Ngất Không Chết


Người đăng: Hắc Công Tử

Vốn Âu Dương cho rằng Hoàn Nhan Lan sẽ chậm rãi thích ứng, nhưng không ngờ ra
khỏi vùng duyên hải, sau khi đến khu vực vùng biển xa, sóng gió càng lớn hơn
nữa. Từ người đánh cá đến người chèo thuyền tất cả các loại biện pháp đều đã
dùng, nhưng ba ngày nay Hoàn Nhan Lan ngoại trừ uống nước ra, ăn vào cái gì
cũng đều nôn ra cả.

" Đại nhân, có lẽ là không được rồi."

Thẩm Mị một bên nhỏ giọng nói, đã có người chuẩn bị vải trắng, hải táng là lựa
chọn duy nhất trước mắt.

" Ừ!"

Âu Dương khẽ gật đầu, tuy rằng chỉ có ba ngày, nhưng Hoàn Nhan Lan đã không
giống người nữa rồi, đầu nứt tóc khô, sắc mặt tím lại, xương bọc da, khóe
miệng sùi bọt mép, xương gò má nhô cao, hốc mắt hãm sâu. Cộng thêm sốt cao,
tựa như ma quỷ vậy. Âu Dương ngồi ở bên giường lấy tay vuốt giúp nàng mấy sợi
tóc khô héo. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên sinh mệnh của một người
tuổi trẻ vơi dần đi qua kẽ tay mình, nhưng đây phần lớn là chức trách. Mà
người là bởi vì mình mà đánh mất tánh mạng, Âu Dương rất có cảm giác chịu tội.
Huống chi tánh mạng của nàng còn gắn với tánh mạng của những người Hán thương
hội Dương Bình.

Hai tay Hoàn Nhan Lan sờ lên khuôn mặt Âu Dương, trong miệng thì thào đang nói
gì đó.

Lắng nghe sau khi lắng nghe nói:

" Nàng nói nàng muốn ăn cái gì đó, bảo ngươi không cần phải lo lắng..."

" Ngươi xem nàng ăn được sao?"

Âu Dương hỏi.

Thẩm Mị thở dài nói:

"Thôi vẫn thử cố gắng xem sao."

"Ừ!"

Trong đầu Âu Dương chợt lóe nói:

" Lần này để ta thử một biện pháp khác xem."

Ngư phụ theo như lời Âu Dương căn dặn, lấy chút gạo nấu thành cháo loãng, sau
đó không cần cháo, chỉ lấy nước cơm. Đây là kết quả điều tra về phương thức
nấu cơm ở nông thôn Trung Quốc do một nhà nghiên cứu cơ cấu điều ra mà Âu
Dương chợt nhớ ra. Nông thôn nấu cơm, đầu tiên là vò gạo, sau đó đem nước cơm
cho heo ăn, còn hạt gạo thì đặt ở trong lồng hấp mà nấu. Cho dù là hiện đại
vẫn có rất nhiều người dân quê sử dụng phương thức như vậy. Mà sự thật là,
dinh dưỡng lãng phí của việc nấu cơm như vậy tương đương với dinh dưỡng có
trong cơm rồi.

Mà còn biện pháp dinh dưỡng nhất chính là cháo trắng, cháo trắng không phải là
cháo, mà là nước cơm. Đầu tiên dùng lửa nhỏ nấu cháo gạo, rồi sau đó phân ra
ba đến bốn lần nước vo gạo vào nấu. Hoàn Nhan Lan bây giờ căn bản là ăn không
được gì cả, chỉ có thể dùng loại biện pháp này ép dinh dưỡng trong gạo biến
thành thức ăn lỏng. Mà còn cháo trắng ở hiện đại cũng là thuốc bổ dành cho
người già, sản phụ thậm chí là trẻ con.

Sau khi uống nửa bát cháo, Hoàn Nhan Lan chìm vào giấc ngủ. Thẩm Mị ở một bên
nói:

" Bây giờ chỉ còn đành xem tạo hóa."

"Ừ! Ngươi đi làm việc đi. Ta sẽ chăm sóc nàng."

"Được, đại nhân, bên này có nước lạnh có gì giúp nàng hạ nhiệt độ."

" Đã biết."

