Người đăng: Hắc Công Tử
"..."
Ba người ở chính đường đều không nói gì.
Công chúa rất hài lòng với bầu không khí như vậy, nói:
" Mấy lão đầu Lễ bộ dâng thư cho Hoàng thượng, nói Bổn cung đã đến tuổi phải
gả, nếu không thì sẽ không ai thèm lấy, chỉ sợ để cho thiên hạ châm biếm.
Hoàng thượng ân chuẩn, còn muốn ban Phan Chính Phu làm phò mã cho bổn cung.
Bổn cung hiện giờ lại không muốn gả, không biết ba vị có biện pháp nào không?"
Lý Hán đứng lên nói:
" Hồi bẩm công chúa, kết hôn chính là chuyện luân thường đạo lý. Tống quy,
tuổi tròn hai mươi, trừ thân thể có bệnh tật ra, người không lấy chồng đều
phải giao nộp thuế phú. Công chúa chính là thiên kim nếu như không lấy chồng,
người trong thiên hạ noi theo còn chưa nói, vạn nhất dân gian có chỗ nghị luận
đối với danh tiết của công chúa cũng không tốt lắm."
" Nói nhảm."
Công chúa cả giận nói:
" Bổn cung nếu không biết những quy củ này còn muốn hỏi ngươi sao?"
Trương Huyền Minh nói:
" Công chúa thật không muốn lấy chồng, có thể bày tỏ tâm ý cho Hoàng Thượng,
hoặc là lấy cớ Phan Chính Phu không thích hợp..."
" Một đám ăn hại, Âu Dương, ngươi nói."
" Ngươi không cần phải coi rẻ chỉ số thông minh của ta được không, ra vấn đề
đơn giản như vậy."
Âu Dương nói:
" Ngươi nói với Hoàng đế. nói ngươi mộng thấy thần nhân nào đó, thà rằng tin
là có, không thể tin là không, phải thủ thân mấy năm để phù hộ quốc sự Đại
Tống hưng thịnh. Nếu không ngươi nói một tháng liên tục nằm mộng. Hoàng đế cho
dù không tin cũng không dám xằng bậy làm loạn. Như vậy ngươi liền đã thành tấm
gương của nhân loại, vì Đại Tống hy sinh thanh xuân cùng với hạnh phúc của
mình. Đến lúc muốn gả ngươi nói nằm mơ đổi trở về."
Nói chuyện vớ vẩn ai không biết, chủ yếu là thảo dân nói chuyện vớ vẩn người
ta không xem ra gì, ngươi công chúa nói chuyện vớ vẩn ai dám nghi vấn ngươi
nói thật hay giả. Hơn nữa lại nói Đại Tống tôn giáo cùng với đạo giáo không
thể thoát được, cho dù là Hoàng đế cũng không dám gây khó dễ.
"..."
Công chúa trầm tư.
Âu Dương lại nói:
" Ngươi có thể tìm người giúp ngươi giải mộng. Không nhất định phải chính mình
nói chính mình nói. Ai không giúp ngươi, ngươi nói hắn rình coi ngươi thay
quần áo."
"..."
Công chúa lại trầm tư, sau đó nói:
" Phần thưởng!"
"Tạ ơn công chúa, phiền toái ngài gọi người đổi thành giao tử."
Giao tử là tiền giấy sớm nhất trên thế giới, cũng là một loại phát minh buôn
bán đột phá của Tống Triều. Giả tạo giao tử dựa theo luật lệ giả tạo giấy tờ
quốc gia mà luận xử. Tương đương với ngân phiếu thời Minh Thanh.
" Ba vị công tử đã mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước."
Công chúa không để ý tới lời của Âu Dương. Ba cung nữ cũng biết chuyện hiểu ý
đem ba cái khay đặt ở bên cạnh Âu Dương.
Âu Dương xem xét xung quanh, chỉ có thể cởi quần áo ra ôm lấy kim nguyên bảo,
vừa bao vừa cảm thán:
" Không biết các ngươi qua mấy ngày nữa có phải là họ Âu không."
