Chuyện Ký Túc Xá


Người đăng: Shone

Theo chân La Đinh, dọc theo dãy hành lang dài hun hút, phía cuối con đường,
một chiếc cổng sơn thếp vàng với cái đầu rồng được đính ngay giữa.

“ Cạch “

Cánh cửa nặng nề được La Đinh chầm chậm mở ra.

Do diện tích Ngự Thần Điện quá lớn, cơ hồ chiếm gần hết tiểu thiên thạch, để
giải quyết vấn đề này, tiền thân các Ngự Thần Binh đã kết nối Ngự Thần Điện
với ba tiểu thiên thạch xung quanh.

“ Tòa tháp kia là gì thế lão sư ? “

Theo hướng chỉ của Ngã Đạt, một tòa bảo tháp sừng sững cao chọc trời nằm trên
một trong ba tiểu thiên thạch đang xoay chầm chậm quanh Ngự Thần Điện.

“ Đó là Luyện Thần Tháp, nơi tu luyệt chính của các ngươi sau này “

La Đinh chầm chậm đáp.

“ Vậy nơi ở của chúng ta đâu ? “

“ Thấy khối kiến trúc phía cuối con đường không, các ngươi sẽ ở trong đó “

Con đường nối liền các tiểu thiên thạch với Ngự Thần Điện Quang Thiên Tinh, nó
trong suốt như thủy tinh nhưng lại mang ánh hào quang nhàn nhạt.
“ Được rồi, thời gian còn dài, các ngươi cứ từ từ tìm hiểu “

Sải bước trên đường, Tử có cảm giác như đám loạn thạch muốn va vào mình nhưng
mà có La Đinh ở đây, tin tưởng sẽ không có việc gì, đoạn đường cũng không tính
là dài, chốc lát họ cũng đến nơi.

Tiểu thiên thạch này nếu so với tiểu thiên thạch mà Ngự Thần Điện tọa lạc nhỏ
hơn đôi chút.

“ Ở đây nhiều tòa nhà quá “

Thiên Thanh lên tiếng cảm khái.

“ Lát nữa ta cho mỗi đứa một cuốn cẩm nang tha hồ mà đọc “

Ngã Đạt trợn mắt nhìn La Đinh như một thằng ngu vậy, bắt gặp ánh mắt Ngã Đạt,
La Đinh cảm thấy sai sai nhưng sai ở đâu lão cũng không biết.

“ Chúng ta làm gì biết chữ, ngài già lẩm cẩm hả lão sư ? “

La Đinh cốc mạnh vào đầu Ngã Đạt khiến hắn la lên oai oải.

“ Thật là vô lễ, lời ta luôn đúng rõ chưa ? “

Ngã Đạt chỉ biết ôm đầu chịu trận, ba người còn lại dứt khoát im lặng, không
ai muốn mình bị u đầu giống hắn.

Thấy bọn nhóc đã biết sợ, La Đinh gật đầu hài lòng, lão dẫn cả bọn tới một tòa
nhà nhỏ nằm ngoài rìa khu trung tâm.

“ Từ nay các ngươi sẽ ở tại đây cho đến khi tốt nghiệp, do nhân số chúng ta ít
ỏi nên khu ký túc xá cũng không được lớn, dần dần các ngươi sẽ quen “

Thế là lão lôi cả bốn tên vào cùng một phòng ở tầng C tương đương lầu 3, hầu
hết các kiến trúc nơi này đều được làm từ một loại cẩm thạch đặc biệt ở Thiên
giới, mặc dù đã về đêm nhưng chúng vẫn tỏa ra từng luồng sáng dịu nhẹ.

Căn phòng của cả bọn cũng khá rộng, trần nhà khảm một viên đá giống kim cương
đang phát sáng, tuy chỉ có bốn người nhưng số lượng giường ở đây lên đến hơn
chục cái, tha hồ lăn xả.

“ Ăn đi mà lấy sức, các ngươi không có thời gian rãnh rổi đâu “

La Đinh đưa cho mỗi người một viên rồi nhắc nhở.

“ Thứ này ăn làm sao lão sư ? “

Nhìn mấy cục đá này mà Tử nhăn mặt, chẳng lẽ bắt cậu gặm đá à.

