Kẻ Trộm Ở Thượng Cốc (hạ)


Người đăng: Hắc Công Tử

Cửa hàng gạo, cửa hàng quan tài, khách điếm, tửu lâu, cửa hàng muối, tiễn
trang ( ngân hàng tư nhân), cửa hàng thịt... Âu Dương vừa đi vừa nhìn, đầu óc
vẫn không ngừng suy tư về tâm lý tội phạm bây giờ.

" Đứng lại!"

Một thanh âm trầm thấp quát to một tiếng sau lưng Âu Dương.

Âu Dương xoay người xem xét, hóa ra là một tên bộ đầu độc thân, nhìn người này
không đến ba mươi tuổi, mặc dù thân cao sáu thước, vóc người cường tráng,
nhưng mặt mũi lại có vài phần nho nhã. Âu Dương chắp tay hành lễ:

" Không biết có phải là Triển Minh Triển Bộ đầu?"

Nhìn tơ máu trong mắt hắn, sợ rằng đã vài ngày không có nghỉ ngơi.

" Chính là tại hạ."

Tay Triển Minh nắm đao ôm quyền đáp lễ:

" Bên trong thành có ác tặc, xin công tử mau chóng về đi."

Hắn chính là ra ngoài thử thời vận.

" Ngươi tới vừa lúc."

Âu Dương hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói:

" Trong thành có cửa hàng nào mà mấy ngày qua thân nhân của lão bản cửa hàng
không lộ diện?"

" Có ý gì?"

Triển Minh hỏi.

" Tại hạ cảm giác, Phi Thiên Thần Thử có thể là cưỡng ép thân nhân của chủ
quán cho mình ẩn nấp trong đó."

" Ồ?"

Triển Minh cả kinh:

" Công tử tiếp tục."

" Nếu quả thật theo như lời ta nói, điều kiện một: Cửa hàng này không thể có
Hỏa Kế. Điều kiện hai: nhà với cửa hàng là cùng một chỗ. Điều kiện ba: Vẫn như
cũ buôn bán đúng giờ ."

" Một, hai ta có thể lý giải, cần phải đúng giờ buôn bán?"

" Kẻ cắp đa nghi, sợ quan sai nổi lên lòng nghi ngờ, tất nhiên vẫn dựa theo
thời gian mở đóng cửa hàng hằng ngày để yêu cầu lão bản."

Âu Dương nói:

" Nhưng, bởi vì có kẻ cắp ẩn hiện, Triển Bộ đầu ngươi nhìn xem, canh một liền
đã không có cửa hàng nào buôn bán, tất cả mọi người đều đóng cửa thật sớm đề
phòng cướp. Nếu có một nhà vẫn như cũ là đúng giờ đóng mở cửa hàng, vậy thì
tương đối khả nghi."

" Có đạo lý, còn gì cần thỉnh giáo nữa không?"

" Tân Thành Âu Dương."

Âu Dương lại nói:

" Ẩn núp nhà dân như thế, kẻ cắp không dễ nắm chắc không có thân thích tới
chơi, hơn nữa kẻ cắp vừa chạy ra đã cướp giết một nhà dân, hiển nhiên cũng cảm
thấy nhà dân không thích hợp để ẩn nấp. Nhưng cửa hàng thì không giống, kẻ cắp
trước tiên đi đến một vòng đã có thể biết ai là người vùng khác."

" Cửa hàng vùng khác, không mướn Hỏa Kế, nhà cùng với cửa hàng ở chung một
chỗ."

Triển bộ đầu sau khi ngẫm lại:

" Bổn huyện có ba nhà: cửa hàng thịt heo phố Đông, cửa hàng ăn nhẹ phố Tây,
cùng với cửa hàng cắt may."

Âu Dương lập tức nói:

" Chủ quán thịt heo tất nhiên thân thể cường tráng, tuyệt không phải dễ chọn.
Cửa hàng ăn nhẹ cần vợ chồng và phụ việc, thiếu một người thì không cách nào
ứng phó thực khách. Triển bộ đầu, không bằng trước tiên đi xem xét cửa hàng
cắt may?"

