Tùng Cổ


Người đăng: Hắc Công Tử

Chương 54: Tùng cổ

" Chuyện gì?"

Âu Dương hỏi.

"Ngài xem."

Cam Tín đem công văn đưa tới.

"Con mẹ nó!"

Âu Dương nhìn thoáng qua tức giận, không ngờ kinh thành công văn Ứng Phụng cục
gửi tới, nói là trên Thiên Lang nhai Vân Liên sơn có một cây cổ thụ lâu năm
vào thời Tùy, muốn Âu Dương lập tức niêm phong cây này. Âu Dương hỏi:

" Chỉ nghe nói Ứng Phụng cục vơ vét một dải Đông Nam, cớ gì ngay cả cổ thụ lâu
năm cũng coi trọng vậy?"

Cam Tín trả lời:

" Vừa rồi hỏi thăm công sai, nói là có người đặc biệt đến kinh thành dâng bảo
vật, sau khi kinh thành phái người đến xem, cây này rất là kỳ lạ, đã khoái mã
đến Ứng Phụng cục Tô Châu sai người tới vận chuyển cây này. Đại nhân, ta đoán
chừng người vừa đến bên Tô Châu, chúng ta bên này đã phải phái lao dịch, tặng
lương thực. Nhưng hiện tại quan lương trống trơn,tháng bảy mới tới mùa, chúng
ta đi đâu để tìm lương thực đây? Còn có đại nhân vừa nhậm chức mới hơn một
tháng, đã phái dân phu lao dịch quá trớn, chỉ sợ cũng có tổn hại uy nghiêm đại
nhân."

" Uy nghiêm ta có xá gì đâu chứ, Ứng Phụng cục này vừa đến, không phải sẽ hành
hạ chúng ta và Dương Bình gà bay chó chạy sao."

Âu Dương nói:

"Có thể không chặt cây này không?"

"Hả? Đại nhân, không chỉ không thể chặt, bây giờ còn phải phái người trông
chừng."

Cam Tín nói:

"Trước khi người của bọn họ đến nếu cây cối mà chết héo, vậy thì đại nhân khó
tránh khỏi kiếp số đó. Thuộc hạ đã phái hai nha dịch canh giữ cây này rồi."

"Biết rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi."

Âu Dương thở dài, Lưu Tứ Nữ, dám dùng ám chiêu này. Hắn biết, lúc này bản thân
nói gì cũng vô ích rồi. Tô Châu bên kia nhất định là cùng đi đến với binh lính
trong Hòa Châu. Đến lúc đó huyện nha ra hộ tịch, bọn họ đi điều động dân phu.

Dựa theo nhân thủ yêu cầu, có thể một hộ sẽ đưa ra một đinh, cũng có thể một
thôn chọn ra mười đinh. Cái cây kia Âu Dương biết. cách thị trấn cũng chỉ hơn
mười dặm. Theo như hiểu biết của hắn chính là tùng cổ ngả nghiêng, nhưng vấn
đề là độ ngả nghiêng khá khác biệt, hơn trăm thân cây không ngờ lại hợp thành
chữ 'vương'.

Vốn sẽ giống như hoa thạch cương sẽ không biết tai họa đến từ Hoài Bắc, Lưu Tứ
Nữ hiển nhiên là cho Âu Dương một vấn đề khó giải. Hắn thông qua nữ nhi của
hắn ở trước mặt ở trước mặt Huy Tông khoác lác tùng cổ này đẹp thế nào, Huy
Tông liền đem việc này đẩy sang cho Ứng Phụng cục ở gần Cấn Nhạc sắp xếp, Ứng
Phụng cục lập tức phái người đi thăm dò, xem xét, quả thế, vì vậy bèn trình
tấu lên trên.

...

Mới ba ngày, lòng người trong huyện đều bàng hoàng, mọi người đều nghe nói
phải dời tùng cổ. Phải biết đây là gốc cổ tùng lớn, hai người ôm không nổi.
Hơn nữa Thiên Lang nhai vốn không có đường, ba mặt vách đá, cây kia vốn dĩ
nhìn xa từ nửa vách núi mà thôi, bây giờ phải đem nó hoàn chỉnh dời từ đỉnh
núi xuống, lại chuyển vận lên đường lớn, sẽ không biết cần phải bao nhiêu nhân
lực.

