Vương Phu Nhân


Người đăng: borochu

Lúc này là vào giờ dậu, mặt trời đã tắt hẳn, phố xá cũng bắt đầu lên đèn.
Quang cảnh trong Thiên Nguyệt Thành càng thêm sôi nổi, nhộn nhịp. Đây đó,
tiếng chào mời từ các hàng quán ban đêm, tiếng người gọi nhau í ới vang lên
không dứt. Không thiếu cảnh các đôi nam thanh nữ tú sánh vai đi trên đường
hoặc tìm chỗ kín đáo để tâm sự.

Lâm Hoàng hội họp với đám Hoa Thiên, sau đó tất cả cùng khởi hành tới phủ
thành chủ. Ngoại trừ Hoa Thiên được đặc cách ngồi trong kiệu, những người còn
lại đều cưỡi ngựa đi phía trước hoặc sau.

Để phù hợp với không khí yến tiệc, mọi người đều thay thế võ phục hoặc chiến
giáp bằng y phục dự tiệc. Hôm nay Hoa Thiên còn đặc biệt mang một chiếc khăn
đội đầu bằng lụa mềm, thân khoác cẩm bào tơ tằm màu xanh, trông ngời ngời
phong độ không khác chi các tài tử điện ảnh ngày nay…tiếc thay đôi mắt híp lại
phá hỏng hình tượng đó.

Về phần Lâm Hoàng, hắn vận một bộ y phục bằng vải thô đã bạc màu, đây cũng là
bộ quần áo tươm tất nhất mà hắn có.

Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Hoàng, trong mắt Hoa Thiên loé lên vẻ khinh bỉ, nếu
không vì Trần tiên sinh căn dặn phải luôn giám sát Lâm Hoàng thì gã cũng đã
chẳng mời hắn đi làm chi cho xấu mặt.

Đoàn người đi được chừng ba mươi phút thì phủ thành chủ đã lờ mờ hiện ra trong
màn đêm. So với ban ngày, nơi đây náo nhiệt hơn không ít, bớt đi một phần sâm
nghiêm,nhiều thêm một phần sinh khí. Dọc theo bên hông phủ, đèn đuốc sáng
choang. Từ đằng xa, đã thấy thành chủ Ngô Kinh Dương dẫn người ra nghênh đón.
Lúc này đây, y cũng đã thay bộ khôi giáp mặc ban ngày bằng trường bào màu
trắng trang trọng.

“Chào mừng lục công tử, chư vị khách nhân đại giá quan lâm!”

“Thành chủ đa lễ!”

“Mời chư vị!”

“Mời thành chủ!”

Khách và chủ tiến lên chào hỏi nhau, sau đó cùng đi vào bên trong đại sảnh. Từ
cổng chính cho đến sảnh đường đi mất hơn năm phút. Dọc bên đường, có hoa thơm
ngào ngạt, ven đường có hòn giả sơn, hồ nước nhỏ, suối chảy róc rách, chứng tỏ
chủ nhân cũng là người am hiểu thú vui phong nguyệt.

Sảnh đường rộng hơn năm trăm mét vuông, lúc này đã sắp sẵn hai dãy bàn tiệc,
một dãy dành cho đoàn người của Hoa Thiên, một dãy dành cho người của phủ
thành chủ và các vị khách mời, riêng Ngô Kinh Dương ngồi ghế chủ vị. Tổng cộng
trong sảnh có hơn trăm người, đặc biệt có thêm một số thuộc hạ của Hoa Thiên
mà Lâm Hoàng chưa từng thấy bao giờ.

Quan khách đồng loạt đứng lên chào Hoa Thiên, sau đó bắt đầu an vị. Chỗ ngồi
được xếp dựa theo địa vị. Hoa Thiên đương nhiên ngồi hàng đầu, bên cạnh là đám
Trần tiên sinh, Mã Thi. Lâm Hoàng thì ngồi ở tận phía cuối hàng. Phía bên kia
có Hà lão bản và các nhân vật quan trọng khác.

Bọn thị nữ, hạ nhân lục tục châm trà, rót nước, mang thức ăn lên. Trên bàn
tiệc, khách nhân cũng bắt đầu cười nói rôm rả. Bầu không khí tương đối vui vẻ,
ấm cúng. Lâm Hoàng đang ngồi lim dim mắt, bất chợt, hắn ngẩng đầu, đảo mắt
nhìn về dãy bàn tiệc đối diện như có cảm ứng được điều gì.

