Lên Đường


Người đăng: borochu

Còn nhớ ngày hôm qua, Hoa Thiên mấy lượt dặn dò Lâm Hoàng phải thu xếp sớm để
ngày mai đi theo hắn. Ấy vậy mà gần đến giữa trưa, Hoa đại công tử mới uể oải
ngáp ngắn ngáp dài, ngồi xe ngựa lọc cọc kéo tới nhà hắn, báo hại Lâm Hoàng
mất thời gian đợi cả buổi sáng cộng với mấy chầu nước mắt của Khúc Ngọc Lan.

“Chào buổi sáng, Lục công tử.”, Lâm Hoàng điềm nhiên nói.

“Ngươi chuẩn bị xong hết chưa?”, Hoa Thiên ngáp một hơi chảy cả nước mắt.

“Tại hạ đã thu xếp xong mọi việc!”, Lâm Hoàng đáp, trên vai hắn lúc này là hai
túi đồ của Khúc Ngọc Lan tặng.

“Tốt! Vậy chúng ta lên đường thôi! À, mà cô ả hôm qua không tới tiễn ngươi
à?”, Hoa Thiên híp mắt.

“Nàng đã về từ sớm!”, Lâm Hoàng trả lời, giọng nói vẫn bình thường, không hiển
thị chút tâm tình nào.

“Được lắm, vậy chúng ta cùng xuất phát nào!”, Hoa Thiên cười gằn, tia dâm tà
vụt qua trong mắt rồi chợt tắt.

Lâm Hoàng đưa mắt nhìn gian nhà nhỏ lần cuối, không hiểu sao, hắn có cảm giác
lần này đi sẽ rất lâu mới trở về. Sau đó, hắn xoay người, cất bước theo Hoa
Thiên, bắt đầu đoạn lữ trình đầu tiên của kiếp này, cũng là khởi đầu một cuộc
phiêu lưu bất tận, vô tiền khoáng hậu.

Đám Hoa Thiên có tổng cộng chín người, ngoài Hoa Thiên còn có sáu tên hộ vệ,
hai tên mã phu, giờ thêm Lâm Hoàng là chẵn mười. Bình thường, Hoa Thiên một
mình ở trong thùng xe do hai mã phu cầm lái, còn đám hộ vệ chia ra trái phải,
trước, sau hộ tống. Nay có thêm Lâm Hoàng, sức khoẻ vừa kém, lại không biết
cưỡi ngựa, nên được cắt cử cho một tên hộ vệ chở sau lưng.

Chẳng biết nguyên nhân tại sao, hộ vệ trưởng Mã Thi lại xung phong nhận nhiệm
vụ này. Có lẽ y vẫn còn nghi ngờ Lâm Hoàng, nên muốn nhân tiện giám sát hắn.
Phần Lâm Hoàng vẫn giữ thái độ bình thản như không biết gì.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hoàng được ngồi lên lưng ngựa. Hắn không ngờ tốc độ
của những chú ngựa này lại nhanh như thế, không khác chi ngồi trên xe mô tô
phân khối lớn hay Mercedes cả. Nhìn kỹ lại, cả bầy ngựa đều có lông màu đỏ rực
từ đầu đến đuôi, không một cọng lông tạp, đích thị là “hãn huyết bảo mã”, ngày
chạy ngàn dặm trong truyền thuyết đây mà. Nhưng sang đến thế giới này, chúng
cũng chỉ là vật cưỡi thông thường không hơn không kém, có chăng là giá cao một
chút mà thôi.

Cả đoàn rong ruổi hơn nửa ngày, cho đến khi mặt trời đã đứng bóng mới dừng lại
nghỉ ngơi, ăn uống, xong lại tiếp tục lên đường. Trong suốt lộ trình, như đã
thành thói quen, không ai nói với ai một câu nào. Mãi cho đến khi Lâm Hoàng
mượn cớ muốn biết thêm thông tin về hoả độc quả để thuận tiện cho việc tìm
kiếm, thì Mã Thi mới ậm ừ trả lời. Hoá ra, bọn họ chưa bắt đầu tìm kiếm ngay,
mà còn tới điểm hẹn để gặp một nhóm người, cũng là vây cánh của Hoa Thiên. Địa
điểm gặp mặt là Thiên Nguyệt Thành, thành trì lớn nhất trong vòng năm ngàn dặm
xung quanh.

Cứ như thế, bọn họ ngày đi đêm nghỉ, mất thêm hai ngày nữa thì bóng dáng Thiên
Nguyệt Thành đã dần dần hiện lên.

Đây là toà thành thị đầu tiên mà Lâm Hoàng được tiếp xúc ở kiếp này. Từ đằng
xa, một cỗ khí tức tang thương, cổ lão bắt đầu đập vào mặt hắn. Thiên Nguyệt
Thành có lịch sử đã hơn ngàn năm, từ lúc dựng quốc, thành bằng đất diện tích
hơn hai ngàn km vuông, nhân khẩu ba trăm năm mươi vạn người, được coi là thành
thị cỡ trung ở Vân Lai quốc. Nhưng xét chung cả vùng phía đông kém phát triển,
thì lại là thành trì lớn số một số hai. Quan trọng nhất là, thành này có vị
trí địa lý đặc thù, là cửa ngõ đầu tiên trước khi đặt chân vào vùng trung địa
rộng lớn của đế quốc, nên lúc nào cũng có trọng binh trấn giữ, nghe đồn có ít
nhất ba mươi vạn quân đồn trú bên trong.

Ngay từ phía ngoài thành, người xe đã tấp nập, nối đuôi nhau ra vào không dứt.
Càng đến gần cổng thành, dân chúng đi lại càng đông, náo nhiệt vô cùng, khiến
Lâm Hoàng cảm thán không thôi.

