Người đăng: borochu
Quyết định hóa thân thành Hoa Thiên, mặc dù có phần mạo hiểm, nhưng đã được
Lâm Hoàng tính toán, cân nhắc kỹ càng trong thời gian ngắn. Hắn tin đó là biện
pháp thích hợp nhất.
Đầu tiên, như lời Trần tiên sinh nói, ngoài chính bản thân Hoa Thiên ra thì
không ai có thể điều động được thủ hạ của gã, cho nên, muốn ngăn chặn việc này
lại, thì phải tìm mọi cách để Hoa Thiên “còn sống” và hạ lệnh cho thủ hạ ngừng
tay. Thứ hai, Lâm Hoàng vô cùng tự tin với khả năng biến đổi của mình, ngoại
hình của hắn và nhân vật nguyên mẫu sẽ giống nhau đến 99%. Về phần giọng điệu,
dáng đi, cử chỉ…qua thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Hoa Thiên, hắn đã học hỏi
được một phần, tất nhiên chưa hoàn hảo nhưng ít ra cũng xoay xở được. Điều
đáng lo là phải làm sao kế thừa được ký ức, trí nhớ của Hoa Thiên, để từ đó mà
có hành động, ứng xử cho phù hợp khi giáp mặt với người của Hoa Kiếm sơn
trang.
Cũng may, Lâm Hoàng vừa thu nhặt được “Thần Hồn Tâm Pháp” của Trần tiên sinh,
hắn có thể tu luyện Tróc hồn thuật trong bí kíp để nhìn lén ký ức của người
khác, qua đó biết thêm thông tin về quan hệ của Hoa Thiên và các thành viên
khác. Giả sử có sơ hở, thì hắn sẽ mượn cớ lần này gặp tai nạn bất ngờ, do quá
lo sợ mà tâm trí bị tổn hại, dẫn đến quên trước quên sau.
Dần dần, cảm giác lo lắng, hồi hộp cũng biến mất. Càng nghĩ, Lâm Hoàng càng
cảm thấy yên tâm. Kế hoạch của hắn rất rõ ràng: ngay sau khi thành công đánh
lừa được người của Hoa Kiếm sơn trang, hắn sẽ lập tức phái thủ hạ tới chặn
cuộc thảm sát ở làng lại, đồng thời từ từ tìm cơ hội thuận lợi để đào tẩu. Có
rất nhiều cách để thực hiện việc này, ví dụ như “vô tình” bị trượt chân xuống
núi mất tích, hay giả vờ bị cao nhân thần bí nào đó bắt đi…Tuy nhiên, trước
mắt hắn vẫn phải ngoan ngoãn quay về Hoa Kiếm sơn trang. Bởi lẽ nếu hắn đột
ngột biến mất ngay sau khi ra lệnh cho thuộc hạ về làng, thì mọi nghi vấn sẽ
đổ dồn về phía dân làng. Do đó, hắn cần phải ở lại Hoa Kiếm sơn trang một thời
gian, cho đến khi sự việc lắng xuống thì mới tìm phương bỏ trốn.
“Vừa mới thoát được sự giám sát của Trần tiên sinh thì nay ta lại đâm đầu vào
mối nguy hiểm khác còn lớn hơn, nhưng không thể không làm vậy. Đúng là tránh
vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!” Lâm Hoàng than thở.
Tiếng vó ngựa ngày một gần kề, càng đến gần chân núi, nhân mã càng tăng tốc.
Có lẽ họ đã nhìn thấy xác người nằm la liệt nên đang dốc hết tốc lực tiếp cận
nơi này. Lâm Hoàng lặng lẽ ngồi điều tức, chuẩn bị trạng thái tốt nhất. Hắn
vận khởi Thiên Tru Biến, các vết thương trên ngực liền lành lại. Khi xác định
có người bắt đầu tiến lên đình núi, hắn mới vờ bất tỉnh, nằm vật xuống.
Không lâu sau, trên đỉnh Hắc Liên sơn xuất hiện khoảng hơn một trăm người. Tất
cả đều nai nịt gọn gàng, thân thủ nhẹ nhàng, dứt khoát. Vốn dĩ, đây là những
thủ hạ của Hoa Thiên được lệnh mai phục tại vùng phụ cận Hắc Liên sơn để tiếp
ứng khi cần thiết, vừa thấy hiệu lệnh của Trần tiên sinh, họ lập tức xuất
hành. Vốn đã quen với cảnh máu tanh mưa máu nên khi lên tới nơi, dù thấy người
chết hàng loạt, bọn họ đều không tỏ vẻ e sợ.
Đi đầu trong nhóm này là một đại hán cao gầy, nước da ngăm đen, đôi mắt sắc
như dao. Gã là Mạc Thông, phó trưởng thị vệ, phụ trách về hậu cần và liên lạc
của Hoa Thiên trong nhiệm vụ lần này. Gã đảo mắt quét một vòng khắp xung
quanh, sau đó hạ lệnh:
“Tất cả chia thành hai nhóm, một nhóm ưu tiên tìm công tử gia, nhóm còn lại
tập trung tìm kiếm và cứu chữa những huynh đệ nào còn sống sót!”
