Hoa Kiếm Sơn Trang


Người đăng: borochu

Nhắc tới thần hồn, Lâm Hoàng lại nhớ tới Lăng Túc. Có lẽ Lăng Túc đã tu luyện
thần thức đến trình độ rất cao, cho nên dù thân xác không còn, y vẫn có thể
lưu lại tàn hồn trong hồn ngọc nhiều năm để chờ đợi người hữu duyên, còn Trần
tiên sinh chắc chỉ tu luyện được da lông bên ngoài, nên sau khi chết không thể
xuất khiếu được như Lăng Túc.

Lâm Hoàng luôn nhớ việc Lăng Túc đã truyền thụ cho mình Thiên Tru Biến, Âm Ba
Chỉ và hồn ngọc. Mặc dù không có danh phận chính thức, cũng như không trực
tiếp dạy dỗ, nhưng có thể xem Lăng Túc là một nửa sư phụ của Lâm Hoàng, mở ra
cho hắn một chân trời mới. Trong lòng hắn luôn tâm niệm, nếu có cơ hội, nhất
định sẽ hoàn thành nốt di nguyện của y, giúp y được ngậm cười nơi chín suối.

Rất may cho Lâm Hoàng là tuy không có thời gian để tu luyện thần thức, nhưng
hắn vẫn có thể lĩnh hội được một phần thôi miên thuật trong Thần Hồn Tâm Pháp.
Trên thực tế, thôi miên thuật là một bộ phận của Tróc Hồn thuật. Điểm khác
biệt là, nếu như Tróc Hồn thuật có thể trực tiếp đi vào trong ký ức của con
người, như những gì Trần tiên sinh đã từng làm với Lâm Hoàng, thì thôi miên
thuật chỉ có thể tạm thời khống chế được nạn nhân, sau đó đặt câu hỏi và tiếp
nhận thông tin. Một bên vừa thấy được hình ảnh, vừa nghe được âm thanh trực
tiếp, còn một bên chỉ có thể nghe được thông tin cần biết qua lời tường thuật,
quả thật chênh lệch một trời một vực.

Lâm Hoàng còn đang suy tư thì chợt nghe có tiếng bước chân từ xa vọng lại, cắt
ngang mạch suy nghĩ của hắn. Hắn vội ổn định lại tâm thần, giả vờ leo lên
giường nằm.

“Công tử gia! Công tử gia! Thuộc hạ có việc gấp cần gặp!” Mạc Thông vừa gõ cửa
và gọi.

“Phó trưởng vệ không biết giờ này còn sớm à? Có chuyện gì để sau hẵng nói được
không?” Lâm Hoàng vờ cất giọng làu bàu ngáy ngủ.

“Công tử gia thứ lỗi, đây là chỉ thị của trang chủ, không thể không thi hành!”
Mạc Thông khẩn khoản.

“Được rồi, vào đi!” Lâm Hoàng khẽ nhíu mày, lòng thầm nghĩ, có lẽ thời gian
hoãn binh cuối cùng cũng chấm dứt.

“Tạ công tử gia!” Mạc Thông vội vã đẩy cửa bước vào trong, nhưng gã chưa kịp
nói gì thì Lâm Hoàng đã khoát tay:

“Khoan! Trước hết thông báo cho ta biết, nhiệm vụ ta giao tiến hành tới đâu
rồi?”

“Bẩm công tử gia, mọi việc đã ổn thỏa. Người của chúng ta đã kịp thời về làng
chài trước khi sát thủ đến, nhờ đó ngăn chặn được cuộc thảm sát. Thuộc hạ còn
cẩn thận bố trí người ở lại để bảo vệ cho dân làng nữa!”

“Làm tốt lắm! Bổn công tử sẽ trọng thưởng cho phó trưởng vệ sau!” Lâm Hoàng
gật gù, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tảng đá trong lòng hắn
cũng đã được gỡ bỏ, giờ hắn chỉ cần tập trung tinh thần ứng phó với Hoa Kiếm
sơn trang là được.

“Phải rồi, phó trưởng vệ tới đây có việc gì?”

“Bẩm công tử gia, thuộc hạ vừa nhận được tin từ sơn trang, là tin mừng! Trang
chủ đã thành công đột phá tầng sáu Thất Tuyệt Chỉ! Hiện tại lão nhân gia đang
bế quan để củng cố cảnh giới, đồng thời hạ lệnh cho công tử trở về sơn trang
gấp!” Mạc Thông hồ hởi khoe, trong giọng nói không giấu được niềm vui mừng.

