Người đăng: borochu
"Nếu đã không còn phương pháp nào khác thì đành phải làm thế thôi! Kết hợp tất
cả những gì ta đang có!” Lâm Hoàng tự nhủ, ánh mắt hiện rõ sự quyết tâm. Hắn
liền ngồi xuống, bắt đầu vận dụng công pháp Thiên Tru Biến. Chỉ giây lát sau,
trán hắn lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt như đang phải chịu đau đớn. Sau it phút,
hắn đứng dậy, nhìn bề ngoài, thể hình hắn vẫn vậy, hoàn toàn không có gì khác
biệt.
“Tiên sinh, ngài hứa là sẽ tha cho tại hạ một mạng nếu tại hạ đầu hàng đúng
không?” Lâm Hoàng chợt lên tiếng.
“Không sai!” Trần tiên sinh cười khẩy.
“Tiên sinh hãy phát thệ đi, thì ta mới tin!”
“Được! Lão phu ở đây xin thề, nếu Lâm tiểu hữu chịu đầu hàng, lão phu sẽ thả
ngươi đi, chỉ giữ lại ngọc này. Nếu trái lời thề, chết ngay lập tức!” Trần
tiên sinh dõng dạc tuyên thệ, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Lão biết thừa
Lâm Hoàng không chịu thua dễ dàng như thế, nhưng cũng muốn xem hắn có hậu
chiêu gì.
“Thế thì tại hạ an tâm rồi! Xin tiên sinh giữ lời!” Vừa dứt lời, Lâm Hoàng
liền phóng ra khỏi hồn ngọc, đứng trước mặt Trần tiên sinh.
“Lâm tiểu hữu thức thời như thế, lão phu có lời khen ngợi! Ha ha ha!” Trần
tiên sinh ngửa mặt cười dài, chưa kịp ra tay thì Lâm Hoàng đã phóng về phía
lão, trên tay hắn lăm lăm thanh chuỷ thủ chẳng biết lấy từ đâu.
“Tiểu tử! Ngươi đã muốn chết sớm thì để lão phu thành toàn cho ngươi!” Ánh mắt
Trần tiên sinh loé lên sự khinh miệt, lão không thèm tránh né mà đứng yên một
chỗ. Khi mũi dao của Lâm Hoàng còn cách lão chừng một mét thì U hồn tháp bỗng
xuất hiện.
Keng!
Chuỷ thủ va vào tiểu tháp toé lửa, Lâm Hoàng bị chấn văng ra ngoài. Hắn còn
chưa kịp hoàn hồn thì U hồn tháp lại lao tới.
A!
Tiếng hét thảm vang lên, Lâm Hoàng bị U hồn tháp đâm vào lồng ngực, máu bắn ra
tung toé. Hắn rơi xuống như con diều đứt dây. Nơi ngực trái của hắn bị xuyên
thủng, chỉ còn chừa lại một lỗ máu trống hoác trông vô cùng dễ sợ.
Lâm Hoàng lăn lộn vài vòng, sau đó nằm im, khí tuyệt bỏ mình, tay vẫn cầm chặt
thanh chuỷ thủ.
Trần tiên sinh không vì thế mà ngừng công kích. Để chắc chắn Lâm Hoàng đã
chết, lão lại cho U hồn tháp xuyên thêm một phát ngay ngực phải của hắn nữa
mới yên tâm. Có người trời sinh quả tim nằm bên phải, Trần tiên sinh vốn là
tay già đời lão luyện nên không thể bỏ qua chi tiết này.
A!
Lâm Hoàng vốn dĩ đã “tử vong”, nhưng khi bị U hồn tháp xuyên thủng lần nữa,
hắn bỗng đau đớn bật dậy, mắt trợn tròn như muốn nứt ra, sau đó ngoẹo đầu, lúc
này mới thật sự bỏ mình.
“Ha ha ha!” Trần tiên sinh cười ha hả: “Tặc tử! Tới phút cuối mà còn định lừa
lão phu à? Không may cho ngươi gặp phải ta rồi!”
Lão bước tới gần thi thể Lâm Hoàng, đinh ninh Lâm Hoàng đã chết. Khoang tim bị
xuyên thủng thế này thì có thần tiên cũng không cứu được. Lão ung dung ngồi
xuống, tay sờ lên cổ Lâm Hoàng định tháo hồn ngọc ra.
“Không ổn!” Trần tiên sinh chợt khựng lại, trực giác cho lão biết có gì đó bất
thường đang xảy ra.
“Đúng rồi, U hồn tháp đã xuyên qua lồng ngực hắn, nhưng tại sao không thấy nội
tạng bên trong?” Trần tiên sinh vừa nghĩ đến vấn đề này thì Lâm Hoàng bỗng mở
trừng mắt.
“Phá!” Lâm Hoàng dồn hết sức bình sinh phun ra một chữ.
Không khí xung quanh miệng hắn liền lay động kịch liệt, sau đó vặn vẹo uốn éo
thành một đường cong phóng thẳng vào mặt Trần tiên sinh.
“!?” Trần tiên sinh giật mình, biết mình trúng kế nhưng đã muộn. Thần hồn của
lão trúng đòn, khiến cho lão bị tê liệt đi trong giây lát. Thật ra, người bình
thường trúng phải đòn này thì đã trực tiếp ngất đi rồi, do Trần tiên sinh có
thần thức cường đại viễn siêu thường nhân nên chỉ bị tê liệt tạm thời.
Tuy nhiên, chỉ vài giây đó cũng đủ cho Lâm Hoàng hành động.
Lâm Hoàng bật dậy, vung chuỷ thủ đâm mấy nhát vào tim Trần tiên sinh.