Triển bộ đầu nói:

" Việc nặng như thế để ta đi là tốt rồi. Vạn nhất kẻ cắp thật sự ở đó, có đánh
nhau sợ rằng làm tổn thương công tử."

" Tại hạ cũng chẳng quý giá như vậy."

Âu Dương cười nói:

" Mời Triển Bộ đầu dẫn đường, hơn nữa lại nói chúng ta là đi xem xét trước,
cũng không phải là bắt giặc."

" Ngốc tử đáng chết, cứ thích chõ mõm vào."

Tiểu Thanh ở một bên cắn răng, nàng đương nhiên biết Âu Dương không phải là
ngốc tử, nhưng nàng làm gian tế bên ngoài chịu trách nhiệm hộ tống, phải mang
Âu Dương an toàn đưa đến trên tay công chúa, hơn nữa còn không thể kinh động
quan phủ địa phương.

...

"Chính là nhà này."

Âu Dương sau khi ra khỏi cửa hàng cắt may nói với Triển Minh:

" Thái độ của lão bản cửa hàng quá khả nghi, quan sai gõ cửa, có cần thiết
khẩn trương như vậy sao? Hơn nữa trong lời nói nghe ra mấy lần muốn đuổi chúng
ta đi, ấp úng, câu trước không hợp câu sau."

" Triển mỗ cũng nhìn ra."

Triển Minh lấy ra một mộc bài cho Âu Dương:

" Xin công tử đến phòng trực nha môn gọi một đám huynh đệ của đến chỗ này."

Âu Dương gật đầu nói:

" Triển Bộ đầu phải cẩn thận tánh mạng bách tính, còn có đừng tiết lộ lai lịch
của ta."

" Triển mỗ hiểu rõ."

Âu Dương đến nha môn, đưa bài tử lên, hơn mười người bộ khoái đang nghỉ ngơi
và trực ban lập tức xuất phát. Âu Dương xem xét xung quanh cũng không còn
chuyện của mình, trở về khách điếm. Phá án bọn họ không được, đánh nhau bản
thân không được, muốn để cho mình có một vị trí xác định, cái gọi là quân tử
bất lập nguy tường chi hạ chính là ý như vậy không phải sao?

(Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: câu nói này là của Khổng Tử, nói tới thái
độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy
ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi.)

Hắn là nghĩ như vậy, nhưng tiểu Thanh còn tưởng rằng Âu Dương nhiệt huyết chắc
chắn sẽ đi đến hiện trường nhìn xem thử, không ngờ mới đi vài bước người ta đã
vào khách điếm, bởi vậy tiểu Thanh kinh hãi. Bởi vì ngoài cửa sổ là đường
thủy. Nàng hôm nay đi cửa hông, cửa phòng chỉ khép hờ, lúc này vạn nhất một
trận gió thổi tung cửa phòng...

" Công tử, gần đây không yên ổn. Mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi."

Chủ quán giúp Âu Dương mở cửa, trong lời nói có chút oán giận hỏi:

" Đồng bạn của công tử đâu rồi?"

" Đồng bạn?"

" Đúng vậy! Vị cô nương áo lục kia, mới vừa nhìn thấy từ cửa hông đi ra
ngoài."

" Ồ! Nàng đã trở lại."

Âu Dương gật đầu đến gian phòng của tiểu Thanh, nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong
rỗng tuếch. Âu Dương cười khẽ đóng cửa lại, trở lại gian phòng của mình.

Hết thảy động tác này đều rơi vào trong mắt tiểu Thanh, trong lòng tiểu Thanh
sợ hãi, nhìn bộ dáng Âu Dương bình tĩnh ung dung như vậy, dường như đã sớm
biết thân phận của mình.