“Sao? Phụ thân đã đột phá rồi à, đúng là việc đại hỉ, ha ha! Được rồi, mau mau
chuẩn bị hành lý, chúng ta lập tức khởi hành!” Lâm Hoàng cũng giả vờ cười lớn.
Tuy hắn không biết Hoa Thiên Thành đột phá có giá trị gì với mình không, nhưng
căn cứ vào việc lão không tiếc hao tốn tài lực, vật lực để tìm hỏa độc quả,
thì có thể thấy điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với bản thân lão và Hoa
Kiếm sơn trang, nên với tư cách là lục công tử, hắn cũng phải tỏ ra phấn khích
một chút.

“Tuân lệnh công tử gia!” Mạc Thông cung kính cúi đầu chào, xoay người quay đi.

“Khoan đã! Hôm nọ ta tình cờ nhặt được vật này, thấy cũng hay hay nhưng nghiên
cứu mãi mà không có kết quả gì, hay phó trưởng vệ giúp ta một tay xem!” Lâm
Hoàng khoát tay, sau đó lôi từ trong túi ra một cái gương bằng thủy tinh trong
suốt. Đây chỉ là một chiếc gương bình thường, có hai mặt đều dùng để soi được.

“Tuân mệnh!” Mạc Thông đáp, rồi cầm lấy chiếc gương, tò mò quan sát. Trong
gương chẳng có gì ngoài ảnh phản chiếu của hắn.

“Phó trưởng vệ thử nhìn kỹ chính giữa gương xem có thấy gì lạ không!” Tiếng
của Lâm Hoàng cất lên như vọng từ cõi xa xôi nào về.

Mạc Thông chăm chú quan sát kỹ, nhưng vẫn chẳng thấy gì lạ, bên cạnh, Lâm
Hoàng đều đặn hướng dẫn, lúc thì bảo gã nhìn sang bên trái một tí, lúc thì
dịch sang bên phải một tẹo. Dần dần, gã bỗng thấy mi mắt nặng trĩu, sau đó hai
mắt đờ ra, mồm há hốc, đứng im như tượng gỗ.

“Thành công rồi!” Lâm Hoàng mỉm cười hài lòng, xem ra thuật này không khó.
Thật ra, nếu không nhờ hắn có sẵn căn cơ của Luyện Âm Cảnh, dùng âm thanh quấy
nhiễu tâm trí đối phương, thì chưa chắc tiến hành suôn sẻ như vậy.

“Cho ta biết, ngươi tên gì, sinh thần là gì, quê quán ở đâu? Gia cảnh thế
nào?”

“Ta tên Mạc Thông, sinh tháng Tuất năm Đinh Dậu, năm nay bốn mươi tuổi, quê
quán ở trấn Phần Giang, phủ Long Tri, Bắc Hoa quốc. Phụ mẫu còn tại, có một vợ
hai con ba nàng hầu!” Mạc Thông thều thào đáp, đôi mắt vẫn dại ra như người vô
hồn.

“Ngươi làm việc cho Hoa Kiếm sơn trang đã bao lâu, từ trước đến giờ có làm
điều gì khuất tất không?” Lâm Hoàng nheo mắt, hỏi tiếp.

“Ta vào sơn trang được hơn mười lăm năm, từ thủ vệ được cất nhắc lên làm phó
trưởng vệ, trung thành tuyệt đối, nhưng thỉnh thoảng có hay nhận chút bạc lẻ
của bọn cấp dưới.”

“Ngươi có ghét Mã Thi không, hắn chết ngươi có mừng không?”

“Có, bên ngoài ta làm như rất kính trọng Mã Thi, nhưng hắn làm người ích kỷ,
có món ngon thường hay giấu, khi hắn chết, ta rất vui mừng, vì sớm muộn chỗ
trống hắn để lại cũng vào tay ta.”

Lâm Hoàng cười thầm, hắn lại hỏi thêm mấy câu khá riêng tư nữa, khi xác định
thật sự Mạc Thông đã bị mình khống chế, hắn mới đi vào vấn đề chính:

“Tốt lắm! Thế còn ta là ai, ngươi biết gì về ta?”

“Ngươi là lục công tử Hoa Thiên, năm nay hai mươi lăm tuổi, mẫu thân của ngươi
là tứ phu nhân Tô Dung, ngươi có tất cả mười bốn anh chị em…” Mạc Thông đều
đặn trả lời như cái máy. Khoảng nửa giờ sau, khi Lâm Hoàng cảm thấy không còn
khai thác thêm được gì nữa, hắn mới gõ nhẹ vào giữa trán gã.