“ À, ta quên mất, thứ này gọi là Tinh Thần Thạch, nó thuộc loại sơ cấp, là
thức ăn chủ yếu của các ngươi, chỉ cần cầm nó trên tay và bóp mạnh tự khắc ăn
được “

La Đinh cười khan, việc nhỏ thế này mà lão cũng quên mất.

“ Bóp xong bỏ vào miệng hả lão sư ? “

Lần này đến lượt Phương Tuyết hỏi, thực sự cách ăn này khá kỳ quái.

“ Bóp xong nó sẽ chảy ra một loại dịch trong suốt, chỉ việc nuốt vào là được,
muốn ăn ngon thì phải đợi khi các ngươi trưởng thành đã “

La Đinh giải thích, nói xong lão đóng cửa phòng lại rồi chuồn thẳng.

“ Bây giờ, ở đây ta là lớn nhất nên các ngươi phải gọi ta là lão đại “

Từ trên giường Ngã Đạt bật dậy hô lớn.

“ Ngươi cho ta một ly do ? “

Tử nhếch miệng cười, thằng này mới tí tuổi mà đòi làm đại ca sao.

“ Vì ta to nhất “

Ngã Đạt đắc ý cười lớn đồng thời tiến về phía ba người đang đứng, chưa nói đến
Thiên Thanh và Phương Tuyết thấp hơn Ngã Đạt nữa cái đầu, Tử cũng chỉ nhỉnh
hơn một chút mà thôi.

“ Thấy chưa? Thấy chưa? ở đây ta to nhất nên ta làm lão đại “

Ngã Đạt cười khà khà, bộ dáng tự đắc vô cùng.

Cả ba người không ai nói gì, thằng này chắc bị La Đinh hành nhiều quá nên đầu
óc có vấn đề rồi. Thấy cả ba không ai nói gì, Ngã Đạt cho rằng họ đồng ý nên
hắn càng cười lớn hơn và thế là biệt danh lão đại tự phong của Ngã Đạt bắt đầu
từ đây.

Trời đã về khuya, Tử nằm trằn trọc không ngủ được, không như những đứa trẻ
khác, bằng một cách nào đó cậu vẫn giữ được trí nhớ kiếp trước của mình, đâu
đó những ngôi sao ngoài kia có thể là nhà cậu.

“ Ngươi không ngủ được sao ? “

Thiên Thanh không biết từ lúc nào đã leo lên giường Tử, Tử có thể thấy hình
ảnh phản chiếu bản thân qua đôi mắt màu thiên thanh ngấn nước.

“ Ừm “

Tử ừm nhẹ, cậu cũng không rõ cảm xúc của bản thân lúc này, lúc lại nhớ lúc như
muốn quên, đâu đó hình ảnh quá khứ níu cậu lại.

“ Ta nghe các học tỷ nói rằng, ôm là một cách thể hiện sự quan tâm đối với
người khác “

Thiên Thanh nói nhỏ, rồi cô bé quàng tay ôm lấy Tử, từ Thiên Thanh, Tử cảm
nhận được sự mát lạnh từ cô bé truyền đến, cậu khẽ cười rồi chìm vào giấc ngủ.

“ AAAAA ! “

Trời tờ mờ sáng, Tử bị đánh thức bởi tiếng hét thần thánh của Ngã Đạt, chỉ
thấy tên này mặt mũi phờ phạc, đôi mắt thâm đen chỉ vào mình.

“ Chuyện gì thế ? “

Giơ tay dụi dụi mắt, Tử càu nhàu, mới sáng sớm mà bị đánh thức kiểu này thử
hỏi không bực sao được.

“ Các ngươi. . .hai người các ngươi “

Tử lúc này mới nhìn lại bên cạnh mình, Thiên Thanh vẫn ngủ ngon lành, cậu mới
sực nhớ tới chuyện đêm qua, cơ mà chỉ là trẻ con ngủ với nhau có nhất thiết
phải manh động đến thế không chứ?

“ Thiên Thanh, cậu xấu thật nha “

Phương Tuyết cũng đã dậy, cô bé đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Thiên Thanh vẫn đang
ngủ ngon lành bên người Tử.

“ Tức chết ta, các ngươi không coi lão đại ta ra gì hả “

Ngã Đạt gào lớn, tiếng hét của hắn khiến Thiên Thanh đang mơ ngủ cũng phải
tỉnh dậy.