Giữa muôn vàn âm thanh huyên náo của buổi tiệc, Lâm Hoàng chợt nghe thấy một
âm thanh vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi đây : âm thanh của kim loại. Theo lẽ
thường ở thời này, tại các buổi yến tiệc có sự tham dự của những nhân vật cấp
cao, thì đồ dùng, vật dụng bằng kim loại đều bị cấm sử dụng để đảm bảo an toàn
cho quan khách. Dạ yến lần này cũng không ngoại lệ, trước khi bắt đầu, người
của phủ thành chủ đã cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra từng ngóc ngách, từng món đồ
trong sảnh đường. Từ chén, bát, nồi, đĩa… tất cả đều bằng sành, sứ hoặc đất
nung. Chỉ có mình Lâm Hoàng là phát hiện được có người mang kim loại vào. Lạ
một điều là dường như ngay cả cao thủ hồn thuật như Trần tiên sinh cũng chưa
phát giác.

Sắc mặt Lâm Hoàng vẫn bình tĩnh như không, hắn kín đáo quan sát phía xuất phát
ra âm thanh. Đó là bàn của một vị viên ngoại to béo trạc sáu mươi tuổi. Biểu
hiện của lão hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt. Lúc này đây, lão
đang được một thị nữ châm trà. Thị nữ dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, tuy
nhiên, nước da đen nhẻm, mũi hếch, mắt xiên, vòng một lại phẳng lì, khiến lão
viên ngoại không khỏi lộ vẻ chán ghét. Chắc lão đang tự hỏi tại sao nàng lại
lọt được vào làm thị nữ nơi này?

Lâm Hoàng nheo mắt, lọc bỏ tạp âm để định vị lại chính xác vị trí của món kim
loại, hắn khẽ cười, lại nhắm mắt dưỡng thần như cũ.

Thành chủ Ngô Kinh Dương đưa mắt nhìn một vòng toàn bộ sảnh đường, gật gù tỏ
vẻ hài lòng, y chợt khoác tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó đứng dậy,
tay nâng chén rượu, nói:

“Chư vị, chúng ta cùng mời lục công tử một ly!”

“Mời lục công tử!”, mọi người đồng thanh hô. Hoa Thiên cũng mỉm cười, giơ
chung rượu lên đáp lễ.

Đúng lúc này, một âm thanh êm ái, quyến rũ vang lên:

“Chư vị chớ vội! Mời rượu lục công tử làm sao có thể thiếu thiếp thân được!”

Tiếp đó, một vị mỹ phụ phu nhân cùng hai ả thị tỳ bước vào. Cả sảnh đường chợt
im ắng hẳn, mọi sự chú ý đều dồn vào nàng.

Mỹ phụ mặc váy lụa trắng dài, tóc búi cao để lộ chiếc gáy trắng như ngọc. Tuổi
nàng chừng ngoài ba mươi, gương mặt xinh đẹp, da trắng mịn màng. Đặc biệt,
thân hình nàng vô cùng nở nang, gợi cảm, nhất là nhũ phong tròn lẳn, vểnh cao
như mời gọi khiến đám khách nhân không khỏi âm thầm nuốt nước miếng. Nhưng
điều làm Lâm Hoàng chú ý hơn cả là đôi mắt ướt át và nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt
trái nàng. Theo kinh nghiệm của hắn, nữ nhân có những đặc điểm này thường đa
tình,hoặc ít ra có số đào hoa.

“Là Vương phu nhân!”

“Ta cứ tưởng hôm nay nàng không đến!”

“Quả không hổ danh đệ nhất mỹ nhân Thiên Nguyệt Thành!”

Sau thoáng ngạc nhiên, tân khách bắt đầu thì thầm bàn tán, nhưng đại đa số ánh
mắt mọi người vẫn không rời khỏi bóng dáng thướt tha kia. Nhất là Hoa Thiên,
lúc này đây, gã như đóng đinh trên chiếc ghế, ánh mắt hau háu săm soi từng tấc
trên cơ thể mỹ phụ. Cũng cần nói rõ thêm, ngày hôm nay sau khi trò chuyện với
Trần tiên sinh xong, gã lập tức đến kỹ viện lớn nhất trong thành đại chiến ba
trăm hiệp cùng các vị cô nương. Thế mà giờ đây, khi nhìn thấy Vương phu nhân,
cơn thèm khát của gã lại trỗi dậy, cũng bởi do nàng quá quyến rũ, thành thục.

Đôi mắt Ngô Kinh Dương lấp loé như có điều gì đang suy nghĩ. Y đứng dậy, chắp
tay mỉm cười:

“Vương phu nhân đại giá quan lâm, thứ cho bổn thành chủ chậm trễ nghênh
tiếp!”, sau đó y phất tay ra hiệu, hạ nhân liền dọn ngay một bàn cho nàng.