" Càn rỡ!"
Công chúa đã muốn đi nghe những lời này giận dữ nói.
"Dạ!"
Âu Dương lấy ra bốn nguyên bảo đặt ở trên bàn, cười ha hả rời đi, vừa đi vừa
nói:
" Công chúa vẫn nên thu hồi phần này xem như ta bồi tội đi."
Tiểu Thanh một bên vội nói:
" Công chúa, Âu Dương khả năng vẫn còn tức giận, đừng so đo với hắn."
" Người làm đại sự, phải là người có lòng độ lượng."
Công chúa nói:
" Chỉ cần hắn thật có tài học, càn rỡ đến đâu Bổn cung cũng nhẫn. Tiểu Thanh
ngươi đi xem hắn đi."
Tiểu Thanh lắc đầu:
" Nô tỳ không mặt mũi gặp hắn nữa."
"Hử?"
" Nô tỳ lát nữa sẽ đi."
...
Âu Dương ở tiểu viện vòng vo hai vòng, giờ mới hiểu được cái gì gọi là vào cửa
nhà giàu sâu tựa biển, mấu chốt là nhàm chán. Có điều Âu Dương là một người
tìm thú vui cho chính mình, vừa vặn bên này có lao động miễn phí. Âu Dương yêu
cầu bọn họ lấy một số bao cát lớn bằng một phần ba nắm tay, sau đó lấy cái mộc
côn, lại vẽ trên tường bia ngắm, bắt đầu đánh gôn.
Tiểu Thanh ở một bên nhìn hơn nửa canh giờ, sau khi Âu Dương chơi hết một trận
hỏi:
" Tiểu Thanh, có muốn so một ván hay không? Nhìn xem thử võ lâm cao thủ ngươi
rốt cuộc lợi hại như thế nào."
Tiểu Thanh sau khi im lặng nói:
" Ngươi vẫn cứ mắng ta vài câu đi."
" Mắng ngươi làm gì?"
Âu Dương cười nói:
" Ta không trách ngươi, dù sao không phải là ngươi thì cũng có người khác. Cô
nương kia là công chúa, nàng muốn xuống tay với ta còn không có biện pháp
sao?"
" Ngươi đừng trách công chúa, nàng cũng là nóng nảy."
Tiểu Thanh vội vàng che miệng.
" Này cũng thú vị."
Âu Dương bắt đầu ném phi tiêu.
" Công tử có quần áo gì phải giặt..."
" Không cần!"
Âu Dương nói:
" Ngươi là người tâm phúc của công chúa, ta làm sao dám sai khiến ngươi. Y
phục bản thân ta giặt là tốt rồi. Ngươi bảo hai cung nữ kia không có việc gì
chớ ở trước mặt ta lắc lư là được.
" Ồ! Đã biết."
"Đợi một chút! Ta thật không có trách ngươi."
Âu Dương dừng tay nói:
" Ta ngược lại cảm giác ngày đó cởi y phục ngươi rất áy náy, ngươi đừng trách
ta là tốt rồi. Đúng rồi, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
"Chuyện gì, công tử cứ việc nói."
Âu Dương chỉ bao hoàng kim trên đất, nói:
" Nếu ngày nào đó ta chết đi, phiền toái ngươi giúp Minh Khanh chuộc thân, cho
đến Âu gia trang ở lại."
Tiểu Thanh vội nói:
" Ngươi sẽ không chết, công chúa đã đáp ứng."
" Ai... Biết càng nhiều chết càng nhanh, bất kể là bí sự hoàng gia hay là tập
đoàn phạm tội, cũng đều giống nhau."
Âu Dương nói:
" Trên thế giới này chỉ có một loại người có thể làm cho người tin tưởng hắn
sẽ giữ bí mật."
" Người nào?"
" Người chết."
