Âu Vội Nhảy Giường.


Người đăng: Hắc Công Tử

Âu Dương không biết chuyện phát sinh ở Hội Ninh phủ, còn nhàn nhã cùng hai gã
quân Kim áp giải hắn lắc lư trên đường. Buổi sáng đến lúc nghỉ ngơi, đã thấy
phía xa có một tướng chạy phóng như bay đến. Tới gần vừa nhìn là Tiết Bính, ha
ha, còn tiễn mình một đoạn, có điều đây không phù hợp với yêu cầu cơ bản của
nằm vùng.

"Giết!"

Không ngờ Tiết Bính căn bản không dừng ngựa, trường đao trong tay khẽ múa, đầu
lâu hai gã quân Kim áp giải bị chặt văng lên trời.

Âu Dương kinh hãi:

"Tình huống gì vậy?"

Nằm vùng mạo hiểm ra tay, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Tiết Bính xuống ngựa vừa kéo thi thể vừa nói:

"A Cốt Đả đã nhìn thấu thân phận của ngươi, muốn cưỡng ép ngươi, truy binh gần
đây cách chỗ này mười dặm."

Hắn mạo hiểm cưỡi khoái mã đêm đi đường núi, cương quyết đến trước truy binh
sớm một bước.

"Hắn cưỡng ép ta làm gì?"

"Có thể được rất nhiều, tỷ như tin tức ngươi biết bây giờ. Tỷ như bảo ngươi
làm gian tế. Tỷ như bảo ngươi điều khiển chỉ huy thương hội Dương Bình, bán
vật tư khan hiếm, tỷ như gian tế cầm thư ngươi tự tay viết, trà trộn vào Liêu
quốc ám sát Đại tướng."

"Không ngờ ta còn hữu dụng như vậy."

Âu Dương khinh bỉ, hoàn toàn có thể cường X mình, sau đó bắt cóc hài tử mình
uy hiếp mình làm gián điệp. Khó trách Tư lão gia tử không đích thân đến, cũng
không phái con trai trưởng, hóa ra là biết người Kim vào lúc gặp phải việc lấy
hay bỏ ích lợi sẽ không giảng chữ tín, phái con vợ kế, không giảng chữ tín
cũng không chiếm được tiện nghi. Lão hồ ly, biết rõ bọn họ là người như vậy,
còn bảo mình chạy đi mạo hiểm. Lão hồ ly ủy khuất: Tượng gỗ lại không biết
ngươi sẽ đi chọc nữ nhân.

"Ta cũng không ngờ."

Tiết Bính cười ha hả, rồi sau đó nói:

"Ta tin công tử có khả năng hơn người, nhưng ngàn vạn lần chú ý, bết bát nhất
là ngươi không biết tiếng Nữ Chân."

"Không sao, thi thể để ta xử lý, ngươi trốn trước đi. Ngươi bị bắt thì hẳn
phải chết, ta bị bắt sẽ vẫn sống."

"Xong rồi."

Tiết Bính đem thi thể kéo vào chỗ cây cối âm u, sau đó lấy đất vàng lấp máu,
lại đâm một đao ở mông tọa kỵ của hai quân Kim, hai ngựa bị đau phóng đi như
điên. Tiết Bính lên ngựa nói:

"Nếu thật không còn cách nào, công tử không nên phản kháng. Giữ được rừng sâu,
lo gì không có củi đốt, đây là bản đồ vẽ sơ tạm thời, cẩn thận."

"Đa tạ, đúng rồi! Đạo sĩ lông trắng kia là sao vậy?"

"Nhắc tới đạo sĩ thực có điểm đạo hạnh, tên viết: Thái Hư chân nhân, du phương
mà đến, lưu lại lời nói ở ngoài hoàng cung: Do A Cốt Đả lạm sát quá độ, trong
vòng 3 ngày, Hội Ninh có Hỏa thần hàng lâm, thật không ngờ, ngày hôm sau một
địa phương không ai ở tại Hội Ninh phủ liền đã xảy ra hoả hoạn, thế lửa rất
lớn. Vì vậy A Cốt Đả liền mời hắn, còn mở đạo quán ở Hội Ninh phủ cho hắn. Sau
đó, hai lần tiên đoán, đều trúng cả hai lần."

