Tiệc Mừng


Người đăng: Shone

Tử trở về lúc trời gần nữa đêm, dưới ánh trăng mờ ảo bóng dáng cậu thật nhỏ bé
so với chung quanh, Tử khẽ ngước mặt lên trời, khác với Trái Đất, nơi đây có
tới ba mặt trăng khác nhau.

Những tia sáng dịu nhẹ tỏa ra từ những tòa nhà dưới ánh trăng huyền ảo không
khác gì những thướt phim trailer trong các game bom tấn thưở trước.

Hôm nay Tử được dẫn đi thăm thú rất nhiều nơi trên Đấu Thần Điện, chẳng hạn
như Chấp Pháp Viện uy nghi sừng sững với hình dáng Tam Vị Nhất Thể được đặt ở
trung tâm hay Đấu Thư Thần Viện, nơi lưu trữ lịch sử lâu đời của các thế hệ
Đấu Thần cho đến ban Nhạc Viện ít người lui tới cũng được đến.

Ở Đấu Thần Điện đông vui nhộn nhịp bao nhiêu thì ở Ngự Thần Điện lại vắng vẻ
cô tịch bấy nhiêu, tổng nhân số tại đây chưa tới 100 người, thua xa so với
những phân viện khác.

“ Sao hôm nay vắng thế nhỉ “

Tử thầm nghĩ, cậu đã đi đến khu vực đại sảnh, bình thường nơi đây ít nhiều gì
cũng có người qua lại cho dù là ban đêm nhưng hôm nay im ắng đến lạ kỳ.

Tử tiếp tục bước ra sau Ngự Thần Điện, cậu muốn trở về khu ký túc xá của mình,
bị hành xác cả ngày khiến toàn thân Tử đầy mệt mỏi.

Trên đường trở về khu ký túc xá, Tử không bắt gặp bất kỳ bóng dáng người nào,
cứ như là tất cả bốc hơi vậy. Tử cũng không để ý nhiều, nơi đây khá rộng, trời
đã về khuya có lẽ mọi người ngủ cả rồi.

“ Cạch “

Cánh cửa chầm chậm mở ra, Tử sợ đánh thức những người bên trong, dù gì giữa
đêm hôm khuya khoắt thế này làm phiền người khác cũng không tốt.

“ A tên khốn, giờ này mới mò mặt về có biết chúng ta chờ ngươi lâu lắm không ?

Cửa phòng vừa mở ra, Ngã Đạt đã chỉ vào mặt cậu mắng xối xả, chung quanh hắn
là nhiều gương mặt xa lạ, xen lẫn với đó cũng có một vài khuôn mặt cậu từng
gặp.

“ Xin lỗi, là ta sai “

Tử lúng túng, đứng trước nhiều người thế này cậu không quen cho lắm.

“ Sai là phải bị phạt nhưng trước hết vào tiệc thôi mọi người iiiiiiiiii “

Ái Ni lên tiếng đồng thời nàng vỗ tay lớn, cả phòng lập tức sáng trưng, mọi
người đồng loạt nâng Tử lên tay chạy ra bên ngoài.

Phía sau ký túc xá, những chiếc bàn được phủ lụa trắng tinh với nhiều món ăn
mới lạ được bố trí sẵn, những chiếc nến được Ái Ni thắp sáng xung quanh khu
vực đại tiệc.

Sau khi các thành viên yên vị, Ái Ni là người đứng lên phát biểu đầu tiên.

“ Hôm nay đại gia đình chúng ta tổ chức tiệc này để ăn mừng sự gia nhập của
bốn thành viên mới, bữa tiệc sẽ được tổ chức sớm nếu không phải vì sự vắng mặt
của một ai đó “

Ái Ni lườm Tử khiến cậu gãi đầu cười xấu hổ, rồi tiếp

“ Mọi người cứ tự nhiên, chi phí hôm nay ban lễ tân chúng ta và La Đinh lão sư
tài trợ “

Các thành viên xung quanh vỗ tay nhiệt liệt, một vài nam thanh niên còn huýt
sáo, đập bàn rầm rầm.

“ Ngươi nhường chỗ cho bọn nhóc tỳ phát biểu cái coi nào “

Ngồi bên một góc bàn, La Đinh nói.

“ Ta thay mặt ba người còn lại cảm ơn quí vị anh chị, các bô lão thâm niên vì
đã quan tâm chúng ta, chúng ta cũng chẳng biết lấy gì đền đáp thôi thi chúng
ta sẽ ăn uống thật nhiệt tình để không phụ tấm lòng quí vị “

Ngã Đạt nhanh nhảu nói trước, nói xong không quên cúi đầu chào mà không để ý
khuôn mặt đen xì từ những cựu sinh xung quanh.

“ Vị học đệ này thật vui tính, chúng ta cần uốn nắn thêm cho đệ ấy phát huy
nữa “

Liên Y cười khúc khích, Ngã Đạt nghe thấy bất gíac đưa tay che mông lại, trận
đòn lúc sáng đến giờ vẫn còn đau.