“Tuân lệnh phó trưởng vệ!”
Đoàn người chia nhau ra hành động. Mất hơn nửa giờ kiểm kê, không ít thi thể
của Hoa Kiếm sơn trang được tìm thấy, tất nhiên không còn ai sống sót, có
điều, nhân vật chủ chốt như Hoa Thiên, Trần tiên sinh, Mã Thi…thì chưa tìm
được.
Mạc Thông cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm, gã nhíu mày, lòng thầm lo lắng. Nếu
ngay cả các nhân vật cộm cán, đặc biệt là Hoa Thiên cũng tử vong, thì e gã và
những người còn sống không tránh khỏi liên lụy.
Lại có thêm thi thể của Mã Thi được phát hiện, nét lo lắng trên mặt của Mạc
Thông càng đậm, chợt có tiếng người kêu:
“Phó trưởng vệ, tìm thấy…tìm thấy công tử gia rồi!”
Mạc Thông lập tức xoay người, chạy như bay về hướng phát ra tiếng kêu, đó là
nơi sát mép hồ nước. Từ xa, gã đã nhìn thấy Hoa Thiên đang nằm như say ngủ,
bên cạnh có mấy thủ vệ vây quanh.
“Công tử gia! Công tử gia!” Gã vẹt tay đẩy đám thuộc hạ qua một bên, sau đó
vội vàng bắt mạch cho Hoa Thiên.
“May quá! Công tử gia còn sống!” Mạc Thông thở phào nhẹ nhõm như vừa trở về từ
cõi chết, gã vội vàng tiến hành chẩn trị, sơ cứu cho Hoa Thiên. Cũng may, Hoa
Thiên chỉ bị một ít hàn khí xâm nhập và xây xát nhẹ ngoài da, không nguy hiểm
đến tính mạng.
“Đây…đây là đâu…” Sau khi được mớm một viên đan dược, Hoa Thiên chợt mở mắt.
“Công tử gia tỉnh lại rồi! Thuộc hạ là Mạc Thông, cứu giá chậm trễ, xin công
tử gia thứ tội!” Mạc Thông mừng rỡ hô.
“Mạc Thông…ngươi là Mạc Thông à? Cứu…cứu ta với…ta không muốn chết... mau cứu
ta!” Hoa Thiên co rúm người lại, hai tay ôm đầu, mặt tái mét như tàu lá.
“Công tử gia yên tâm! Có thuộc hạ ở đây, không ai đọng được một sợi tóc của
người!” Mạc Thông khẳng định chắc như đinh đóng cột, sau đó quay sang hạ lệnh
cho các thuộc hạ:
“Mọi người nghe rõ, nhóm nào đang tìm kiếm cứ thì tiếp tục công việc, còn lại
theo ta hộ tống công tử trở về thành!”
“Tuân lệnh phó trưởng vệ!”
Gã khoác một lớp áo dày cho Hoa Thiên, rồi cẩn thận dìu hắn lên ngựa, sau đó
đoàn người hối hả quay trở về.
……
Năm ngày sau.
Tầng tám của Vân Lai khách sạn, Thiên Nguyệt thành.
Đây là tầng cao nhất, cũng là tầng sang trọng nhất của Vân Lai khách sạn. Vốn
dĩ tầng này chỉ dành để tiếp đãi người của hoàng tộc và các nhân vật đặc biệt
quan trọng của đế quốc. Do dó, diện tích các phòng trên đây đặc biệt rộng rãi.
Các tầng dưới trung bình có mười đến mười hai phòng, riêng tầng này chỉ có sáu
phòng, nên mỗi phòng cũng rộng gấp đôi gấp ba bình thường, bên trong có đầy đủ
tiện nghi, thậm chí còn có gian tiếp khách và gian để hạ nhân nghỉ.
Lúc này là đầu giờ sáng, mặt trời vừa mới ló dạng nhưng Lâm Hoàng đã thức giấc
tự bao giờ. Hắn nhắm nghiền mắt, khoanh chân ngồi xếp bằng trên chiếc giường
gấm rộng thênh thang. Thật ra không phải hắn dậy sớm, mà nói đúng hơn, cả đêm
qua hắn ngồi tu luyện, không ngủ chút nào.
Bất chợt, Lâm Hoàng mở mắt ra, sau đó vung tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm đọc khẩu
quyết. Vùng không gian chung quanh hắn bỗng dao động, tiếp theo xuất hiện từng
điểm sáng lốm đốm.
Lâm Hoàng tăng tốc, hai tay khua liên tục như múa, trên trán mồ hôi đổ lấm
tấm. Chợt hắn ngưng lại, trừng mắt hô to:
“Thành!”
Một cành tượng kỳ vĩ bỗng phát sinh: các điểm sáng biến đổi màu sắc rồi ngưng
tụ lại thành hình người. Người này toàn thân xích lõa, mặt đẹp như quan ngọc,
vóc dáng dong dỏng cao, không ai khác, chính là Lâm Hoàng chứ ai!