Thêm nữa còn không biết có bao nhiêu oan hồn phải bỏ mạng dưới nhánh cổ thụ
này. Không chỉ có trong huyện, trận sóng gió của việc này cũng truyền đến tay
các thôn làng, tất cả mọi người đều quan tâm thông cáo của huyện nha, lệ lao
dịch như thế nào

Âu Dương bây giờ đang đứng bên cây cổ tùng, bên này đã dựng một cái lán nhỏ
đơn giản, dành cho hai gã nha dịch tạm thời trong coi nơi này. Vách núi bằng
phẳng này chừng hai mươi thước, ba mặt vách núi, một mặt đều là dốc đứngm đừng
nói là chuyển cây xuống dưới, cho dù lên xuống cũng gặp nguy hiểm.

Một nha dịch ở một bên nói:

" Đại nhân..."

Âu Dương khoát tay, hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó, dạo qua một vòng trái phải
rồi hỏi:

"Lều này được dựng dường như rất chắc chắn?"

" Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân trong nhà là thợ mộc. Bên này lại có cây cối có
sẵn, vì vậy liền tạm thời dựng một cái lều."

Nha dịch Giáp trả lời.

"Ừm, rất kiên cố. Mấy ngày nay vất vả các ngươi rồi."

Nha dịch Giáp trả lời:

"Như đại nhân nói, vất vả chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng đại nhân người
xem, cây này vừa lớn vừa cao vừa cong, nếu quả thật muốn đem cổ tùng này vận
chuyển nguyên vẹn xuống quan đạo, không chết chừng trăm người chỉ sợ không
thành."

"Ừm."

Lúc này vị trí giữa sườn dốc có một nha dịch hô:

" Đại nhân, nha môn có việc."

"Biết rồi."

....

Âu Dương trở về nha môn xem xét, rất náo nhiệt. Diêm thương Tô gia,mễ thương
Vương gia, Triệu gia tơ lụa... Hai mươi mấy nhân vật máu mặt của bổn huyện.
Còn có chủ hộ, kỳ trưởng, thân hào nông thôn của tám thôn toàn bộ đều đến đông
đủ, công đường đầy ắp người là người. Âu Dương vội hỏi:

"Mau pha trà đi, bổn huyện thay quần áo rồi sẽ ra."

Cam Tín theo đuôi Âu Dương đi vào nội đường nói:

" Đại nhân, những người này sáng sớm đã đến cửa bái phỏng Lưu Tứ Nữ, muốn mời
Lưu Tứ Nữ giúp tiêu tan đợt hoa thạch cương lần này. Nhưng Lưu Tứ Nữ lại nói,
mình chỉ là một hoàng thân không có thực quyền, hơn nữa lại nói hiện giờ
chuyện này đã có trình tự, Tô Châu sắp cho người đến, cũng không phải là việc
hắn có khả năng ngăn cản. Cuối cùng nói người nào quản sự thì đi tìm người đó
đi."

" Ngươi là ý nói bọn họ đi tìm Lưu Tứ Nữ trước rồi sau đó bất đắc dĩ mới đến
tìm bổn huyện?"

" Cái này..."

Cam Tín cảm thấy trong lời nói Âu Dương có chuyện, mặc dù là sự thật nhưng nơi
này còn có cha vợ tháng tới của mình.

...

Âu Dương thay đổi quần áo ra ngoài, chắp tay hành lễ với mọi người, mọi người
cũng đứng lên đáp lễ, Âu Dương khách khí chào mọi người sau đó ngồi xuống nói:

" Tất cả mọi người đều là nhân vật tai to mặt lớn của huyện Dương Bình ta,
không biết hôm nay sao lại vậy..."

Tô lão gia đứng lên trước nói:

" Chúng ta nghe nói Hoàng thượng muốn lấy cổ tùng, lúc này mới đến chỗ đại
nhân hỏi một chút."

Hắn là biết rõ sự lợi hại của hoa thạch cương này, giống như hắn có thể không
xuất người nhưng phải ra xuất tiền. Tiền mặc dù là việc nhỏ, nhưng hắn ở Dương
Bình cũng có gia tộc, người trong gia tộc đều tìm đến hắn hỏi thăm việc này,
sợ bị buộc đi vào, hắn tự nhiên là muốn xen vào trông nom.