“A!” Mạc Thông kêu lên, như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ, gã buông chiếc gương
xuống nền đất vỡ tan.

“Hừ! Phó trưởng vệ, ngươi làm hỏng vật báu của ta rồi!” Lâm Hoàng làm mặt lạnh
quát.

“Sao… sao lại thế này? Xin công… công tử gia thứ tội!” Mạc Thông giật mình,
lúng túng không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Còn đứng đó làm gì, không mau ra ngoài thu dọn hành lý để lên đường?” Lâm
Hoàng quát.

“Tuân lệnh công tử gia!” Mạc Thông vội cúi đầu thi lễ, sau đó xoay người chạy
như bay.

Lâm Hoàng trầm ngâm nhìn theo bóng lưng gã khuất dần sau cánh cửa. Hắn lẩm
bẩm: “Xem ra, tin tức khai thác được cũng không nhiều, nhưng bây giờ có lo
lắng cũng chẳng ích gì, thôi thì cứ tùy cơ ứng biến vậy!”

Ngay buổi trưa hôm đó, đoàn người Hoa Thiên lập tức rời khỏi Thiên Nguyệt
Thành, lên đường trở về Hoa Kiếm sơn trang. Đích thân thành chủ Ngô Kinh
Dương, Hà lão bản Vân Lai khách sạn và các nhân vật tai to mặt lớn trong thành
ra đưa tiễn, long trọng còn hơn lúc vào thành. Duy có Vương phu nhân vắng mặt,
nghe đâu nàng bị nhiễm phong hàn mấy ngày nay.

…….

Mật thất chi nhánh Vạn Bảo Lâu, Thiên Nguyệt Thành.

Đối lập với vẻ hào nhoáng, xa xỉ của Vân Lai khách sạn, hay nét sâm nghiêm,
hùng vĩ của phủ thành chủ, chi nhánh Vạn Bảo Lâu lại khá khiêm tốn, nép mình
trong một con ngõ nhỏ ở thành đông. Đây là một tòa trang viên diện tích chừng
vài mẫu, tùng, liễu phủ kín từ bên ngoài lối vào cho đến đại môn. Nhìn bề
ngoài, nơi này giống như một trang viện tư nhân hơn là chi nhánh của một
thương hội lừng lẫy.

Thế nhưng, không ai dám tỏ ý khinh nhờn chủ nhân nơi này. Lời rằng, Vạn Bảo
Lâu thần bí xuất hiện từ hơn mười năm trước, chỉ trong khoảng thời gian ngắn
đã vươn lên trở thành một trong những thế lực hùng mạnh nhất cả vùng đông bắc
rộng lớn, chi nhánh rải khắp thiên hạ. Không có thứ gì là nơi đây không có.
Ngược lại, bất kể khách hàng có bảo vật gì, chỉ cần đồng thuận giá cả, Vạn Bảo
Lâu đều có thể thu mua.

Bình thường, khách hàng đến giao dịch được đưa tới gian riêng biệt, kín đáo,
có thủ vệ canh chừng. Danh tính của khách được giấu kín, đảm bảo an toàn tuyệt
đối. Cho nên, người của cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều rất thích giao dịch tại
đây, nhờ đó mà uy tín của Vạn Bảo lâu ngày một nâng cao. Nhưng có điều lạ là,
chưởng quản Vương phu nhân lại hiếm khi xuất hiện, nghe nói nàng suốt ngày chỉ
ở trong mật thất, có chăng, khi phát sinh những giao dịch đặc biệt, thì nàng
mới hiện thân.

Mật thất của Vạn Bảo lâu vốn là căn cứ bí mật nằm dưới lòng đất, vừa là nơi ở,
vừa là nơi làm việc của Vương phu nhân. Nơi này rộng chừng trăm mét vuông,
trang trí tông chủ đạo màu hồng, lại có hương hoa nhè nhẹ, trông giống khuê
phòng nữ nhân hơn là phòng làm việc. Dẫu vậy, lối vào có cơ quan trùng điệp,
hộ vệ ngày đêm canh gác, chỉ có chưởng quản và một số ít thuộc hạ thân tín mới
được vào.

Lúc này đây, trong mật thất có hai người đang trò chuyện. Cả hai đều là mỹ
nhân hiếm thấy, không phải Vương phu nhân và Từ Linh Nhi thì còn ai?


Thiên Tru Biến - Chương #29