"Ừm. . . Ngươi trao đổi câu thông nhiều với hắn, mọi người đều có lợi."

Tiết Bính cười khổ:

"Chức này của ta. . ."

"Hắn là bạn cũ của ta, nói một tiếng là được."

". . ."

Tiết Bính than thở:

"Đại nhân kết giao thật rộng."

. ..

Âu Dương đem trói miệng ngựa, kéo vào rừng cây trói lại. Bản thân thì ngồi xổm
mép rừng cây, nhìn từng đội quân Kim gào thét mà qua, trong lòng chợt có cảm
giác thành tựu. Không ngờ phái mấy trăm người đuổi theo mình, vẻ vang thật.
Nhịn đến ban đêm, Âu Dương cởi quần áo một tên quân Kim, tìm nước rửa sạch vết
máu gần đó, sau đó thay vào bắt đầu dạ hành.

Âu Dương từng nghĩ, từ nơi này trở về biên cảnh Liêu tính khả thi quá thấp,
không cẩn thận thì dễ bị dã thú tha đi. Mà bây giờ Thần Châu chỉ cách lộ trình
hơn một ngày. Mặc dù thương hội Dương Bình nhất định sẽ bị giám thị và chiếu
cố, nhưng chung quy vẫn có chỗ chạy trốn.

Thần Châu không phải Thần Châu của Tống. Mà là một tòa thành thị cách Áp Lục
Giang hơn trăm dặm, thuộc ba huyện. Mà khắp ba huyện đặt trạm kiểm soát, hình
của Âu Dương cũng bị dán lên khắp nơi. Âu Dương nấp trong bụi cỏ quan sát, con
bà nó, mình cũng không phải là đảng ngầm, không ngờ sống tới mức muốn xuyên
việt hoả tuyến. Nếu biết tiếng Nữ Chân, Âu Dương bảo đảm mình có thể thoải mái
chạy trốn, đáng tiếc bản thân không biết. Từ điểm đó có thể thấy được tầm quan
trọng khi nắm thêm một môn ngoại ngữ.

Vứt ngựa, lật núi. Âu Dương từ đảng ngầm biến thân thành chiến sĩ rừng rậm.
Tốn hao thời gian một ngày vượt qua trạm kiểm soát thứ nhất. Nhưng trạm kiểm
soát thứ hai vừa nhìn đã thấy là bình nguyên vô tận, bốn phía rải rác mười
người một đội nhân mã tuần tra phong tỏa. Trên núi quan sát nửa ngày, Âu Dương
cũng chẳng phát hiện khe hở giữa bọn họ, trọng yếu nhất là mình bây giờ đã
biến thành bộ binh.

Buổi chiều, Âu Dương nhìn thấy Hoàn Nhan Lan trên núi, hiển nhiên đã có người
tìm ra ngựa do mình vứt lại, trạm kiểm soát thứ hai đã gia tăng thêm mấy đoàn
người. Nếu mình đoán không lầm, hẳn đã có người bắt đầu lục soát núi, núi cũng
không phải quá lớn, sớm muộn sẽ không còn chỗ ẩn trốn.

Lúc chạng vạng tối, trời bắt đầu mưa. Binh rải canh gác đã dựng lều trại. Mưa
rất lớn, đến đêm cũng chẳng ngừng, hơn nữa sấm chớp trông rất dọa người. Vào
canh hai Âu Dương bắt đầu xuống núi, đây là cơ hội ông trời cho, không nắm
chắt vậy thì có lỗi với bản thân. Bởi vì không có đèn pha, Âu Dương rất nhẹ
nhàng mò tới mép trướng bồng của Hoàn Nhan Lan.

Lặng lẽ chui vào, bên trong không lửa, một mảnh hắc ám. Âu Dương không dám
động, quỳ rạp trên mặt đất chờ đợi. Một tia chớp vạch phá bầu trời, Âu Dương
lập tức bắt được vị trí Hoàn Nhan Lan, sau đó chậm rãi dùng tiếng mưa rơi yểm
hộ trườn tới.

Đến vị trí chỉ định, Âu Dương như cũ bất động, rốt cuộc chờ tới thêm một tia
chớp nữa, Âu Dương dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhào tới. Chúi
xuống người đối phương, Âu Dương thuần thục mà chuyển, bẻ quặp tay Hoàn Nhan
Lan lại. Hoàn Nhan Lan bừng tỉnh, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, tay quằn
quại không giãy được không nói, xương tay còn bị thương. Tiếp theo cái ót tê
rần, hôn mê bất tỉnh. Ừm, Âu Dương dù sao cũng bắt người chuyên nghiệp.