Nếu lúc này không cẩn thận bị viêm phổi, tại đây trong biển rộng mênh mông
thần tiên cũng khó mà cứu được.

Cũng không biết bồi bao lâu, Âu Dương đang ngủ thiếp đi, trong mộng hắn thấy
bụng mình rất đói, vì vậy biến thành một con ác ma. Lấy tay bắn chết cả đám
người, đào bộ ngực của bọn hắn ra, lấy trái tim ra ăn. Nhưng càng ăn lại càng
đói, thi thể bên người cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng thi thể toàn bộ
biến thành Hoàn Nhan Lan, dùng ánh mắt rất lạnh lùng mà nhìn mình.

" A!"

Âu Dương giật mình tỉnh lại, một đầu mồ hôi lạnh. Một đôi tay đang đưa qua
giúp mình lau mồ hôi. Quay đầu lại nhìn, không ngờ là Hoàn Nhan Lan. Âu Dương
vội vàng sờ sờ trán nàng, mừng rỡ, sốt đã lui đi, nhìn sắc mặt nàng cũng tốt
lên rất nhiều. Âu Dương vội nói:

" Ta đi tìm một chút đồ ăn cho ngươi."

Thật không ngờ, mình vừa đứng lên đầu liền chóng mặt, chân sau quỳ xuống, sờ
lên cái trán của mình, được nha, sốt cao đã dời qua đây rồi.

...

Thẩm Mị đổ mồ hôi, lúc này tốt lắm lại thêm một người ngã xuống. Cũng may Âu
Dương đây là mệt nhọc quá độ, lại thêm gan nóng nên sốt cao, uống chút một
chút thảo dược thanh nhiệt thì có thể hồi phục lại.

Như vậy lăn qua lăn lại rồi lăn qua lăn lại đến ngày, trên thuyền hàng cuối
cùng không có bệnh nhân nào nữa.

Mặc dù đã là mùa thu, nhưng Âu Dương vẫn cởi trần, nằm ở trên ghế của boong
tàu hưởng thụ sưởi ấm ánh mặt trời và tưới mát của gió biển, trong tay cầm một
chén rượu trắng. Ừm! Đây là du thuyền phiên bản giản dị. Âu Dương có điểm tốt
là, biết hưởng thụ cuộc sống, cho dù điều kiện có ác liệt thế nào, đây không
chỉ có hưởng thụ, càng là một loại tâm trạng.

Hôm nay gió êm sóng lặng, mặc dù như vậy chứng tỏ thuyền hàng đi lại khó khăn,
nhưng lại chứng rỏ rằng đây là một ngày nhàn nhã hiếm thấy. Buồm cứ như vậy,
ngươi gấp cũng vô dụng. Nên nhớ con đường hàng hải này, vẫn do triều đình nhàn
Tống và Kim sau khi liên minh đả thông, không hề nghĩ được mình chỉ đảo đả
thông sớm mấy năm. Rượu hết rồi, muốn đứng lên rót rượu, hay là vẫn cứ tiếp
tục nằm thế này? Đó là một vấn đề nhàm chán, cũng là vấn đề trước mắt duy nhất
Âu Dương đang tự hỏi bản thân.

Đang suy nghĩ, rượu đã rót đầy. Âu Dương nghiêng đầu xem xét, hóa ra là Hoàn
Nhan Lan. Nàng sau khi bệnh nặng, trên mặt không còn là lạnh như băng giống
như lúc trước nữa, ít nhiều còn có chút sắc mặt. Nhưng sau khi rót rượu rồi,
nàng cũng không nhìn Âu Dương, đi đến boong tàu nhìn về phía Nữ Chân. Sau khi
thích ứng chuyện say tàu, thì mỗi ngày đều muốn hỏi Thẩm Mị, còn bao lâu lên
bờ. Mà Âu Dương sau khi nàng khỏi bệnh, cùng không có tiếp xúc gì với nàng
nữa. Âu Dương học cách giương buồm, học cách cầm lái, dù sao khắp nơi tìm việc
để làm, thời gian phong phú.

"A..."

Hoàn Nhan Lan hai tay đột nhiên chỉ tay hô lên, còng tay vẫn còn chưa mở ra.

Âu Dương ngẩng đầu xem xét, hóa ra là cá mập. Trông thấy cá mập thì có gì lạ
chứ, chỉ cần không xúi quẩy gặp phải kình ngư nhàm chán đến húc thuyền.

