Luận Anh Hùng


Người đăng: AnhZu

Chương 5: Luận anh hùng

"..."

Thái Hư Tử lập tức nghe theo, trong lòng không quên cảm thán, Cam La mười bốn
tuổi phong tướng có thần kỳ gì chứ, tên nhóc mười tuổi này có thể gạt mình từ
nơi khác đến thủ tiêu mới là giỏi giang. Thủ đoạn bậc này, bụng dạ độc ác,
đoán chừng là lão tặc lâu năm. Có điều hắn cũng khôn khéo, biết Âu Dương không
có giết hắn, bản thân nhất định không thể chết được.

"Râu giả, tóc giả, ngay cả kim đồng hồ của la bàn cũng gãy rồi."

Âu Dương lộn bao vải thở dài:

" Không biết là dân chúng quá ngu muội, hay là ngươi quá giảo hoạt, ngay cả
vật dụng kiếm cơm còn không bảo dưỡng nổi, còn muốn gạt tiền sao."

"..."

"Ha! Ngươi còn mang sách bói toán, nhất thời nước tới chân mới nhảy à?"

Âu Dương càng lộn càng cười khổ, lão già này không chuyên nghiệp đến cực điểm,
ngay cả bùa cũng có cả một xấp. Người như vậy, cũng từng trải qua những ngày
phú quý?

"Tiểu ca chê cười rồi, kiếm miếng cơm ăn mà."

Thái Hư Tử vẻ mặt xun xoe.

"Không được cười, nếu không phải là người hãm hại mẹ ta, ta ngược lại còn có
thể dạy người vài chiêu, bảo đảm nửa năm một năm, mọi người đều xem ngươi như
thần tiên sống."

Thái Hư Tử vẻ mặt oan uổng nói:

"Tiểu ca à, nói mẹ ngươi là sao chổi là đại bá của ngươi và các hương thân Âu
gia trang, ai nói mẹ ngươi vừa chào đời, phụ thân mình đã chết rồi chứ. Ngươi
xem, nhiều người nghị luận sau lưng như vậy... Ta đây không phải là thuận theo
lòng dân thôi sao."

"Mọi chuyện thế nào ta còn rõ hơn ngươi."

Âu Dương nói:

"Ngươi bây giờ có hai con đường lựa chọn, thứ nhất giải oan cho mẹ của ta, ta
đảm bảo ngươi kiếm được một trăm văn, ngoài ra còn để ngươi làm thần tiên
sống. Con đường thứ hai, ta ném ngươi ra đường, để ngươi độc phát mà chết."

"Độc phát?"

Thái Hư Tử mặt mơ hồ hỏi:

"Phát độc gì?"

"Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác lỗ đít vừa nóng rát vừa lạnh rét sao?"

Thái Hư Tử rơi lệ đầy mặt:

"Ta đây không phải tưởng rằng là hiện tượng bình thường sau khi tiêu chảy
sao?"

"Loại độc này chính là một loại độc vô danh do nhất đại tông sư võ lâm bổn
triều, sống ở Tây Vực Bạch Đà sơn Âu Dương Phong tốn hao bảy bảy bốn mươi chín
ngày điều phối, vô sắc vô vị giết người trong vô hình."

Âu Dương nói:

"Âu Dương Phong ngươi biết là ai không?"

Thái Hư Tử vẻ mặt mờ mịt:

"Không biết."

"Nhị thúc ở xa của ta."

Điểm ấy Âu Dương không có nói láo, Nhị thúc bà con xa của mình quả thực tên là
Âu Dương Phong:

"Nghĩ kỹ chưa?"

Còn có lựa chọn sao? Mặc dù Thái Hư Tử không tin loại độc này, nhưng làm thần
tiên sống gì đó kia quả thực đánh động tâm can của hắn. Thấy tiểu tử này tìm
kiếm túi mình thuần thục như vậy, còn đối với các cách kiếm cơm trình độ quen
thuộc như vậy, chỉ sợ hắn nói có vài phần có thể tin. Lại tiêu chảy rồi...

"Rặn đi rặn đi!"

"Ngươi không sợ ta trở mặt sao?"

Thái Hư Tử vừa dùng sức vẫn không quên tò mò của mình.

"Ta giữa trưa còn chưa về nhà, thì có tiểu quỷ sẽ báo cho đại bá ta biết, ta
bị một đạo sĩ tên là Thái Hư Tử lừa bán."

"..."

Thái Hư Tử lau mồ hôi.

"Bá phụ ta là tộc trưởng."

"..."

"Đường huynh ta là huyện úy."

Tương đương trưởng cục công an.

"..."

Thái Hư Tử cười khổ, đây không phải người đây là yêu tinh ngàn năm:

"Tiểu huynh đệ có gì dặn dò, ta sẽ đều làm theo."

"Có một vấn đề hỏi ngươi trước."

Âu Dương hơi hiếu kỳ hỏi:

"Thấy da của ngươi tuổi tác có lẽ khoảng chừng ba mươi, nhưng mà sao lão nhân
nói năm mươi năm trước đã gặp ngươi ngao du?"

"Trước mặt chân nhân cũng không dám giấu diếm."

Thái Hư Tử hổ thẹn nói:

"Đó là gia phụ."

"Ồ, hóa ra là con kế nghiệp cha."

