Thương Nghiệp (hạ)


Người đăng: Hắc Công Tử

Lập tức có thương nhân nói:

" Tiền này tất nhiên không thể do đại nhân bỏ ra. Lão hủ cho rằng thương hội
quả thật có điểm lợi. Không chỉ có ưu điểm theo lời đại nhân nói, hơn nữa còn
có một điều, trong cùng một ngành có thể thương lượng với nhau, giá cả cao hay
thấp, có thể do chính chúng ta nói."

Người này có chút đầu óc. Nhìn xã hội hiện đại, một vài quốc gia giàu có ở
nước ngoài đều có quy định pháp luật, những lĩnh vực cùng ngành là không thể
tụ tập. Còn Trung Quốc, vài người vắt sữa tụ lại một chỗ, gần như là cùng một
ngày, sản phẩm sữa cả nước tạo ra giá cả đồng loạt tăng lên. Còn có đậu xanh
vừa lập hội, đậu xanh thành đậu vàng, còn có hội tỏi, đều là thương nhân dính
chùm lại với nhau cả.

Thương nhân xung quanh cũng cùng nhau nghị luận, ba cửa hàng gạo của Dương
Bình đã tụ tập ở đây cả rồi, thay đổi cách nhìn trước kia cùng ngành là oan
gia, thương lượng tháng sau giá gạo cùng nhau nhích lên một chút. Âu Dương
thấy đạt tới mục đích, đứng lên nói:

" Mọi người có thể thương lượng một chút với nhau, tự mình vạch ra kế hoạch.
Tiền ai cũng chê ít, đoàn kết chính là sức mạnh."

Nói xong xuôi những gì cần nói, hắn bỏ đi. Bản than nói đã đủ nhiều rồi, về
phần làm sao tiêu hóa thì phải xem bản thân bọn họ.

...

Các thương nhân thương lượng một ngày, Âu Dương thích nhìn bọn họ thương
lượng, bởi vì hắn thích thương nhân quốc gia, chứ không phải quan liêu quốc
gia hoặc là cường quyền quốc gia. Ngày hôm sau, hơn mười thương nhân ngược lại
mở tiệc chiêu đãi Âu Dương ở Tô phủ.

Hơn mười thương nhân đều là phú hộ Dương Bình, trong đó còn có bộ phận là gia
tộc truyền lại. Gia tộc châu Âu truyền đời có hơn nghìn năm lịch sử, nhưng dựa
theo ghi chép, Trung Quốc có vài gia tộc truyền thừa đã có lịch sử hơn hai
nghìn năm.

Cho dù là thay đổi triều đại thế nào, bọn họ vẫn luôn có thể đứng vững không
ngã. Mãi đến khi bóng đen hai mươi năm hủy diệt chín phần mười văn hóa hóa
Trung Hoa. Người xấu không ác báo lời này không chỉ nói mỗi mình Cao Cầu.

Các thương nhân ở trến yến tiệc nhất trí tỏ vẻ tán thành thương hội Âu Dương
đưa ra. Hơn nữa Tô gia lấy ra một tòa nhà ở Dương Bình xem như là điểm tập
trung của thương hội. Đừng xem thường địa phương Dương Bình này, đang có mười
mấy người ít nhất xuất thân mười vạn quan.

Trến yến tiệc mọi người đề cử Tô gia lão gia làm hội trưởng thương hội, còn Âu
Dương là hội trưởng danh dự. Nhưng Tô lão gia dẫn một đứa cháu trong họ của
hắn cho mọi người làm quen, nói đứa cháu này của mình muốn đến Kim quốc thông
qua đường biển.

Tiếp theo, chính là chuyện đầu tiên thương hội muốn hợp tác để làm, là lũng
đoạn. Lũng đoạn tiền trang. Mục tiêu ban đầu là ở sáu huyện Thọ Châu mở một
chuỗi tiền trang liên tiếp. Bởi vì tiền trang dễ cạnh tranh nhất, bây giờ đa
số tiền trang đều là thiết lập ở một vài châu lớn, chọn sử dụng phương thức
phi phiếu để tiến hành thu chi khách hàng.