“A!” Cơn đau đớn tê tâm liệt phế kích phát thần kinh, làm Trần tiên sinh khôi
phục lại tri giác. Nhưng chưa kịp trở tay thì Lâm Hoàng đã bồi thêm một phát
vào ngay yết hầu lão.
“Á!” Trần tiên sinh rú lên. Cơ bản, lão chỉ lo tu luyện thần hồn, không rèn
luyện thân thể nên thể chất không khác thường nhân là mấy, thậm chí còn có
phần kém hơn. Thật ra, nếu lão không bất cẩn, buông lỏng cảnh giác, thì có một
trăm, một ngàn cái Lâm Hoàng cũng không động được vào sợi lông của lão.
Lão vung tay lên, U hồn tháp lúc này mới xuất hiện, nện vào người Lâm Hoàng
khiến hắn văng ra xa mấy thước.
Cả hai người đều đau đớn lăn lộn, cảnh tượng có chút hoạt kê. Nhưng rốt cuộc,
Lâm Hoàng là người ngồi dậy trước. Hắn xé áo băng bó tạm thời hai lỗ thủng
đang rỉ máu trên khoang ngực, sau đó đứng lên, lảo đảo lê từng bước tới gần vị
trí của Trần tiên sinh. Tay hắn lăm lăm chuỷ thủ, quyết tâm bồi thêm một nhát
trước khi lão kịp hồi phục.
Có lẽ hắn lo lắng hơi thừa, Trần tiên sinh đã không còn đủ sức xoay chuyển
tình thế. Hai vết thương.chí mạng khiến sinh mệnh lão dần trôi qua theo từng
giây. Lão run run mò tay vào trong áo định lấy đan dược cầm máu nhưng lực bất
tòng tâm, cơ thể không còn nghe theo chỉ thị của bộ não nữa.
Ý thức lão dần mơ hồ, biết tử kỳ đã đến, lão đột nhiên mở trừng mắt, thều thào
ngắt quãng trong mồm: “Trần Thắng ta cả đời tung hoành ngang dọc…không ngờ hôm
nay lại bại dưới tay tên tiểu tử mao đầu tiểu tử này….nhưng chớ vội mừng…không
ngại nói cho ngươi biết….trước khi khởi hành đến Hắc Liên sơn…công tử gia đã
ra bí mật ra chỉ thị cho thuộc hạ…dù nhiệm vụ lần này có thành công hay không
thì cũng sẽ có người tìm đến thôn làng của ngươi…tàn sát hết toàn bộ dân
làng…chỉ giữ lại tiểu mỹ nhân của ngươi để công tử chơi cho thoả…khặc
khặc…ngươi chớ vọng tưởng sẽ ngăn được việc này…trừ khi chính miệng công tử ra
lệnh ngừng tay thôi…lão phu chết không tịch mịch…ít ra còn kéo theo cả đám
thân nhân của ngươi bồi tiếp…khặc khặc…”
Trần tiên sinh chợt thở gấp vài hơi, cả người co giật, sau đó trút hơi thở
cuối cùng.
Lâm Hoàng lặng lẽ đứng nhìn thi thể của Trần tiên sinh, sau đó hắn cắn răng,
bước lên vung thêm vài nhát nữa lên bụng, ngực, cổ…của lão. Đến khi xác định
lão đã thật sự tử vong mới dừng lại. Đúng là trớ trêu, cách đó mới vài phút
thôi, Trần tiên sinh vừa làm điều tương tự với hắn thì nay lão đã bị giáng trả
giống hệt như vậy.
Hạ sát xong Trần tiên sinh, Lâm Hoàng cảm thấy vô cùng uể oải. Cơn đau nhức từ
vết thương cộng với mệt mỏi tinh thần khiến hắn loạng choạng như muốn ngã. Hắn
cố trấn tĩnh lại, vươn tay lần mò trên ngực áo Trần tiên sinh. Hắn nhớ lúc
nãy, khi vừa từ trong U hồn tháp thoát ra, Trần tiên sinh có uống một viên
thuốc màu đen, rồi lúc hấp hối lão cũng lần mò tìm đan dược trong người, có lẽ
đó là thuốc cầm máu hoặc giảm đau không chừng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hoàng đã tìm thấy một lọ thuốc nhỏ màu xanh, trên có viết
chữ “Kim sang dược”. Không chần chừ, hắn đổ ra một viên bỏ vào miệng nhai. Vừa
vào trong cơ thể, dược lực lập tức phát huy tác dụng, một cỗ khí lưu tản đi
khắp người Lâm Hoàng, khiến hắn thanh tỉnh lại, cơn đau từ vết thương cũng bớt
đi.
Hắn ngồi xuống, niệm động tâm pháp Thiên Tru Biến. Tim, phổi, nội tạng của hắn
từ từ trôi trở về khoang ngực. Tình huống vừa rồi quả thật nguy hiểm vạn phần.
Hắn hiểu rõ mình không trốn khỏi bàn tay của Trần tiên sinh nên quyết định vận
dụng Thiên Tru Biến và Phá Âm thức để đối phó lão. Biết chắc lão sẽ công kích
vào vị trí yếu hại của mình nên trước đó hắn đã âm thầm di dời nội tạng, tim,
gan…từ bụng và lồng ngực xuống dưới cẳng tay, cẳng chân. Nhờ đó, khi bị U hồn
tháp xuyên thủng người, hắn mới có thể giả chết mà đánh lừa Trần tiên sinh,
khiến lỏng buông lỏng phòng bị. Lúc Trần tiên sinh đến gần thì cũng là lúc Lâm
Hoàng niệm động Phá Âm thức làm lão tê liệt, sau đó ra tay.