỵ trang, lẩn trốn kẻ thù,
hay để che giấu nhân diện khi cần làm chuyện gì đó bí mật. Nhưng đa phần, các
dụng cụ che mặt đều rất đơn giản, khi thì là chiếc khăn trùm, khi thì là chiếc
mũ rộng vành, hiếm có ai lại đeo nguyên chiếc mặt nạ. Hơn nữa, các dụng cụ đa
phần đều chừa lại đôi mắt để nhìn, còn thiếu nữ này lại đeo mặt nạ bịt kín cả
mắt mũi, quyết không để ai thấy một tấc dung mạo mình, chẳng biết nàng làm thế
nào mà hô hấp và quan sát được.

Tuy kín kẽ là thế, nhưng thiếu nữ áo vàng vẫn có sức quyến rũ không kém cạnh
so với thiếu nữ áo xanh. Điều đó đến từ chính thân hình cao ráo, thon thả
tuyệt đẹp của nàng. Xin phép nói sơ qua về chiều cao của các nhân vật ở thế
giới này, so với thời hiện đại, vóc dáng của người thời này tương đối tốt. Như
Khúc Ngọc Lan mới mười bốn tuổi đã cao khoảng 1,62m theo đơn vị đo lường ngày
nay, Từ Linh Nhi và thiếu nữ áo xanh thì thấp hơn một tí, khoảng 1,60m, còn
bạch y nữ tử, Vương phu nhân đều cao khoảng 1.65m, riêng hắc y mỹ nhân cao
1,68. Tuy nhiên, tất cả đều lép vế trước thiếu nữ áo vàng này. Nàng sở hữu
chiều cao đến 1,75m, đúng chuẩn người mẫu thời hiện đại. Nên khi đứng cạnh Hoa
Thiên, nàng không hề thấp hơn bao nhiêu, dù Hoa Thiên cũng cao tới 1,80m.

Chiều cao vượt trội là thế, mà thân hình nàng lại càng cân đối vô cùng. Mái
tóc đen mượt phủ xuống chiếc lưng ong, bờ mông vểnh cao như mời gọi, nhất là
đôi chân dài mướt mắt, khiến tâm trí Lâm Hoàng thoáng xao động. Mặc dù được
bao phủ bởi lớp váy lụa, nhưng bằng tuệ nhãn của mình, hắn vẫn mơ hồ thấy được
đôi đùi non mềm mịn, thon dài như điêu khắc, bắp chân trắng nõn nà, bóng loáng
hút hồn người đối diện. Quả thật hoàn mỹ! Các siêu mẫu thời nay chắc cũng
chẳng mấy ai có đôi chân đẹp hơn thế này.

“Phi Yến/ Lục Nhạn/ Hoa Hùng tham kiến tứ di nương!” Cả ba người đồng thanh
cúi chào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Hoàng, cũng may, hắn chưa làm gì thất
thố.

“Yến nhi, Nhạn nhi, Hùng nhi, không cần đa lễ!” Tứ phu nhân mỉm cười, nhưng nụ
cười của nàng có chút gượng gạo.

“Ngũ ca mừng lục đệ vận khí tề thiên, tai qua nạn khỏi!” Nam tử cố dời cặp mắt
tham lam khỏi thân hình của tứ phu nhân, sau đó quay sang nói với Hoa Thiên,
tuy vậy trong ánh mắt gã lại chất chứa sự khinh miệt.


Thiên Tru Biến - Chương #31