Tổng kết như sau,dự định xây dựng tám tiền trang, sáu huyện, châu phủ còn cả
Đông Kinh. Tiền trang trong mỗi huyện tiền dự phòng mười vạn quan, châu phủ và
Đông Kinh ba mươi vạn quan. Phi phiếu căn cứ thu 1.5% kim ngạch, hơn nữa tiến
hành nghiệp vụ gửi tiết kiệm địa phương.Gửi một quan tiền, mỗi năm thu 30 văn
phí quản lý. Còn có nghiệp vụ cho vay, dùng bất động sản thế chấp, lợi tức
hàng tháng 10%.

Đại Tống là triều đại duy nhất không chèn ép thương nhân, Tống thái tổ lên
ngôi liền khuyên dân dự trữ vàng. Tống thái tông đã từng hạ chiếu lệnh lệnh
các quan viên nghiên cứu quản lý tài sản mưu cầu giàu có. Tống thần tông lại
cho rằng phải quản lý tài sản nghiêm ngặt, chuyển sang là chuyện chính sự,
quản lý tài sản trở thành chiếu lệnh cấp bách.

Cạnh tranh lớn nhất của tiền trang chính là thương hiệu đáng tin, sau khi mọi
người thương nghị, nhất trí cho rằng dùng tên Dương Bình tiền trang khá là phù
hợp. Được Âu Dương cổ vũ, tiền trang áp dụng hình thức đầu tư cổ phần, bất cứ
người đầu tư nào không tham dự quản lý kinh doanh, thì chỉ phụ trách giám sát
thị trường.

Còn tổng quản lý do người có khả năng đảm nhiệm, tiền trang chi nhánh cũng do
tổng quản lý chọn lựa. Nhóm đầu tiên tổng đầu tư một trăm năm mươi vạn quan,
Âu Dương vì làm gương dùng tiền dân thêm tiền bản thân vơ vét nộp vào, chiếm
tổng vốn cổ phần 5%.

Người quản lý nhóm đầu tiên được chọn lựa bên trong một đám gia tộc, Âu Dương
phụ trách ra đề mục, trong đó bao gồm các đề thi như kinh doanh lũng đoạn,
cạnh tranh hành nghề, mời chào người gửi tiền, đối tượng cho vay, bảo quản
tiền tệ, quản lý nội bộ. Tất cả cổ đông từ trong gia tộc của chính mình chọn
ra ba đến bốn người tinh anh làm thành viên dự thi. Yêu cầu, có lòng mở mang,
không bảo thủ, kinh nghiệm tuy quan trọng nhưng chí tiến thủ không thể không
có,

Lão tam Tô gia, gọi là Tô Thiên là con vợ kế bộc lộ tài năng. Tô Thiên vẫn
luôn ở Đông Kinh giúp nhà cậu quản lý tiễn trang. Hắn phát biểu nhiều kế sách
hợp tác đa phát triển khiến một đám cổ đông tâm phục. Tô Thiên cho rằng phải
trong thời gian ngắn nhất đem tiễn trang phát triển ra ngoài, thậm chí có thể
mở rộng đến Kim, Liêu. Tiền thiếu hụt có thể thu thập từ dân gian, bách tính
chi vào nhập cổ phần, thương gia đất khách nhập cổ phần tiến hành hợp tác.
Tổng vốn cổ phần không thay đổi.

Âu Dương cho là người hiện đại như mình vốn đã là kỳ tài buôn bán rồi, nhưng
những lời bàn của Tô Thiên lại làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Cuối cùng Tô Thiên
được bổ nhiệm làm CEO nhiệm kỳ đầu của tiễn trang Dương Bình, nhân viên quản
lý chi nhánh toàn bộ do hắn tự động lựa chọn. Bọn cổ đông cũng có điều kiện,
mở dự trù mỗi quý một lần.