Qua non nửa canh giờ, Hoàn Nhan Lan bị cá heo đầu thuyền hấp dẫn, mấy chục con
cá heo nhảy vọt lên khỏi mặt nước ở đầu thuyền, cảnh tượng hoành tráng. Khiến
cho Âu Dương cũng đứng dậy quan sát những con cá heo đáng yêu này đang trêu
đùa thuyền hàng, ngoài ra còn khinh bỉ tốc độ thuyền hàng, Âu Dương không khỏi
nhớ tới bộ phim vịnh cá heo đạt được giải thưởng Oscar, nhân tính phải ti tiện
bao nhiêu mới duỗi ma trảo đến tận những con vật đáng yêu thế này.

Hoàn Nhan Lan nhìn Âu Dương, cũng không hiểu rõ biểu tình như vậy của Âu
Dương, trên thực tế, nàng cảm giác Âu Dương so với tất cả người nàng biết đều
phức tạp hơn. Âu Dương phát giác, quay đầu nhìn Hoàn Nhan Lan suy nghĩ rồi
hỏi:

"Ta giúp ngươi vẽ một bức tranh được không?"

"?"

Hoàn Nhan Lan không hiểu.

"Đợi đó!"

Âu Dương đến gian phòng của mình, cầm bốn tờ giấy ghép lại với nhau, dùng một
chút hồ dán dán lên trên ván gỗ. Sau đó mài mực, cầm phiến gỗ trở thành bút
chì.

" Ngươi đừng qua đó!"

Âu Dương kéo Hoàn Nhan Lan hiếu kỳ về lại bên boong tàu, quay lại tiếp tục."

Nếu nói phác hoạ Âu Dương cũng khá, đây là giáo trình bắt buộc ở trường cảnh
sát, cũng là giáo trình phải kiểm tra khi thăng chức. Yêu cầu rất đơn giản,
cần đem gương mặt tội phạm nhìn thấy phác họa lại, mặc dù bây giờ có chỉnh sửa
hình ảnh, nhưng phác hoạ có thể nói là giáo trình cơ bản của chỉnh sửa hình
ảnh.

Mười phút trôi qua, phác hoạ nửa người. Âu Dương đem bàn vẽ xoay lại, Hoàn
Nhan Lan tò mò nhìn mấy lần, lại chỉ chỉ bản thân. Âu Dương gật đầu. Hoàn Nhan
Lan nghiêng đầu xem thử bức tranh, rồi lại sờ sờ bản thân, lại nghiên cứu một
hồi lâu. Âu Dương bất mãn nói:

" Dáng vẻ ngươi là như vậy, đừng hoài nghi trình độ phác hoạ của ta."

Hoàn Nhan Lan khẽ gật đầu, cũng không trưng cầu đồng ý của Âu Dương, một phen
đoạt lấy bản vẽ trở về khoang thuyền của mình. Âu Dương hãn... Lực tay này
không phải tầm thường. Cũng phải, người ta từ nhỏ đã chơi với đao cung kiếm
giáo, mình là loại kỹ thuật, không thể so sánh, không thể so sánh.

Chỉ chốc lát, Trầmm Mị bị Hoàn Nhan Lan kéo đến boong tàu, Thẩm Mị cười khổ
nói:

" Đại nhân, nàng muốn ngươi vẽ thêm bức nữa."

"Tại sao?"

Thẩm Mị nói:

" Nàng hỏi ta có phải là nàng không, ta nói có tám phần rất giống. Vì vậy nàng
liền không hài lòng, yêu cầu ta can thiệp với ngươi, muốn mười phần giống."

" Ngươi nói cho nàng biết, nếu vẽ lại, thì ném bức tranh kia xuống biển đi.

Hoàn Nhan Lan sau khi nghe phiên dịch xong, suy nghĩ một lát lắc đầu, đột
nhiên không hiểu lại mỉm cười, lại đi về khoang thuyền.

Hai nam nhân bị nụ cười này dọa cho toát mồ hôi. Thẩm Mị nói:

"Hình như đây là là lần đầu tiên?"

"Đúng, không phải lại bị bệnh rồi chứ?"

" Có thể!"


Thiên Tống - Chương #87