Lâm Hoàng thở hắt ra một hơi, trong mắt ánh lên niềm vui sướng khó tả. Trải
qua mấy ngày khổ luyện, cuối cùng hắn đã thành công tạo ra phân thân đầu tiên
của chính mình. Hắn xuống giường, bước tới ngắm nghía kỹ phân thân.
“Giống! Giống quá! Đúng là tuyệt thế thần công!” Lâm Hoàng không nhịn được cất
tiếng cười lớn. Có bản sao này rồi thì từ nay hắn tha hồ tung hoành ngang dọc.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, nụ cười trên môi Lâm Hoàng còn chưa dứt
thì phân thân bỗng vặn vẹo, sau đó tan biến đi, nhanh như lúc xuất hiện.
“Sao lại thế này?” Hắn sững sờ, vội lấy bí kíp Thiên Tru Biến ra xem lại. Giây
lát sau, hắn cười khổ, vỗ nhẹ đầu: “Ta đúng là nóng vội quá mà. Thiên Tru Biến
là môn thần công, đâu thể nào một sớm một chiều mà thông thạo được. Bước đầu
ta đã tạo ra được phân thân cho mình, nhưng cần có thời gian thích nghi, củng
cố thì phân thân mới tồn tại lâu dài được.”
Nói gì thì nói, Lâm Hoàng vẫn vô cùng hài lòng, trên cơ bản, nếu không nhờ
dược lực từ hỏa độc quả hỗ trợ, thì hắn còn phải mất một thời gian nữa mới
ngưng tụ được phân thân cho mình. Lần này, nhờ có hỏa độc quả, hắn không những
cải thiện thể chất, mà còn khuếch đại phạm vi cảm âm lên đến hơn ngàn dặm,
đồng thời gia tăng đáng kể lực công kích của Âm Ba chỉ.
Mấy hôm nay, mượn cớ cần nghỉ ngơi, hồi phục tinh thần sau cú sốc vừa rồi nên
suốt ngày Lâm Hoàng chui vào trong phòng, mọi sinh hoạt đều thực hiện tại đây,
ngay cả hạ nhân cũng ít khi thấy mặt hắn. Trong khoảng thời gian này, hắn
tranh thủ từng giây từng khắc để tu luyện, ngoài Âm Ba Chỉ và Thiên Tru Biến,
hắn còn dành thời gian để nghiên cứu thêm về thần hồn qua bí kíp của Trần tiên
sinh, không lúc nào hắn ngơi tay.
Quả đúng như Lâm Hoàng suy đoán, tu luyện thần hồn là quá trinh vô cùng phức
tạp và tốn kém thời gian. Cách thức tu luyện không khó, chủ yếu minh tưởng và
tập trung tinh thần, nhưng đòi hỏi người học vừa phải có năng khiếu thiên bẩm,
vừa phải siêng năng, cần cù. Đơn cử như Trần tiên sinh, lão bắt đầu tu luyện
từ năm mười lăm tuổi, nhưng mãi đến năm hai mươi tuổi mới ngưng tụ ra thần
thức. Tốc độ như thế đã là tương đối tốt. Nên biết, có người phải mất hơn chục
năm miệt mài khổ luyện mới ngưng tụ ra được thần hồn, thậm chí nhiều người học
cả đời cũng không thu được kết quả.
Chính vì khó khăn như vậy nên rất hiếm tu luyện giả lựa chọn con đường này. Đa
phần, khi bước chân vào giang hồ, họ đều chủ tu một môn võ công hoặc tâm pháp
nào đó dễ học. Nhưng bù lại, một khi tu luyện có thành tựu, thì thần hồn giả
sẽ có lợi thế vô cùng lớn so với võ giả. Khi giao tranh, trong khi võ giả phải
dùng sức mạnh cơ bắp, thì thần hồn giả chỉ cần ung dung ngồi một chỗ cũng có
thể khắc địch. Chưa kể, năng lực của họ còn được ứng dụng rộng rãi trong truy
tung, do thám và rất nhiều lĩnh vực khác. Do đó, đi đến đâu, thần hồn giả cũng
được chào đón nhiệt liệt. Không nói đâu xa, cả Hoa Kiếm sơn trang hùng mạnh là
thế mà chỉ có một mình Trần tiên sinh là chủ tu thần hồn, đủ biết địa vị của
lão rất đặc thù.
Ngay khi biết được sự khó khăn của tu luyện thần hồn, Lâm Hoàng liền dứt khoát
không quan tâm tới nữa. Thứ nhất, thời gian tu luyện Âm Ba Chỉ và Thiên Tru
Biến hắn còn không đủ, làm sao phân tâm cho một môn công pháp nữa? Thứ hai,
ngay trong Âm Ba Chỉ mà hắn tu luyện đã có Cảm Âm Cảnh, có thể giúp hắn thực
hiện đầy đủ các chức năng quan trọng của thần thức, mà điều đặc sắc nhất là
không bị cao thủ thần thức phát hiện.