Sau khi Tiểu Thanh rời đi, Âu Dương nghĩ lại tới trước kia, đó là một lần sắp
chết gần nhất. Lần đó thân phận nằm vùng bị người trong lúc vô tình biết được,
hắn quyết đoán diệt khẩu, sau đó gài tang vật vu oan người nọ là cảnh sát nằm
vùng. Tiếp tục nằm vùng, đối với việc chết đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Mặc dù
là đại đô thị hiện đại nhưng huấn luyện sinh tử một chút cũng không thể so với
cổ đại chậm chạp hơn. Trong lúc đó chính là Thiên đường với Địa ngục chỉ cách
nhau một sợi chỉ.
...
Lại qua ba ngày, nội vệ lại mời Âu Dương đến Gia Quốc Cung. Mấy ngày nay Âu
Dương đã xem hiểu rõ, những nội vệ này đều là người tử trung với công chúa.
Không chỉ như thế chỉ cần là người tự do hoạt động ở bên trong viện cũng đều
là người tử trung với công chúa. Có khi là Triết Tông lưu lại, có một số là hộ
vệ theo bên công chúa từ nhỏ. Lần đó Âu Dương ở ngoài phủ công chúa bán củ cải
gặp phải Chỉ Huy Sứ, mười bốn tuổi đã thừa kế nghiệp cha, dùng thân phận nội
vệ bảo vệ công chúa. Cũng là số ít tướng lĩnh cấm quân trong nội vệ.
" Đại Tống nhìn như an nhàn, nhưng cường địch ở bên nhìn chằm chằm như hổ rình
mồi. Tùy thời có thể xuôi nam, mà còn Tây Hạ cũng kiêu ngạo bất tuân, Đại Tống
ta từ Thái Tông cứ chiến liền bại."
Công chúa nói:
" Lần này đề thi chính là, làm sao để bảo vệ giang sơn Đại Tống ta. Các ngươi
mỗi người sẽ được bố trí một tên nội vệ biết rõ Đại Tống, biết rõ Liêu quốc.
Đề ra một phương án cụ thể, còn có mười ngày nữa qua năm mới, mười ngày sau
ngày tết, Bổn cung sẽ lấy đáp án."
Những lời này khiến Âu Dương có chút giật mình, hắn cũng không nghĩ tới công
chúa này còn có chút khí tiết dân tộc, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy như
vậy. Có điều dù lăn qua lăn lại thế nào cũng vô dụng. Ngươi cũng không phải là
Hoàng đế, không chỉ có không phải là Hoàng đế mà ngay cả thực quyền cũng không
có. Hơn nữa lại nói mấy đời này các hoàng đế cũng không phải là không muốn đối
phó Liêu quốc cùng với Tây Hạ, nhưng vấn đề là không đối phó được. Lớn nhất là
kỵ binh với bộ binh, thời đại vũ khí lạnh kỵ binh là vương giả tuyệt đối.
Sau khi hiểu biết tình huống với nội vệ, Âu Dương càng hộc máu. Tống Triều thế
nhưng lại có được 125 vạn quân đội. Nhưng sương quân chiếm đại bộ phận, những
sương quân này thật ra là chiêu mộ lưu dân. Chức trách là cung bách dịch, như
Tráng thành quân dùng để xây dựng thành trì, Tác viện quân dùng để chế tạo vũ
khí, Kiều đạo quân dùng để sửa đường xây cầu, Thuyền phường quân dùng để chế
tạo thuyền, Trang phát quân thì là vận chuyển, Hà thanh quân thì dùng để quản
lí Hoàng Hà, cùng với thị vệ phụ trách quan liêu lui tới các cấp. Thời chiến
nhiều nhất là làm Vận lương đội. Quân chính quy cũng chính là cấm quân chỉ có
năm mươi vạn.
Nhưng Đông Kinh liền đã trữ 10 vạn cấm quân. Tây Hạ bên kia bết bát nhất người
ta xuất binh cũng phải là mười vạn kỵ binh, bên mình biên phòng là một vạn hỗn
hợp bộ binh. Nhưng Âu Dương sau khi hỏi tiếp mới phát hiện những thứ này đều
không phải là vấn đề, vấn đề cuối cùng vẫn là xuất hiện ở triều đình.