Yến Hội


Người đăng: Hắc Công Tử

" Ha ha! Đại nhân đúng là đa tài, Tư mỗ sớm nghe nói có đại gia sòng bài đang
dự định xây dựng, không ngờ hóa ra là chủ ý của đại nhân."

Âu Dương hổ thẹn nói:

"Tài mọn, tài mọn. Tư huynh không nên mở miệng một tiếng đại nhân, tất cả
mọi người đều là người Hán, nếu không chê thì gọi ta là Âu hiền đệ là được
rồi."

"Làm sao mà được chứ, đại nhân là phụ mẫu một phương mà..."

Tư Khám thấy Âu Dương xấu hổ, cũng sảng khoái sửa lời:

" Âu hiền đệ."

"Tư huynh, ta thấy ta phải đến bái kiến lệnh đường trước một chút."

Âu Dương cảm giác thật mệt.

" Đa tạ hiền đệ quan tâm, mời bên này."

Tư mẫu mặc dù tuổi khá lớn, nhưng Âu Dương vẫn có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ
hẳn là có mấy phần tư sắc. Tư mẫu so với Tư Khám thì còn kém hơn nhiều, không
biết nói gì, hơn nữa cũng không hiểu nói cái gì. Chỉ biết chiêu đãi khách
nhân, không chỉ như thế, còn có vẻ rất câu nệ. Âu Dương cũng tùy tiện chào hỏi
rồi đi ra ngoài với Tư Khám, Tư Khám hành lễ nói:

" Hiền đệ, không biết tối mai có rảnh hay không?"

" Có, ta rất rảnh rỗi."

Bây giờ quả thật rảnh rỗi, không qua mấy ngày nữa thì lại bận rộn như thường.

" Đêm mai gia phụ thiết yến, đám hài tử chúng ta mỗi người tìm một bằng hữu
cùng dẫn đi dự tiệc."

Âu Dương vừa nghe vui vẻ hỏi:

" Nhà các ngươi còn có quy củ này?"

" Hiền đệ có chỗ không biết rồi."

Hóa ra Tư gia đang chọn lựa người thừa kế, Tư gia mặc dù không phải phú hào đệ
nhất, nhưng là cũng có chút khí thế. Gia đại nghiệp đại, ở các nơi Liêu quốc
đều có sản nghiệp, Kim quốc sau khi chiếm lĩnh Đông Kinh, cũng khách khí với
Tư gia. Ngày nay lại có quyền chuyên kinh doanh lá trà ở Liêu quốc, nói là đệ
nhất danh thương Liêu quốc cũng không quá đáng. Chọn lựa người thừa kế, tất
nhiên sẽ không chọn con vợ kế, con vợ kế bình thường đều là làm nền. Mà Tư gia
lựa chọn người thừa kế có một truyền thống, chính là muốn xem bằng hữu của
người được chọn người thừa kế trước. Người được đề cử có bốn người, đương
nhiên không hề có phần của Tư Khám, nhưng hắn cũng phải đi gom náo nhiệt. Mà
Tư Khám quanh năm buôn bán bên bngoafi, nói đến phủ Lâm Hoàng phần lớn là bằng
hữu thanh nhạc rượu thịt, không lên được sân khấu. Hôm nay Âu Dương đưa tới
cửa, đây chính là kim khoa trạng nguyên, vậy sao có thể không để Âu Dương cho
mình một chút mặt mũi thuận lợi trong bữa tiệc gia tộc chứ.

Tư Khám nói thẳng thắn, Âu Dương cũng không cự tuyệt, chắp tay nói:

" Ngày mai đến đúng giờ. Có điều... Ngàn vạn lần không nên ôm hy vọng quá lớn
với trạng nguyên như ta, ta là nước, còn vẩy không được..."

....

" Vãn bối Âu Dương, người Hàng Châu, bái kiến Tư lão gia."

Âu Dương tiến lên hành đại lễ với trưởng bối.

Tư lão gia nhìn qua đã gần đến tuổi thất tuần, nhưng hiển nhiên bảo dưỡng phi
thường tốt, tinh thần sung mãn. Thấy Âu Dương lễ tiết vậy trái lại rất hài
lòng gật đầu hai cái, nhưng vừa nghe Âu Dương nói tên ra, nghi hoặc nói:

" Âu Dương? Tên này dường như có chút quen quen?"

Âu Dương tuôn mồ hôi, lão gia hỏa này quả thật có chút tâm tư, tay còn vươn
được đến cả Tống Triều. Âu Dương vội nói:

"Tên của vãn bối, cũng là họ kép như mọi người."

"Ừm! Ngồi một bên đi."

"Cảm ơn Tư lão gia."

Âu Dương cùng Tư Khám đến vị trí thứ tám phía bên phải ngồi xuống.

Yến hội Tư gia là bàn nhỏ, một bàn có hai chỗ. Về phần con gái, không xuất
hiện. Tư lão gia thì lại cùng chính thê,, hai bình thê cùng ngồi với nhau. Khi
đó gọi là tả hữu phu nhân, cách gọi bình thê thời này vẫn còn chưa xuất hiện,
có điều chính là ý này. Âu Dương cảm giác được Tư lão gia cũng có chút phong
vị sắc bén. Trong lúc nói chuyện, ánh mắt dao động bốn phía, quan sát hành vi
cử chỉ của đám con trai mình. Sau khi món ăn được mang lên bốn món thì dừng
lại, trong sảnh một mảnh trầm mặc. Tư lão gia ho khan từng tiếng hắng giọng
nói:

" Lão đại, nói xem ngươi năm nay đã làm được những gì rồi?"

" Một năm này..."

Lão Đại hơn năm mươi tuổi, bị hỏi câu này, ót liền đổ mồ hôi. Làm gì? Còn có
thể làm gì đây? Không phải là sống phóng túng sao. Mình tuy là cũng muốn kinh
doanh làm ăn trong nhà, nhưng ngươi cho sao?

" Ta hỏi là hảo bằng hữu của ngươi, xem bằng hữu của ngươi có biết ngươi một
năm này đã làm gì?"

Bằng hữu mà Lão đại mang theo, tướng mạo văn tài không thể chê, bị hỏi câu này
cũng ngây ngốc tại chỗ: Mẹ, lão tử là bị mướn đến để khen người, ngươi hỏi lão
tử mấy cái này thì lão tử làm sao biết được? Một bụng lời nói tốt đẹp hắn
chuẩn bị không ngờ lại bị vấn đề thứ nhất ngăn trở về.

Lão gia tử thấy vậy lắc đầu, ý bảo lão đại cùng với bằng hữu của hắn ngồi
xuống. Sau đó tiếp tục hỏi tiếp. Hoặc là hỏi gì cũng không biết hoặc là chỉ
vui đùa. Không ngờ không có một người bằng hữu nào, có thể nói ra con mình một
năm này đã làm những thứ gì. Lão gia tử đúng là hết sức thất vọng.

Đến phiên bên Tư Khám này, Âu Dương đứng lên nói:

" Tư huynh là đến đất khách đi buôn, nửa năm trước, ta không biết. Ta cùng với
Tư huynh vào nửa năm sau tại huyện Dương Bình mới quen biết nhau. Phải nói
nhân phẩm Tư huynh quả thật rất tốt, tiêu phí sáu trăm quan tiền mua vài mẫu
ruộng, còn sảng khoái đem những mẫu ruộng này làm thành học đường miễn phí, có
thể nói công đức vô lượng."

" Ồ? Còn có chuyện này sao, ta sao lại không có nghe nói?"

Tư lão gia hỏi:

" Tư Khám, ngươi vì sao phải tiền tiêu uổng phí vậy? Sáu trăm quan, chỉ sợ là
ngươi thương hành một năm hai năm cũng thu vào chưa đủ cũng nên?"

Tư Khám đứng dậy trả lời:

" Hồi bẩm cha, hài nhi mấy năm trước ở Dương Bình thương hành, bị mã phỉ đoạt
hàng hóa không nói, cầu cứu nha môn, Lưu Tứ Nữ kia còn lăng nhục mọi cách với
tiểu nhân. Lần này ở trên Thượng Cốc, nghe nói Tri huyện Dương Bình không chỉ
có bắt toàn bộ ba mươi tên sơn tặc, còn đem Lưu Tứ Nữ hạ ngục, lại xây dựng
học đường dạy chữ miễn phí, hài nhi cho rằng nên xuất ra số tiền kia."

"Ừ, ngươi làm rất tốt. Tư gia chúng ta tuy giàu những cũng cần có nhân
nghĩa."

Tư lão gia gật gật đầu, thuận miệng nói:

" Tư gia chúng ta cũng có chút lui tới với Tống Triều, Lưu Tứ Nữ ta cũng có
biết đến, tuy rằng không phải là nhân vật giỏi giang gì, có điều tri huyện này
không sợ hậu quả mà quyết đoán làm việc, còn có tấm lòng mở học đường dạy
học... Đúng rồi, tri huyện kia tên gọi là gì?"

"..."

Tư Khám đổ mồ hôi, nhìn thoáng qua Âu Dương nói lắp trả lời:

" Hồi... Hồi bẩm cha, hài nhi không có nghe được."

Âu Dương đứng lên trả lời:

"Hồi bẩm lão gia, tri huyện họ Cam, tên một chữ một chữ Tín. Chính là người
địa phương Dương Bình, lấy con gái của đại hộ địa phương Tô gia."

"Ừ, hậu sinh khả uý."

Tư lão gia sờ sờ râu, tay trái ý bảo hai người ngồi xuống, tiếp tục hỏi tiếp.
Trong lòng Âu Dương đổ mồ hôi, Liêu quốc này nếu biết được có một trạng nguyên
kiêm tri huyện Đại Tống tự mình đến đây du lịch, nhất định sẽ có ý đồ với
mình, ít nhất cũng rơi tội danh gian tế.

Kế tiếp bữa cơm càng không có hương vị, cũng khó cho Tư lão gia có thể nhớ kỹ
tên của nhiều nhi tư như vậy, lần lượt hỏi tiếp, cháu nội thế nào... Âu Dương
vô cùng đồng tình với lão gia tử này, mấy người được chọn tất cả đều là người
ngu ngốc, ngược lại là con vợ lẽ thì có mấy người không tệ, miễn cưỡng cũng có
thể tốt một mặt nào đó.

...

Một chút nhạc đệm cho bữa tiệc tối, cũng không làm chậm trễ tiến trình thi
công. Dựa theo ý tưởng của Âu Dương, mấy khu vực sauna, mát xa, Roulette,
Poker, xúc xắc... trước tiên phải dựng lên đã rồi mới có thể kinh doanh, đua
ngựa được ưu tiên bổ sung trước, các thứ khác có thể chậm rãi bổ sung sau. Mà
ngày khai trương đó, vật thưởng tại hiện trường tuyệt đối không thể thiếu.
Tiêu Cam Vân sâu sắc chấp nhận, hơn bốn nghìn cân gạch nhỏ mà hắn đặt đã được
vận chuyển đến, không ai biết mấy thứ này là dùng để làm gì, người ta đều cho
rằng là một đống đồ bỏ đi.

Phải nói kiến trúc cổ đại chính là tương đối giản tiện, nhiều người sức mạnh
lớn, không đến một tháng sòng bạc đã đơn giản hình thành. Thời gian này Âu
Dương bắt đầu bề bộn, hắn bề bộn cái gì? Huấn luyện.


Thiên Tống - Chương #70