Đám Trộm Cướp


Người đăng: Hắc Công Tử

Âu Dương nói với Cam Tín:

"Gọi thêm hai mươi đến ba mươi quan sai tới đây, tiền lương hạ xuống mỗi tháng
một quan. Bên này mỗi người dẫn ít nhất hai đồ đệ thành một tổ. Sau đó rồi hãy
chia khu vực, do tiểu tổ phụ trách trị an khu vực."

"Vâng, đại nhân."

Cam Tín đứng bên có điểm lo lắng nói:

" Đại nhân, chức huyện thừa bỏ trống dù sao cũng không quan trọng lắm, nhưng
ghế trống của chức huyện úy sẽ làm cho hương binh không đầu. Một khi thực sự
có kẻ cướp lẻn vào huyện ta, chỉ dựa vào lực lượng sai dịch chỉ sợ khó có thể
chu toàn."

"Ừm, huyện úy giúp ta làm một số chuyện cá nhân, có lẽ sắp trở về rồi."

Âu Dương nói:

" Hương binh gì đó, hay là tạm thời do chủ hộ các thôn phụ trách. Ngươi chọn
một số người, phụ trách đóng mở cửa thành là được rồi."

Âu Bình đứng bên nói:

" Thiếu gia, ngươi thấy Triển bộ đầu có thể hay không?"

"Không thể, Minh Khanh nữ nhân chân nhỏ, không cưỡi được ngựa, không đi đường
được, chỉ có thể ngồi kiệu. Lại thêm mùa hè nóng nực, thời gian mỗi ngày đi
đường tất nhiên không nhiều lắm."

Âu Dương nói:

" Theo như ta phỏng chừng, còn mười ngày nữa thì có thể đến rồi."

Âu Bình hỏi lại:

" Thiếu gia, ngươi xem có cần bố trí một vài hạ nhân không."

Cam Tín đứng bên nói:

"Phải đó đại nhân, đại nhân còn trẻ chưa lập gia đình, mỗi ngày riêng chuyện
ăn cơm cũng không được tiện cho lắm. Hơn nữa đại nhân công sự bận rộn, còn tự
mình giặt quần áo, dọn dẹp phòng ốc, truyền ra ngoài cũng không ra thể thống
gì. Còn có chỗ ở đại nhân lớn thế, không có người quét dọn trông coi, chỉ sợ
dần dần cũng thành hoang phế."

"Ừm!"

Âu Dương gật đầu:

" Âu Bình ngươi xem rồi làm đi."

Sao chuyện nhiều như vậy, vẫn luôn không có thời gian để rảnh tay làm chuyện
nghiêm túc chứ.

...

Vài ngày sau, Âu Dương cùng Cam Tín bắt đầu tính sổ sách, tính sổ sách gì?
Tính sổ sách của Lưu Tứ Nữ. Nhưng xem xét một hồi, lão tiểu tử đó làm rất
sạch sẽ. Cam Tín vừa nhìn vừa lắc đầu:

" Đại nhân, cũng là có nông hộ tố cáo Lưu Tứ Nữ chiếm lấy điền sản. Nhưng đây
là đất đai hoàng thượng ân chuẩn. Mặc dù vài mẫu có xuất nhập, nhưng muốn ra
tay từ phương diện này, không chỉ hao tổn trắc trở, hơn nữa cho dù là phán Lưu
Tứ Nữ sai, người ta trả lại điền sản thì cũng không còn chuyện to tát gìnữa."

Âu Dương hỏi:

" Tiểu Lưu đầu ở Dương Bình kinh doanh lâu như vậy, không làm vài chuyện xấu
xa sao?"

" Đại nhân, cái gọi là dân không tố, quan không xử. Cho dù,, nhưng không có
khổ chủ, chúng ta cũng không thể can thiệp. Hơn nữa Lưu gia là hoàng thân quốc
thích, con gái của hắn lại đang được được sủng ái. Muốn động vào Lưu gia chỉ
sợ không dễ."

Cam Tín nói:

" Thuộc hạ lật hồ sơ mười năm này mấy lần rồi, phát hiện cũng không có gì hữu
dụng cả. Đại nhân không bằng từ từ sẽ đến..."

" Nói thật với ngươi, ta là có chuyện phải làm. Nếu như không thểxử trí Lưu Tứ
Nữ trước, để cho Dương Bình một mảnh hài hòa, thì ta làm không được."

"Ừm... Trừ phi..."