Thật ra thì tiểu Thanh đã lộ sơ hở. Ngày đó lúc tiểu Thanh ăn mặc thành gã sai
vặt, tiền là Âu Bình bị trộm, mà là Âu Dương đi đòi tiền, nhưng tiểu Thanh vừa
thấy Âu Dương giống như đã biết mình mới là người mất của vậy, vẻ mặt bối rối
rất bình thường, nhưng nàng lại đã quên Âu Dương không phải là người mất của
không nên bối rối mới đúng. Điểm này Âu Dương cũng lúc đến huyện Dương Bình
trong lúc vô tình mới nhớ tới. Chuyện tối nay, khiến Âu Dương càng kiên định
phán đoán của bản thân hơn.

...

" Tiểu Thanh, con mắt sao lại sưng giống như bánh bao vậy?"

Âu Dương kinh ngạc nói:

" Mất ngủ hay là thất tình?"

" Không có! Tối hôm qua ngủ không ngon."

Tiểu Thanh cúi đầu nói.

" Vậy ăn điểm tâm rồi đi ngủ bù. Nữ nhân xinh đẹp là nhờ ngủ đủ."

Âu Dương nói:

" Hôm nay chúng ta sẽ không gấp rút lên đường, ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày."

" Thiếu gia... Ta..."

Tiểu Thanh còn chưa nói xong, trên đường đã nghe xôn xao, chỉ nghe tiếng cồng
chiêng thêm tiếng người:

" Bắt được Phi Thiên Thần Thử rồi, bắt được Phi Thiên Thần Thử rồi."

Âu Dương hướng ra ngoài xem xét, bốn gã nha dịch dùng mộc côn gánh một thi thể
đang dạo phố, trước có cồng chiêng sau có trống. Lại nhìn tướng mạo người nọ,
xác thực là bộ dáng Phi Thiên Thần Thử trong lệnh truy bắt. Bách tính hai bên
đường phố đều rối rít hoan hô, vẻ vui mừng chảy xuôi trên mặt bọn họ. Bọn họ
không quan tâm cái gì quốc gia đại sự, bọn họ chỉ biết người xấu đã chết,
những ngày thái bình lại tới.

" Nghe nói Triển Bộ đầu bị thương không dậy nổi."

Một tên ở ngoài cửa hàng vây xem nói.

" Nên đi vấn an."

Một người khác hô ứng.

" Cùng đi, cùng đi."

Một tên văn sĩ cũng tham gia náo nhiệt.

Âu Bình giơ một ngón tay cái với Âu Dương:

" Thiếu gia, nhất định có công lao của ngươi."

Âu Dương cười đắc ý nói:

" Là bổn phận thôi."

Bắt kẻ trộm chính là cảm giác này, siêu cấp có cảm giác thành tựu, sướng! Nhìn
tiểu Thanh hỏi:

" Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy? Sao lại không động đũa?"

" Ta không muốn ăn, ta trở về phòng đã."

Âu Bình nghi hoặc hỏi:

" Thiếu gia, tình huống gì vậy?"

Những lời này là học từ Âu Dương.

" Tâm tư của nữ nhân ngươi đừng đoán."

Âu Dương nói:

" Đến kinh thành, chúng ta trước đi từ đông ăn vào tây, sau đó từ nam chơi đến
bắc. Lại đi xem một chút Lý Sư Sư trong truyền thuyết, sau đó... Ngươi trở về
trong trang một chuyến."

" Cái gì?"

Âu Bình kinh hãi:

" Thiếu gia ngươi để ta trở về sao?"

" Đúng vậy! Mang phong thư trở về. Ngươi không đưa chẳng lẽ ta đi đưa à?"

Âu Dương giáo dục:

" Không có lương tâm, thăm lão cha ngươi, thuận tiện trở về đón tết không tốt
sao?"

" Tốt thì tốt."

Âu Bình gãi gãi đầu:

" Nếu không, thiếu gia chúng ta cùng nhau trở về?"

" Ta trở về phải bị buộc thành thân. Ngươi trở về, đại bá nhất định không yên
lòng ta, ngươi không muốn đi ra cũng không được."

Âu Bình sau khi ngẫm lại bất đắc dĩ nói:

" Vậy cũng tốt."


Thiên Tống - Chương #31