Đợi khi nàng tỉnh dậy, ngọn nến trong phòng đã thắp lên, tay bị trói chặt,
miệng cũng bị chặn, một nam nhân cởi trần, ở cạnh ngọn nến ăn lương khô, mà
quần áo ướt sũng thì treo ở một bên.

"Ngươi đã tỉnh?"

Âu Dương nói:

"Ta nghĩ hẳn không ai dám xông trướng bồng của ngươi nhỉ? Cho nên liền ăn đại
thứ gì đó."

"Ừm ừm. . ."

"Thực xin lỗi, quên mất ngươi không biết Hán ngữ."

Âu Dương xin lỗi nói:

"Còn quên mất ngươi không thể nói chuyện. Đừng nóng, chờ sáng mai ngươi tiễn
ta ra ngoài, mọi người đều tự do. Đừng nói ta sắc lang, ngươi là con tin có
giá trị duy nhất ta biết."

"Ừm. . ."

Hoàn Nhan Lan đột nhiên đứng lên, thân thể vọt về phía Âu Dương.

"Haizz. . ."

Âu Dương xoay người một cước đá vào đầu gối Hoàn Nhan Lan, Hoàn Nhan Lan không
tự chủ được quỳ xuống. Âu Dương chen vào một bước trước, ôm eo Hoàn Nhan Lan
đỡ khỏi ngã. Nhưng suy nghĩ một lát vẫn để xuống nói:

"Ngươi không phải đối thủ của ta, đừng làm rộn. Cẩn thận ta trói cả chân ngươi
đấy."

"Ừm. . ."

Hoàn Nhan Lan nhảy tại chỗ vài cái.

"Muốn tiểu liền tiểu trong quần."

Âu Dương nói:

"Giãy dụa vô dụng, trên tay ngươi bỏ thêm còng tay. Để ngăn ngừa còng tay khóa
chặt, ta cố ý bỏ thêm dây thừng giúp ngươi. Nếu ngươi làm đứt dây thừng. . .
Tự gánh lấy hậu quả. Haizz. . . Nữ mãnh tướng số 1, chậc chậc, không gì hơn
cái này!"

Tiếp tục ăn đồ.

"Ừm ừm. . ."

Hoàn Nhan Lan đã mang theo ánh mắt cầu khẩn.

"NO! Ta sẽ không mạo hiểm, các ngươi đã không giảng chữ tín. Hơn nữa. . . còng
tay kia ta cũng không mở ra."

Thiên hạ chỉ có một loại khóa là không ai có thể mở ra, đó chính là không có
khóa.

"Ừm. . ."

". . ."

Âu Dương thở dài đi đến Hoàn Nhan Lan, Hoàn Nhan Lan còn tưởng sẽ thả mình ra,
không ngờ hạ thân mát lạnh, quần bị kéo xuống.

"Ừm. . ."

Lúc này là ánh mắt phẫn nộ cực độ.

"Yên tâm, không nhìn. Hơn nữa chỗ đó cũng chẳng đẹp mắt."

Âu Dương trở về ăn đồ nói:

"Tự ngồi đi, đừng nghĩ chạy."

Dựa theo suy luận Logic, người mà tay bị trói sau lưng hiệu suất chạy bộ thấp
hơn bình thường 6%. Nữ nhân bị cởi quần tỉ lệ chạy trốn thấp hơn 1%.

"Ừm. . ."

Hoàn Nhan Lan vẫn ngồi xổm xuống chỗ tối giải quyết, sau đó bên cạnh chỗ ngồi
phát ra âm thanh.

"Thật phiền phức!"

Âu Dương đi qua kéo quần, sau đó cầm đai lưng gài cho nàng nói:

"Ngủ đi! À nhân tiện nói cái này, đùi ngươi rất rắn chắc, ta thích."

"Hừ!"

Hoàn Nhan Lan ngược lại ở trên giường đơn sơ của mình kiên trì tiến hành sự
nghiệp vĩ đại căm tức Âu Dương.


Thiên Tống - Chương #83