“ Thì ra ngươi thuộc thể loại đó “

Nam thanh niên mặt tàn nhang ngồi gần đó cười trêu.

“ Thôi nha Lãnh Phong, sao ngươi cứ thích kiếm chuyện với ta hoài vậy “

Thì ra thanh niên này tên Lãnh Phong, là cựu sinh nhập học trước nhóm người
của Tử nhiều khóa trước.

“ Mọi người vào tiệc thôi, tiệc nhanh còn để các học đệ nghỉ ngơi nữa “

Một cô gái trong bộ lễ phục vàng nhạt bên cạnh Liên Y cất tiếng.

Mọi người lần lượt gắp món, cũng không có gì bất ngờ, nhóm tân sinh được phát
cho mỗi người vài viên Tinh Thần Thạch sơ cấp, dĩ nhiên bọn chúng chưa đủ tuổi
để ăn những món cao cao cấp đó.

“ Lại gặm đá sao “

Ngã Đạt mếu máo, cả ngày chưa được ăn gì, tới tối lại bắt gặm đá, từ chiều đã
được thông báo là sẽ có tiệc mừng với nhiếu món ngon lạ mắt, hắn rất mong đợi
nhưng hy vọng càng nhiều thất vọng bấy nhiêu.

“ Có ăn mà con than nữa “

Phương Tuyết lên tiếng trách móc, khi bóp Tinh Thần Thạch, nó sẽ chảy ra một
dịch vị, chúng có vị the mát như bạc hà, nói chung là cũng không tệ.

Nhìn biểu cảm của đám nhóc tỳ, các cựu sinh phì cười, họ cũng từng trải qua
giai đoạn này nên hiểu, tuy nhiên cảm thông thì không có đâu.

“ Vị học đệ này, trông đệ không được khỏe “

Cô gái trong bộ lể phục vàng nhạt tiến đến ôm Tử từ phía sau, khiến cậu đang
ăn bỗng chốc bị sặc.

“ Sắc nữ à, để người ta yên đi không thấy vẻ mặt phờ phạc của học đệ sao ? “

Từ bàn bên này Liên Y vừa uống rượu nói lớn, các cựu sinh đã trưởng thành, họ
có thể uống rượu, rượu ở Thiên giới gọi là Thiên Quang Tửu, nó sóng sánh như
ánh mặt trời mang theo vị ấm ngọt xen lẫn cay, mùi vị thanh mát dễ vào lòng
người.

“ Ta chỉ ôm học đệ một chút thôi “

Từ đầu bên kia trả lời, Liên Y cũng bó tay với cô bạn của mình, cô tiếp tục
uống rươu thưởng món với những người khác.

“ Lãnh Phong này, mặc dù ngươi khá đáng ghét nhưng ta đại nhân đại lượng kính
ngươi một chén “

Liên Y lúc này đã ngà ngà say, cô bước tới vị trí Lãnh Phong ngồi, một vài
người khác cũng tới cụng rượu.

“ Thành ý này ta tâm lĩnh “

Lãnh Phong cười ha ha đáp lại, hắn rót cho mình một ly rượu rồi cụng với Liên
Y và uống cạn, dưới ánh nến bập bùng, Lãnh Phong nhìn về phía Liên Y ánh mắt
tràn đầy yêu thương nhưng rất nhanh được hắn che giấu.

“ Cạn chén đá nào lão sư “

Ngã Đạt cũng bắt chước những người khác, vì chiều cao có hạn nên hắn đứng lên
mặt bàn chĩa cục Tinh Thần Thạch vào mặt La Đinh và nói.

Không khí đang náo nhiệt bổng chốc im lặng đến quỷ dị, mọi con mắt đều tập
trung về phía thân ảnh đang cầm cục đá đứng trên bàn.

La Đinh đang nhấp từng ngụm rượu mém nữa bị sặc, thằng nhóc này thật khiến lão
tức điên, học cái hay không học toàn học những thứ vô bổ.

“ Cạn cái đầu ngươi “

La Đinh cốc vào đầu Ngã Đạt khiến hắn ngã từ trên bàn xuống, từng tràng cười
không ngớt vang lên, đã lâu rồi Ngự Thần Điện mới vui như vậy.

“ Có ai hát hò gì không nào ? “

Im lặng nãy giờ Ái Ni lên tiếng, xung quanh nhiều người đã ngà ngà say rồi,
thế này còn hát hò gì nữa.

“ Tới bến luôn “

Liên Y hô lớn, dáng đi xiêu vẹo phải nhờ Lãnh Phong dìu bước.

“ ban Nhạc Viện đâu? Ban Nhạc Viện đâu rồi ? “

Ái Ni hô lớn, đáp lại là từng tiếng ậm ừ chung quanh, rượu trên bàn cũng gần
hết, các đệ từ lưu linh giờ không biết đang ở chốn nào.