Kế tiếp là bàn bạc chi tiết, Âu Dương cảm giác không sai biệt lắm liền đứng
dậy cáo từ. Chỉ là tỏ vẻ yêu cầu thời điểm vận chuyển tiền thì nói một tiếng,
hắn sẽ phái trăm tên hương binh cùng với mười tên quan sai phụ trách chuyện
này, đương nhiên với tên gọi là bảo vệ sự phát triển kinh tế của địa phương.

Tư tưởng của người Trung Quốc cổ đại chính là trữ tiền, nhưng trữ trong nhà
không an toàn, vừa đề phòng cướp vừa lại phải đề phòng con dâu. Tiễn trang
Dương Bình vừa khai trương làm cho bọn họ có biện pháp giải quyết vấn đề. Tiền
trữ trong trang hơn mười quan là có thể đổi lấy một huy chương đồng.

Trên huy chương đồng có khắc số tiền gửi, hơn nữa mỗi người có một mật mã. Lúc
muốn lấy tiền của mình, người tiễn trang sẽ bảo thợ rèn mở vật ghép trong huy
chương đồng ra, bên trong có khắc mật mã, số tiền và thời gian gửi tiền. Một
khi huy chương đồng được mở ra, nếu đều giống nhau thì sẽ được xem là đúng.

Đây là nhằm vào giai cấp tư sản dân tộc, người bình thường cũng có thể gửi
tiền, có điều không có huy chương đồng phòng giả. Chọn lựa phương thức ghi nợ,
chẳng hạn như XX gửi ba trăm đồng, XX có thể ở trên quyển sách viết mấy chữ,
chẳng hạn như Dương Bình chiếu thiên xã Hồng Bình thôn một hai ba bốn năm. XX
giữ một nửa tờ giấy. Lúc lấy tiền tờ giấy phải ăn khớp với vết xé ở quyển
sách, hơn nữa nói ra mật mã trên quyển sách mới có thể lấy được.

Tô Thiên kia làm việc rất mau lẹ, chừng nửa tháng đã ngay tại sáu huyện một
châu mở ra tiễn trang. Này đã thương lượng với cậu của hắn, dùng cổ phần của
tiễn trang ở Đông Kinh thu mua tiễn trang này. Âu Dương cũng không lo lắng Tô
Thiên hấp ta hấp tấp, có rất nhiều người theo dõi hắn. Những cổ đông này có
thể có xuất thân như vậy, đầu óc cũng không phải là trưng cho vui.

Danh tiếng của tiễn trang Dương Bình rất nhanh đã nở rộ, ít nhất ở Thọ Châu đã
là không người nào không biết. Ngày đó khai trương cửa hàng ở Đông Kinh cố ý
bỏ số tiền lớn mời hai gã có quan không có chức ở triều đình ba lão Đại học sĩ
đến cắt băng.

Còn mời Lý Sư Sư ở buổi lễ che mặt bằng lụa mỏng gảy một bài, hiệu quả không
giống với người thường. Các loại nghiệp vụ liên quan đến tiễn trang cũng bắt
đầu nổi tiếng theo. Hết thảy này đương nhiên không đi khỏi những trù tính của
Âu Dương.

Dân gian động tác cực nhanh khiến triều đình cả kinh, dưới sự tỉ mỉ điều tra
của Hộ bộ, phát hiện hóa ra là ngân hàng của trạng nguyên, cũng là người chủ
đạo khiến tiễn trang Dương Bình xuất hiện. Đương nhiên, Âu Dương không có sai,
triều đình vốn là khích lệ quan viên địa phương phát triển buôn bán. Hộ bộ vội
vàng triệu tập lại thương thảo chuyện xây dựng ngân hàng có được hay không.

Nhưng không nghĩ rằng Tống Huy Tông không thèm để tâm, bảo Hộ bộ không cần
phải tranh lợi với dân. Nhiều đời qua, tất cả các hoàng đế triều Tống đều là
khởi xướng cất tiền ở chỗ dân, chính là bảo Hộ bộ gia tăng thu nạp tiền đồng
các nơi, phát hành tiền giấy chính thức.


Thiên Tống - Chương #66