Bất chợt, một tiếng kèn hiệu vang lên, tiếp đó, từ bên trong cổng thành, một
đoàn quan quân xuất hiện. Hai hàng binh tướng gươm giáo chỉnh tề, quân sĩ
tướng mạo người nào người nấy đều uy vũ, đội hình nghiêm trang cẩn mật, dẫn
đầu là một vị trung niên tướng quân.

Vị trung niên tướng quân đầu đội mũ tam kích, chân mang giày hạp lư, khoác
trên mình chiến giáp, oai phong lẫm liệt. Lúc này đây, mắt ông đang hướng về
phía xa, như đang chờ đợi một ai đó.

Khoảng cách từ đoàn người của Lâm Hoàng cho tới vị tướng quân chừng hơn ba cây
số. Nhưng hắn đã nhận thấy động tĩnh này ngay từ xa. Lúc này, Hoa Thiên vốn
suốt ngày uể oải, chỉ biết ngủ bỗng thò đầu ra ngoài, mở miệng:

“Đến Thiên Nguyệt Thành rồi à?”

“Vâng thưa lục công tử!”, Mã Thi cung kính đáp.

“Khặc khặc! Cuối cùng cũng được trở về với thế giới văn minh! Sắp có nơi để
bổn công tử phát tiết rồi!”, Hoa Thiên cất tiếng cười khả ố dâm tà, trên mặt
không che giấu nổi niềm phấn khích.

“Chư vị ! Theo lệ cũ, vào thành ăn uống, nghỉ ngơi chơi bời thoải mái, tất cả
chi phí do bổn công tử lo!”, hắn hô lớn.

“Tạ ơn công tử!”, đám hộ vệ, mã phu mừng rỡ dạ ran. Lâm Hoàng khẽ gật đầu,
thầm nghĩ Hoa Thiên dù lười biếng nhỏ mọn, nhưng thủ đoạn mua chuộc lòng người
lại có thừa, biết khi nào nên thả, khi nào nên buông. Đây là tính cách đặc
trưng của những kẻ sinh trưởng trong gia đình quan lại quyền quý, hoặc trong
hoàng tộc, vốn đã quen với việc tranh đấu. Nghĩ thế, hắn lại càng tò mò về gia
thế của Hoa Thiên. Một hoàn cảnh như thế nào mới đào tạo ra con người như gã?

Lúc này đây, cổng thành đã hiện ở trước mắt, đại môn to lớn, cao đến hơn hai
mươi mét, trên đề ba chữ “Thiên Nguyệt Thành” cứng cáp, hữu lực.

Vị trung niên tướng quân cũng đã nhìn thấy đoàn người Lâm Hoàng, từ xa, y bước
nhanh tới, khom người cất tiếng hô to:

“Thành chủ Thiên Nguyệt Thành, Ngô Kinh Dương tham kiến lục công tử!”

Từ trong xe, Hoa Thiên chậm rãi bước xuống, mỉm cười đáp:

“Ngô thành chủ chớ đa lễ! Vất vả cho ngài rồi!”, ngữ điệu hắn bình tĩnh, thong
dong, tràn đầy từ tính, khác hẳn vẻ ngả ngớn, hách dịch ngày thường. Chỉ duy
có đôi mắt híp là tố cáo con người thật ti bỉ của hắn.

Lâm Hoàng thầm giật mình, phần vì thái độ biến chuyển 180 độ của Hoa Thiên,
phần vì không ngờ thành chủ Thiên Nguyệt Thành lại đích thân ra nghênh đón,
hèn gì lúc trước, khi trưởng làng Mai Văn Tích trót gọi Hoa Thiên là “quan
gia”, gã lại nổi nóng. Hoá ra, thân phận của gã đúng là cao quý hơn quan binh
thông thường thật.

Hai đoàn người sáp lại với nhau, đám Mã Thi cũng lục tục bước tới thi lễ với
Ngô Kinh Dương.

“Trần tiên sinh đã tới chưa?”, Hoa Thiên chợt hỏi.

“Bẩm lục công tử, Trần tiên sinh đã tới, hiện đang ở khách sạn Vân Lai chờ đợi
công tử!”, Ngô Kinh Dương đáp.

“Tốt! Vậy chúng ta cùng đến đó nào!”

“Mời lục công tử!”

“Mời thành chủ!”

Hai bên nói thêm vài lời khách sáo, sau đó đám Hoa Thiên đổi ngựa do Ngô Kinh
Dương mang tới, còn ngựa của gã thì có người dẫn đi chăm sóc, cho ăn cỏ. Cả
đoàn người bắt đầu đi về phía khách sạn Vân Lai.

Khách sạn Vân Lai, trùng tên với quốc hiệu của Vân Lai quốc, cũng do hoàng
thất trực tiếp quản lý. Thông thường, chỉ có quan binh, hoặc quý nhân mới được
nghỉ ngơi ở đây mà thôi.

Bước vào trong thành, lập tức một bầu không khí sôi động, náo nhiệt liền xuất
hiện. Đường cái quan rộng đến hơn mười mét, đủ cho cả đoàn xe ngựa của Hoa
Thiên di chuyển. Dọc theo bên đường, người ngựa qua lại như mắc cưỡi, nam
thanh nữ tú, già trẻ gái trai đông vui như ngày hội. Cửa hàng, cửa hiệu bày
bán đủ thứ mặt hàng, trông nhộn nhịp không sao kể hết.

Lâm Hoàng mải mê ngắm nhìn phố xá xung quanh, ở phía trước, Hoa Thiên cũng
đang trò chuyện cùng Ngô thành chủ, nhưng đôi mắt gã thi thoảng lại híp lại
khi bắt gặp một mỹ nữ đi ngang qua.


Thiên Tru Biến - Chương #13