Ở chung với nhau lâu vậy Ái Ni mới đau lòng phát hiện chung quanh toàn những
kẻ phá mồi, chuyện trò chưa tới đâu mà thức ăn lẫn rượu đã gần hết trong khi
cô chưa ăn uống được bao nhiêu, thật là bi ai.

“ chụp lấy “

Từ bên bàn La Đinh, một bình rượu được ném đến, đang mang khuôn mặt đưa đám,
Ái Ni tươi tình ra mặt.

“ Lão sư, ngài thật tốt a “

“ Điều này là dĩ nhiên “, La Đinh cười đáp.

Nhìn quang cảnh trước mắt Tử bất giác nở nụ cười, đã lâu lắm rồi cậu mới cảm
nhận được sự ấm áp từ một gia đình, nụ cười nữa miệng tựa ánh trăng lưỡi liềm
dưới bầu trời đêm mộng ảo.

“ chụt “

Đôi môi đỏ mọng ai đó khóa chặt lấy cậu, Tử trợn mắt nhìn thủ phạm cướp đi nụ
hôn đầu đời của mình, đó là cô nàng được mệnh danh sắc nữ.

Tử có thể cảm nhận được đầu lưỡi cô ta ngo nghoe trong miệng mình, từ người cô
nàng một mùi hương thoang thoảng pha lẫn hơi rượu tỏa ra.

Trên gương mặt tuyệt mỹ, đôi mắt say đắm tô điểm bởi rạng mây hồng hai bên dán
sát mặt, từng luồng hơi thở nóng bỏng từ cô nàng phả vào mặt Tử.

“ Lớn nhanh lên, tỷ sẽ chờ “

Cô nàng ôm chặt lấy Tử thì thầm, mặt cậu đỏ rực như một quả táo chín khi bị úp
thẳng vào cặp núi đôi ngạo nhân kia, hơi thở cô dần đều lại, cô ta đã chìm vào
giấc ngủ.

Bữa tiệc dần tàn, các học viên lần lượt dìu nhau về, qua lời của Ái Ni, Tử
cũng biết tên cô nàng này, Minh Nguyệt.

Trước khi quay trở lại ký túc xá, La Đinh kéo tay cả nhóm lại và nói.

“ Mai dậy sớm, ta sẽ đưa các ngươi đi kiểm tra “

Do không có ảnh hưởng của rượu nhóm nhóc tỳ thanh tỉnh ra mặt, và dĩ nhiên
người đặt câu hỏi không ai khác ngoài loa phát thanh, một biệt danh mới của
Ngã Đạt.

“ Kiểm tra cái gì vậy ? “

“ Bổn mệnh thần hồn “

Laa Đinh cười thần bí.

“ Nó là cái gì ? “

Trí tò mò của trẻ con là vô hạn cho dù đối với bất kỳ giống loài nào.

“ Tới lúc đó các ngươi tự khắc biết “

La Đinh cũng lười nói tiếp, uống chút ít rượu nhưng lão đã cảm thấy hoa mắt
rồi.

Cả bốn theo nhau trở về khu ký túc xá, dọc đường đi Ngã Đạt không ngừng huyên
thuyên về những gì hắn thấy tại Vệ Thần Điện, về lão giáo sư khó tính hay con
bé đáng ghét bên cạnh.

“ Hồi nãy Minh Nguyệt tỷ tỷ làm gì ngươi vậy ? “

Thiên Thanh hỏi dò, từ đầu đến cuối bữa tiệc cô bé luôn nhìn về phía Tử, hỏi
tại sao thì cô bé cũng không biết.

“ Tỷ thế ta mệt nên ôm ngủ ấy mà “

Tử đáp.

“ Hồi nãy ta thấy tỷ ấy dán sát vào mặt ngươi, các người làm gì vậy “

Phương Tuyết hỏi, đang đi giữa chừng Tử liền khựng lại, càng nhớ lại khoảnh
khắc đó mặt cậu càng đỏ, cho dù chức năng kia chưa hoạt động nhưng tiền vốn từ
kiếp trước cậu hiểu nó mang ý nghĩa gì.

“ Sau này ngươi sẽ biết “

Ra dáng thần bí, Tử đáp lại, có ngu cậu mới nói.

“ Ngươi làm thử với ta đi “

Tử chết lặng, Ngã Đạt đang tự sướng cũng dừng lại dỏng tai lên nghe.

“ Cả ta nữa “

Thiên Thanh nghe nói thế cũng chen vào.

“ Ta nữa được không ? “

Mặc dù chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào nhưng thấy vẻ háo hức của hai nữ,
Ngã Đạt cũng muốn mình có một chổ.

“ Không . . .làm ơn tha cho ta . . .”

Tử la lớn và bỏ chạy kéo theo tiếng cười đùa từ ba kẻ xung quanh.


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #7