Lễ Đội Mũ


Người đăng: AnhZu

Chương 7: Lễ đội mũ

Âu Dương một bên nói với Âu Bình:

" Làm tốt lắm."

Âu Bình lần đầu tiên nhận được khích lệ của tiểu thiếu gia, vui vẻ nhỏ giọng
nói:

" Kỹ năng bơi năm năm không phải là luyện không, có điều chính là quá lạnh
đi."

" Ta không phải là bảo ngươi nghe thấy động tĩnh rồi mới từ trong thùng chui
ra sao?"

"Hắc xì... Chuyện tiểu thiếu gia giao cho ta, ta không có làm được chuyện nào
nên hồn, lần này ta đương nhiên phải cố gắng."

"Chuyện này ngươi làm rất tốt, nhớ rõ, đến chết cũng không được tiết lộ chuyện
này ra. Lát nữa đại bá ta muốn hỏi ngươi, ngươi cứ nói ngươi không biết, mơ mơ
hồ hồ."

Âu Dương trịnh trọng căn dặn:

"Ngươi đến nhà mẹ ta có thể sẽ có người trông thấy, nhưng cho dù có người dụ
dỗ ngươi, ngươi cũng phải ngậm chặt miệng."

Âu Bình có chút lo lắng:

"Ta sợ mẹ ngươi để lộ."

Liễu thị thoạt nhìn thật sự quá hoảng loạn, nàng rất muốn nói trước đó vừa mới
gặp Âu Bình, nhưng nàng lại biết không có thể nói. Một người phụ nữ chuẩn mực
như nàng, thực sự không hiểu nên làm sao bây giờ, chỉ có thể đem ánh mắt cầu
cứu liên tiếp nhìn về phía Âu Dương.

Hỏng chuyện mất! Âu Dương đầu đầy mồ hôi, nơi đây không có một đồng đội cùng
phối hợp nhuần nhuyễn quả thật làm việc cũng khá là khó khăn. Thái Hư Tử xem
như người chuyên nghiệp, biết nên làm như thế nào. Âu Bình làm gì cũng nghe
theo mình, căn bản không cần biết vì sao, chỉ có mẹ của mình...

May mắn Thái Hư Tử cũng phát hiện không đúng, đi đến trước mặt mẹ Âu Dương
nương ôm quyền hành lễ:

"Phu nhân, bần đạo bên này hữu lễ, thấy ngươi thân thể suy yếu ta truyền cho
ngươi bát tự chân ngôn, sớm tối niệm ba lần, có thể điều trị thể xác và tinh
thần, cũng coi như một chút áy náy của bần đạo, kề tai lại đây... Nghe kỹ:
Không gấp không vội, cám ơn ta sau khi về nhà, đừng quay đầu, nếu không con
của ngươi sẽ bị ngươi hại chết."

Liễu thị nghe xong vội nói:

" Tạ đạo trưởng."

Thái Hư Tử phất tay:

"Mau trở về nhà đi."

Đưa mắt nhìn mẹ mình bỏ đi, Âu Dương mở miệng thở dài. Cảm kích nhìn Thái Hư
Tử, Thái Hư Tử nhướng mày nhìn hắn ý bảo hắn hiểu mà.

Sau đó Thái Hư Tử tiêu sái cáo từ, âm mưu nhỏ này rốt cuộc kết thúc. Chuyện
này cũng rất nhanh truyền ra tám hương trong mười dặm. Việc này đến tai thôn
bên cạnh phiên bản là: Thái Hư Tử tay kết pháp ấn miệng hô: Yêu nghiệt chạy đi
đâu. Lòng bàn tay đem quỷ nước đánh về lại hoàng tuyền. Thôn bên cạnh của bên
cạnh phiên bản lại là: Thái Hư Tử tiên nhân tay vừa bấm ngón tay, tiên khí
xông vào trong giếng, không chỉ có tiêu diệt quỷ nước, hơn nữa còn cứu ba hài
tử bình an trở ra. Đồn đến thôn bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh thì lại là:
Thái Hư tiên nhân đại hiển thần uy, một mình đi xuống hoàng tuyền, kiếm chém
yêu nghiệt, cứu được ba mươi đồng nam đồng nữ. Bên cạnh của bên cạnh của bên
cạnh...

Bất kể lan truyền thế nào, có vài điểm là có thể chắc chắn, thứ nhất,, Thái Hư
Tử biết trước tất cả, điểm này có vô số nhân chứng. Thứ hai, Liễu thị không
chỉ không phải là sao chổi, hơn nữa còn là phúc tinh, cũng bởi vì có nàng ở
đây, tiểu hài tử mới không hề hấn gì. Thứ ba, Thái Hư Tử không vì tiền, không
vì lợi...

Chưa tới mấy ngày, Âu Dương cữu cữu đã phái kiệu tới, đón mẹ của Âu Dương
nương đi. Nghe nói là trong huyện có lang trung trước kia góa vợ, tuổi không
lớn lắm, mới ba mươi tuổi, không con không cái, tính tình rất tốt, muốn tái
giá. Vì vậy bà mối liền tìm đến nhà mẹ đẻ Liễu thị. Liễu thị không muốn rời
khỏi Âu gia trang, nhưng Âu Dương lại len lén gặp mặt nàng, ngoại trừ dặn dò
một vài việc không thể nói, còn chân thành khuyên nàng tái giá, hơn nữa còn
nói, tái giá cũng là mẹ ta. Cuối cùng Liễu thị vẫn trở về.

Âu Dương mười một tuổi, Liễu thị sinh ra một nữ nhi.

...

Âu Dương mười hai tuổi dạo này rất phiền, nương tìm được một nhà tốt, nhìn lại
mình thêm ba năm nữa là có thể làm lễ đội mũ rồi, nhưng mà lại có thêm một
chuyện phiền lòng. Chuyện phiền lòng chính là Liễu Tú Nhi thôn bên cạnh, từ
nhỏ đã định sẵn là gả cho mình.

Trước kia thì còn được, mười ngày gần đây, Liễu Tú Nhi mỗi ngày đều muốn đến
nhà đại bá ăn cơm. Ăn cơm thì cứ ăn cơm, nhưng Liễu Tú Nhi lại luôn liếc mắt
nhìn Âu Dương, ra vẻ cũng biết cái người không thích nói chuyện này chính là
trượng phu tương lai của mình.

Âu Dương đề nghị với người lớn, cùng đi chơi, cùng đi dạo phố với Tú nhi muội
muội gì gì đó, hoặc là thăm viếng Liễu gia trang gì gì kia tất cả miễn hết đi.
Lấy cớ rất đơn giản: Mệt rồi, bùn ngủ rồi, làm bài tập, giúp tiên sinh làm
việc vặt.

Âu Bình một bên thấy thì khó hiểu, rốt cuộc có một ngày hai người bơi xong, Âu
Bình không nhịn được hỏi:

" Tiểu thiếu gia, Tú nhi cô nương rất tốt. Tiên sinh cũng nói, lệnh cha mẹ lớn
hơn trời. Lão gia mặc dù không phải là thân phụ của ngươi, nhưng đối đãi ngươi
ân trọng như núi, vì sao ngươi luôn tránh né chuyện hôn nhân này."

"Haizz..."

Âu Dương nhìn trời chiều lẩm bẩm nói:

" Biển rộng mặc cá bơi lội, trời cao mặc chim bay lượn. Âu Bình, ta bây giờ
mới biết được ý nghĩa của bài này."

"Thơ gì?"

"Tính mạng rất đáng quý, tình yêu giá rất cao, nếu muốn tự do, hia người đều
phải từ bỏ. Người này không phải là bị bức, nếu không không đến mức hai người
đều có thể vứt bỏ."

Âu Dương nói:

" Âu Bình, ta muốn vào thành tham gia thi năm, nếu đạt được danh phận học trò,
một khi lễ đội mũ hoàn tất, cũng có thể lấy cớ thi châu mà bỏ chạy."

Âu Bình nói:

" Mấy ngày trước đây ta nghe lão gia nói, tiểu thiếu gia ngươi vừa lễ đội mũ
xong, thì phải lập gia đình trước."

" Không phải chứ?"

Âu Dương cả kinh nói:

"Vội vàng như vậy?"

" Nghe nói là vì bà nội Tú nhi vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, sợ nhìn
không thấy cháu gái được gả đi, trưởng bối nhà họ lúc này mới tìm lão gia
thương lượng."

Âu Bình hỏi:

" Tiểu thiếu gia có phải là không thích Tú nhi?"

"Thiếu gia ngươi vẫn là người có phẩm vị, với nàng ta không có hứng thú lắm."

Âu Dương thấy Âu Bình không hiểu cười giải thích:

" Nói cách khác nàng không phải chén trà của ta."

"..."

Âu Bình mê mang lắc đầu.

" Nói như vậy, một người nam nhân có rất nhiều chuyện cần phải làm, có rất
nhiều thú vui để chơi. Kết hôn chính là nấm mồ chôn của tuổi trẻ, thế này
không phải chặt đứt ngọn nguồn mọi thú vui sao."

Âu Dương dưới tà chiều nói:

"Niềm vui khuê phòng, chỉ là niềm vui của nhân sinh, có giải thích với ngươi
cũng không hiểu, sau này ngươi sẽ hiểu thôi."

Thi năm rất nhẹ nhàng bị Âu Dương nắm bắt, thứ nhất là học vấn của hắn quả
thật tập hợp, ít nhất ở trong cuộc thi của đám nhóc hồ đồ tương đối xem như
được thông qua. Thứ hai, quan viên chủ khảo đều là cán bộ cấp huyện, không thể
không cân nhắc mức độ ảnh hưởng của Âu gia, còn có mặt mũi của huyện úy, đương
nhiên là được thông qua, không cho qua dù sao cũng khó mà ăn nói được...

...

Lễ đội mũ chính là lễ trưởng thành, một có thể kết hôn sinh con, hai có thể
chính thức tham gia các loại hoạt động cúng bái, ba có thể giúp đỡ chuyện
trong tộc, bốn có thể được chia một ít ruộng đồng.

Lễ đội mũ do tiên sinh của Âu Dương chấp chưởng, thật ra chính là hình thức
thêm cái mũ, thay quần áo. Chỉ có điều tiên sinh tương đối dài dòng:

" Ta biết ngươi có chí lớn, xem ra Luận Ngữ Tam Tự kinh, Trung Dung Đại Học
đều không lọt vào mắt ngươi. Tiên sinh không có gì dạy bảo ngươi, nhưng nhớ
lấy ngươi vẫn còn là trẻ dại, tài năng quá mức sẽ khiến người đố kị. Lễ nghĩa
quân tử có thể đi vào triều đình, nhưng không đi được vào mọi chuyện thế gian.
Ta ban cho ngươi chữ: Hoành Học. Tự mình suy nghĩ thêm đi."

" Tạ tiên sinh."

Âu Dương Âu Hoành Học quỳ lạy.


Thiên Tống - Chương #7