Âu Dương chợt hiểu ra, chỉ cần động chút tay chân ở cổ họng, lại thêm tóc giả
râu giả lại thêm đỉnh đầu đội mũ đạo sĩ, rất che đi đại bộ phận khuôn mặt. Lại
thêm người này cũng không phải ở lại một nơi, mọi người không có cảm giác thay
đổi lớn gì cũng là bình thường.

Thái Hư Tử nói:

"Bây giờ ta có một vấn đề, ngươi sẽ không sợ ta nói với đại bá ngươi hay người
khác chuyện ngươi làm sao?"

"Vậy cũng muốn có người tin."

Âu Dương ha ha cười:

"Ngươi nói thật, ta bảo đảm có thủ đoạn để cho người khác xem ngươi như là kẻ
ngu."

....

"Nếu nói mánh khoé bịp người, thì phải là Trần Thắng Ngô Quảng."

Âu Dương nói:

"Lợi dụng bụng cá giấu chữ, được nhiều người ủng hộ."

"Không không, lão đệ. Nếu nói mánh khoé bịp người phải là Lưu Bang, từ tù phạm
được phóng thích, chém bạch xà, còn lợi dụng lão bà bà nói là con trai Xích Đế
đã giết con trai của bạch xà rồi, kết quả là càng truyền càng rộng. Cho dù cho
tới bây giờ vẫn có không ít người tin tưởng không nghi ngờ."

Thái Hư Tử tiếp tục tiêu chảy:

"Vẫn lừa gạt được thiên hạ."

"Có đạo lý, đầu tư nhỏ, thành phẩm thấp, tiền lời cao. So với Lữ Bất Vi càng
giỏi hơn nhiều."

"Nếu nói Lữ Bất Vi coi như là cao thủ giới lừa gạt, thật ra thủ đoạn của hắn
lỗ thủng rất nhiều, hơn nữa người biết việc này rất nhiều, nếu không phải còn
có ba phần vận khí, chỉ sợ cũng không thành được đại khí."

Thái Hư Tử nói:

"Nếu nói tổ tiên giới lừa gạt, phải là Trương Nghi. Liên hoành thuật của hắn,
đứng đầu thiên hạ, chính là bản lĩnh thật sự, anh hùng thực sự."

Một già một trẻ ở trong bụi cỏ lau nấu phân luận anh hùng, rất có cảm giác
trân trọng người thông minh. Bí thuốc dân gian Âu Dương nói với Thái Hư Tử rất
là mở rộng tầm mắt. Mà Thái Hư Tử chỉnh sửa logic của Âu Dương cũng rất đáng
kính nể.

" Lừa gạt, phân bị động cùng chủ động. Khi mọi người còn có nghi vấn chuyện
không hiểu, lúc này xuất hiện dùng quỷ thần giải thích, là bị động. Tạo ra
chuyện mọi người khó hiểu, lúc mọi người tìm kiếm đáp án, tạo ra người dùng
quỷ thần giải thích, là chủ động. Người chủ động dễ bị nhìn thấu, người bị
động cơ hội cơ hội khó kiếm. Chỉ có chủ động cùng bị động kết hợp mới là mánh
khoé bịp người hoàn mỹ nhất."

Âu Dương chỉ chỉ bản thân nói:

" Ta sẽ giúp ngươi tạo ra danh tiếng thần tiên, nhưng ngươi đáp ứng sau khi về
sau không được hại người nữa."

" Lừa gạt làm gì có chuyện không hại người."

Âu Dương cầm nỏ tay nói:

" Vũ khí người xấu cầm là hung khí, người tốt cầm là chính khí. Tỷ như ngươi
gắn cái danh sao chổi lên đầu một tên ác bá, chính là chuyện tốt. Tỷ như ngươi
nhìn thấy một đôi cô nhi quả mẫu, ngươi có thể nói, đứa con này chính là sao
gì đó hạ phàm, tương lai tất nhiên sẽ xuất hiện kỳ tích. Có lẽ cũng bởi vì lời
này của ngươi, người ta mới có thể còn sống sót, hơn nữa thật đúng là thành
sự. Cho dù sau này không phải, ngươi cũng có thể nói, đáng tiếc nhân gian trọc
khí thế này thế kia, đáng tiếc, đáng tiếc."

" Ngẫu nhiên còn phải bỏ lợi vì danh, một lần không kiếm tiền, đại biểu cho
lần thứ hai lợi nhuận càng nhiều hơn. Đợi danh tiếng đủ rồi, ngươi có thể từ
đạo sĩ vân du thăng cấp lên làm chân nhân nào đó, Thần Quân nào đó phó thác
cho ngươi quyền lợi nào đó. Đây là đạo lý của mánh khoé bịp người."

Thái Hư Tử khen ngợi:

" Có lý có lý, đáng tiếc bên cạnh không có rượu ngon, nếu không nghe lão đệ
nói nhiều đạo lý thế, cũng thật uổng phí."

"Chê cười chê cười rồi."

Âu Dương đứng lên nói:

"Tiếp theo làm phiền lão ca."

" Hết thảy nghe lão đệ an bài, sắp chia tay lão ca có một nghi vấn, không biết
sư phụ lão đệ là người nào?"

Âu Dương trả lời:

" Sư phụ ta là một giang hồ ẩn sĩ, lệnh ta không được lộ ra nửa phần thân phận
của hắn. Thật có lỗi!"

" Ta và ngươi cần gì khách khí. Lão đệ đi thong thả."


Thiên Tống - Chương #5