Hắn tuy rằng châu lý có người, nhưng đó là Diêm vận tư, căn bản chuyện ở nơi
này không thể nói rõ. Hơn nữa người nào lại không muốn sống thái bình một
chút, người nào lại nguyện ý qua hơn tháng nữa Dương Bình bị lăn qua lăn lại
gà bay chó sủa chứ, đợt này không đến ba tháng căn bản không có xong. Có câu
nói: dưới tổ chim bị lật, yên lòng có trứng tốt.

" Là có chuyện như vậy, nghe nói là có người cố ý lên kinh hiến vật quý, còn
trực tiếp gặp được Hoàng đế. Theo công văn phụng chỉ đưa tới, mấy ngày trước
bổn huyện đã phái người niêm phong cây, bây giờ đợi bên kia Tô Châu đưa người
tới."

Ai cũng đoán được người hiến vật quý này là ai, nhưng ai có thể nói? Tô lão
gia thở dài:

" Đại nhân, lão hủ đã gặp qua cổ tùng kia, nếu muốn đem cổ tùng kia gở xuống,
chỉ sợ... Hôm nay các hương thân muốn thương lượng một chút với đại nhân, xem
có biện pháp gì bỏ qua lần này hay không."

" Thật ra thì bổn huyện gần đây đã cân nhắc suy nghĩ về việc này. Các ngươi
cũng biết bổn huyện đến nhận chức chưa đầy một tháng, không có chiến công
không nói, còn muốn đại phát lao dịch, đại phái thuế ruộng. Hổ thẹn trong
lòng."

Âu Dương nhíu chân mày đi đi hai vòng:

"Lại nói đến chuyện này, bây giờ ai nói cũng không được, chúng ta không được,
Tô Châu cũng không được, cho dù là Lưu nương nương nói cũng không được. E ra
chỉ có một người có thể ngăn cản..."

" Là ai?"

Một đám thân hào nông thôn vội hỏi.

" Hoàng thượng."

Âu Dương thấy mọi người thất vọng, cười khẽ nói:

" Thật ra thì bổn huyện trước khi đến nhận chức cũng cùng với hoàng thượng có
vài lần chi giao. Cảm thấy Hoàng thượng cũng không phải là người không giảng
đạo lý. Các ngươi nghĩ hắn nào biết tùng này khó vận chuyển như vậy, nếu biết
thì khẳng định sẽ không làm."

Tô lão gia hỏi:

"Vậy ý tứ của đại nhân là?"

" Dựa vào bổn huyện xem xét, chủ yếu là lần này phải giao hảo với nội các đại
thần. Chúng ta nói cho Hoàng thượng biết rằng tùng này không thể vận chuyển,
hắn không tin. Nhưng các đại thần nói, hắn phải tin."

Tô lão gia cười khổ:

" Chúng ta sao quen biết được với quan to nhất phẩm nhị phẩm."

" Bổn huyện nhưng thật ra cũng có biết, đáng tiếc giao tình không sâu."

Âu Dương thở dài nói:

" Tất cả mọi người đều là thương nhân, cũng biết chuyện giao tình hay không
giao tình kỳ thật đều chỉ là một chữ 'lợi'."

"..."

Mấy người thông minh lập tức hiểu rõ, một chủ hộ cẩn thận hỏi:

" Ý của đại nhân là... Muốn khơi thông các quan mạch?"

Âu Dương không nhận định cũng không phủ định:

" Phải nói chúng ta đây làm quan, phân chia có lẽ là đủ rồi. Nhưng mà... Mọi
người cũng biết, nha môn mới lập nên, gạo và tiền đều không có. Thành thật mà
nói, ta ngay cả thuế lại cũng không có."

Tô lão gia lập tức nói:

" Đại nhân yên tâm, chỉ cần có thể bỏ qua lần thu này, bách tính Dương Bình
tất nhiên không dám khiến đại nhân tự móc tiền túi."

" Vậy bổn huyện tạm thời thử xem một chút, có điều nên nhớ lấy không thể nhiễu
dân quá mức."


Thiên Tống - Chương #54