Cam Tín đè thấp giọng nói:

" Trừ phi chúng ta phá mã phỉ..."

" Đại nhân, có mã tặc xông vào trong thị trấn, còn đang hướng về chỗ chúng
ta."

Một nha dịch trực ban phá hỏng quy củ gõ cửa trước của Âu Dương, thở hổn hển
vội la lên.

"Ồ! Ngươi đúng là mồm quạ đen."

Âu Dương sợ hãi than một câu nói:

" Bọn chúng có bao nhiêu người?"

"Tiểu nhân không nhìn rõ."

Nhìn ra nha dịch rất hoảng hốt."

" Vội cái gì, phóng lệnh tiễn triệu tập mọi người."

Ừm, thổ phỉ phóng lệnh tiễn, không có nghĩa là quan phủ không thể phóng lệnh
tiễn. Chỗ Âu Dương tương đương trung tâm chỉ huy, toàn thành chỗ nào có lệnh
tiễn, trong vòng mười phút sẽ có trợ giúp chạy đến.

...

Dây thừng dây thừng khóa chặt lại hai cánh cửa lớn, hai mã phỉ một nhắm hướng
đông, một về phía tây

Hai sợi dây thừng cài ngược lại vào hai cánh cửa chính nha môn, hai mã phỉ một
nhắm hướng đông, một chạy về hướng tây kéo theo dây thừng. 'Bùm' một tiếng,
hai gã mã phỉ bị sức kéo cường lại quật ngược, ngã văng xuống ngựa.

Cửa công đường mở ra, trái phải hai nha dịch đeo đao đỡ cửa, chính giữa là Cam
Tín ăn mặc kiểu văn sĩ đang run rẩy, và Âu Dương đang mặc quan phục. Âu Dương
thấy mã phỉ chật vật như thế ân cần hỏi:

" Cửa này đã được bổn huyện gia cố rồi, không ngã chết hai vị chứ?"

Ba mươi mốt mã phỉ che mặt, đầu lĩnh chính là một Hồng Y nương, được mười tên
mã phỉ khác bao vây xung quanh, mã phỉ còn lại đang hô gào chạy tới chạy lui
làm bộ thanh thế. Dân thường bách tính căn bản không dám tới gần, đều đóng
chặt cửa nhà.

Roi ngựa trong tay nữ phỉ chỉ thẳng quát:

" Cẩu quan..."

"Nhớ lấy, vu khống mệnh quan triều đình."

" Mệnh quan triều đình? Ha ha, lên!"

Nữ phỉ vừa hô, một con khoái mã trực tiếp xông về công đường.

Âu Dương không nhanh không chậm nói:

" Đóng cửa."

Hai nha dịch lập tức đẩy cửa, khoái mã vừa thấy liền kinh hãi, nào có thể vô
lại như vậy, nhưng nhân mã đã lên bậc thang, thế ngựa căn bản thu không được,
lập tức vội vàng ghìm thắng ngựa lại, ngựa dừng ngay, người lại bị quán tính
kéo ra đụng phải cửa chính. Phải nói nha môn này cửa chính quả thật rất tốt,
chất lượng thượng thừa, căn bản là không có dấu hiệu lắc lư nào.

Cửa mở ra một khe hở, một nha dịch đem khoái mã đã chết khiếp xách vào công
đường. Nữ phỉ giận dữ:

" Hảo tiểu tử."

Lấy cung lắp tên...

" Đóng cửa!"

Vì vậy cửa liền đóng lại, nữ phỉ lặng im hồi lâu, mũi tên này nên bắn ra hay
không? Mình kéo cung không ngờ lại so với hai nha dịch đóng cửa chuyên nghiệp
còn không nhanh bằng. Ta nhẫn! Nữ phỉ ý chí kiên định kéo cung, chờ đợi cửa
chính lại mở ra liền bắn rơi quan mạo thị uy của Âu Dương.

" Đại đương gia?"

Thủ hạ ý tốt nhắc nhở không cần phải cố chấp như vậy, đều đã kéo nửa chung trà
rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

" Hừ!"

Nữ phỉ nhẹ buông tay, mũi tên vụt bay đi, nửa thanh chưa vào được cửa lớn.

" Đại nhân, đại nhân!"

Bên trong công đường một mảnh thanh âm kinh hô. Trong lòng nữ phỉ nghe xong cả
kinh, chẳng lẽ tiểu tử kia đang ghé vào cửa chính nghe lén, kết quả bị mình
vừa vặn bắn phải? Lưu Tứ Nữ đã ngàn vạn lần bảo là không thể giết người của
nha môn, đặc biệt là tri huyện kia, nhiều nhất chỉ là chặt đi cánh tay của hắn
thôi. Làm sao bây giờ?