“Thành chủ đại nhân quá lời! Thiếp thân nào dám để ngài phải nhọc lòng. Huống
hồ chi, hôm nay là tiệc tẩy trần cho lục công tử. Thiếp thân có chút việc nên
đến muộn, kính xin lục công tử, chư vị đại nhân rộng lòng bỏ qua!”, Vương phu
nhân nhoẻn miệng cười, vén tóc mai nghiêng người thi lễ, sau đó ngồi vào ghế.
Chỉ một động tác nhỏ duyên dáng này thôi cũng đã khiến cho đám nam nhân trong
sảnh muốn bùng nổ, đặc biệt Hoa Thiên như muốn chảy cả nước dãi ra ngoài.

“Hảo một cái tiểu yêu tinh, vừa thông minh sắc sảo, lại vừa khéo biết câu dẫn
lòng người!”, Lâm Hoàng âm thầm tán thưởng, khoé miệng hắn vểnh lên đầy thích
thú. Hôm nay Vương phu nhân tuy đến trễ, nhưng lại thu hút hết mọi sự quan
tâm, lấn át cả nhân vật chính. Để không làm mất lòng Hoa Thiên, nàng uyển
chuyển lái sự chú ý trở về y, nhắc nhở mọi người biết nhân vật chính của đêm
tiệc là ai. Chỉ riêng chi tiết này cũng đủ khiến Hoa Thiên có thiện cảm với
nàng.

“Ngô thành chủ, vị phu nhân đây là…”, Hoa Thiên lúc này đã khôi phục phong độ
thân sĩ, cất tiếng hỏi.

“Bẩm lục công tử, nàng là Vương phu nhân, chưởng quản Vạn Bảo lâu chi nhánh
Thiên Nguyệt Thành, cũng là nhân vật phong vân số một số hai trong thành hiện
nay!”, Ngô Kinh Dương cười đáp, giọng đầy ẩn ý.

“Thành chủ quá lời, thiếp thân nào dám nhận! Tiện thiếp Vương Ngọc Tuyền tham
kiến lục công tử, chư vị khách quan!”, Vương phu nhân nhoẻn miệng cười thi lễ,
giọng êm ái ngọt ngào như nước hồ thu.

“Phu nhân đa lễ! Hôm nay được gặp phu nhân, thật là hạnh ngộ!”,Hoa Thiên cười
híp mắt, chắp tay đáp, quan khách cũng dồn dập phụ hoạ. Chợt gã quay người về
phía Ngô Kinh Dương, cất giọng nửa như đùa nửa như thật:

“Thành chủ cũng thật là, tại sao không cho phu nhân biết trước giờ dự tiệc đêm
nay, để nàng phải đến trễ thế này?”

“Lục công tử có điều không biết, Vương phu nhân một đời thanh bạch, thủ tiết
thờ trượng phu đã mất. Ngày thường, dù trực tiếp quản lý Vạn Bảo lâu nhưng
nàng rất ít khi ra mặt, cũng rất ít khi tiếp xúc người ngoài. Do đó, bổn thành
chủ sợ mời nàng đến lại có điều dị nghị không hay, làm ảnh hưởng danh tiết phu
nhân!”, Ngô Kinh Dương cười khổ đáp.

“Ra thế! Quý thay tấm lòng trong sáng! Nào, để ta mời phu nhân một ly!”, Hoa
Thiên vô cùng lịch thiệp, khoát tay mời Vương phu nhân. Về điểm này thì Lâm
Hoàng cũng phải khâm phục Hoa Thiên, bản chất thật của gã nhỏ mọn, ích kỷ,
nhưng khi cần thiết, vẫn có thể tỏ ra đầy khí khái, lễ độ. Thủ đoạn như thế,
không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngã vào vòng tay gã rồi.

“Đa tạ lục công tử!”, Vương Ngọc Tuyền cúi đầu, duyên dáng nhấp nhẹ chung
rượu, lập tức đôi má nàng chuyển sang màu hồng, trông quyến rũ vô hạn, khiến
cho đám khách khứa lại một phen ứa nước miếng.

“Thỉnh chư vị cùng cạn!”, Ngô Kinh Dương cất giọng sang sảng, mọi người lập
tức nâng ly. Không khí buổi tiệc lại bắt đầu sôi nổi như trước.

Lâm Hoàng lặng lẽ nhấp một hơi, chợt hắn nghiêng đầu, đôi mắt hấp háy, hắn vừa
phát hiện một điều thú vị.


Thiên Tru Biến - Chương #16