" Đại đương gia, rút lui không?"

" Rút lui!"

" Nha" Một tiếng, cửa chính lại được mở ra. Âu Dương ngồi thẳng bưng chén trà
cười mị mị nói:

" Mỹ nữ, ngươi đi không được nữa rồi. Thời điểm ngươi ngu ngốc đứng kéo mũi
tên cửa thành đã đóng lại. Nhìn vóc người của ngươi không tệ, không bằng đi
theo bản tri huyện, bổn huyện liền tha cho ngươi tội chết, thế nào?"

"Chó..."

" Đóng cửa!"

Nữ phỉ giận dữ:

" Phá cửa."

"... Đại đương gia, dùng gì để phá đây?"

Mọi người đều mang theo đao. Hơn nữa lại nói có sơn tặc không có việc gì lại
tùy thân mang theo gậy gộc chứ, cẩn thận Âu Dương lại cáo ngươi tội chặt cây.

" Cửa sau!"

Nữ phỉ đánh ngựa, cửa trước quá rắn chắc, cô nãi nãi trực tiếp đi cửa sau phá
ổ của ngươi.

Cửa sau, chính là cửa sau của nơi ở Âu Dương, cuối một cái hẻm nhỏ, cửa nhỏ
rách nát hờ khép, nữ phỉ vừa thấy liền mừng rỡ, thúc ngựa chỉ một ngón tay vào
nói:

"Lên!"

" Hô, hô!"

Hai con khoái mã một trước một sau vọt lên. Tiếp theo nữ phỉ chỉ nghe thấy hai
tiếng ' Bùm', nghi hoặc đánh ngựa tới gần xem xét, vừa thấy liền giận dữ, tiểu
tử đáng chết này lại đem hồ nước đặt ở cửa sau, nàng chưa thấy qua nhà ai lại
đem hồ nước đặt ở cửa sau, hơn nữa còn cách một cái lối nhỏ.

" Cứu người!"

Đại đương gia vừa nói, lập tức có ngựa tiến lên, xa xa chuẩn xác đem ngựa nối
với dây thừng từ cửa sau ném vào hồ nước.

Hai mã phỉ ở trong nước bùn thống khổ giãy dụa, vừa thấy liền mừng rỡ vội vàng
bắt lấy cương ngựa, nhưng vừa mới nắm chặt, một cái kéo rất vô lương tâm đột
nhiên xuất hiện ở vị trí cửa sau.

Không cần mà! Mặc dù hai mã phỉ trong lòng cầu nguyện nhưng cây kéo này vẫn
rất không lưu tình mà 'rột rột'. Vì vậy hai mã phỉ xui xẻo này lại khóc rống ở
trong nước bùn.

Âu Bình sau khi làm xong chuyện xấu, cẩn thận từ bên cạnh cửa lộ ra một cái
đầu hô:

"Nè! Có bản lĩnh thì tiến vào đi, tiến vào thì nhớ kỹ phải rẽ phải đấy."

Thiếu gia lúc ấy mở rộng hồ nước đến cửa sau, thật sự quá anh minh rồi. Âu
Dương nếu biết nhất định sẽ mắng hắn nói bậy, mình xây rộng hơn là bởi vì muốn
thay đổi thành bể bơi chứ không phải là để đề phòng kẻ trộm.

" Đại đương gia, không bằng xuống ngựa, mọi người cùng nhau trèo tường đi
vào?"

Một mã phỉ đề ra chủ ý.

" Vậy ngươi chi bằng cưỡi ngựa đi vào cho rồi, ngươi có biết đường kia rộng
bao nhiêu không? Vạn nhất người ta thả đá tảng hay gì đó, chúng ta chính là
chết chùm đó."

Trong sân, một nha dịch báo cáo:

" Các huynh đệ đều có mặt đủ."

" Không vội."

Cam Tín như cũ run rẩy hỏi:

" Đại nhân, ngươi đây là muốn bắt sống bọn họ sao?"

" Cái rắm!"

Một đám nha dịch đều chưa từng giết người, sức chiến đấu cưỡng chế chỉ còn
80%, Âu Dương rất rõ ràng điểm này nói:

"Để ta suy nghĩ!"


Thiên Tống - Chương #57