“ Tên khốn nào mới sáng sớm mà la hét om sòm thế ? “

Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài, dẫn đầu là một cô nàng xinh đẹp
với mái tóc vàng óng trong bộ đồ ngủ màu trắng.

“ RẦM “

Cô ta đạp cửa cái rầm, cứ tưởng là ai hóa ra là bốn đứa nhóc tỳ và dĩ nhiên
thằng nhóc tóc đen đang to mồm bị cô trông thấy.

“ Ngươi tính làm gì . . .ngươi tính làm gì “

Ngã Đạt bị cô nàng xách lên như xách một con gà, hắn không ngừng dãy dụa trên
không trung.

“ Này thì to mồm . . .này thì to mồm “

Ngã Đạt đáng thương bị cô ta đánh liên tiếp vào mông, đoán chừng tên này lát
nữa còn không dám ngồi.

Đánh đã tay rồi cô nàng mới đưa ánh mắt nhìn những thành viên còn lại, đến vị
trí của Tử mắt cô ta như sáng lên.

“ Ái nha, nghe đồn Ngự Thần Điện chúng ta vừa tiếp đón một tiểu thiên sứ cực
kỳ dễ thương mà bây giờ được gặp . . .ôi chao . . .đúng là trăm nghe không
bằng một thấy “

Không như Ngã Đạt, cô nàng xoa xoa hai tay rồi bước tới bế lấy Tử, cơ thể nhỏ
bé của cậu nhanh chóng bị cô ta chiếm giữ, từ người cô gái tỏa ra hương thơm
thoang thoảng rất dễ chịu nhưng Tử không có tâm tình thưởng thức.

“ Liên Y à!, giờ ta mới biết ngươi là lolicon đấy “

Đứng bên ngoài cửa, một nam thanh niên với khuôn mặt tàn nhang lên tiếng châm
chọc.

“ Việc gì đến ngươi “

Liên Y hừ lạnh tuy nhiên hai tay cô nàng vẫn không ngừng nhào nặn gương mặt
của Tử.

Lúc đầu Tử không để ý nhưng bây giờ cậu phát hiện một điều, những người này
không có cánh.

“ Tỳ tỳ à, tại sao tỷ và những người đó không có cánh vậy ? “

Liên Y phì cười vì câu hỏi của Tử, bất kỳ một đứa trẻ nào nhìn thấy cũng sẽ
hỏi như vậy.

“ Đây là một kỹ năng đặc biệt của chúng ta, khi đệ ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ
được học kỹ năng này, nó cho phép chúng ta che dấu thân phận của mình để làm
việc “

Liên Y cười giải thích.

“ Các tiểu thiên sứ đều rất đáng yêu “

Đồng dạng cới Liên Y, một số nữ sinh khác cũng nhập cuộc, ngay cả Ngã Đạt to
mồm cũng được một cô nàng khác chăm sóc, buổi sáng cứ thế kết thúc trong tiếng
cười của mọi người và khuôn mặt bí xị cùa Tử và Ngã Đạt.

Đám người Liên Y vừa đi chưa lâu thì một chiến binh trong bộ giáp trụ kín toàn
thân bước đến.

“ Xin chào mấy nhóc, ta là Cao Khiết, tiếp dẫn viên tại Đấu Thần Điện, ta cần
gặp người tên Tử “

Giọng nói từ bộ giáp vang lên trầm bổng, nhìn từ ngoài vào ke hở giữa giáp
trụ, tất cả chỉ là mảnh tối đen.

“ Chào ngài, ta là Tử “

Sửa soạn chỉnh tề quần áo của mình, Tử lên tiếng.

“ Nhóc theo ta, chúng ta sẽ đến Đấu Thần Điện để đăng ký lớp “

Người chiến binh đưa tay về phía Tử.

“ Chào mọi người, tối gặp lại “

Ra dấu cho ba người còn lại yên tâm, Tử bắt lấy tay người chiến binh, bóng cả
hai khuất dần trong dãy hành lang.

“ Lát nữa hai ngươi cũng sẽ đi thôi, làm gì mà sụt sịt như thế “

Thấy Thiên Thanh như muốn khóc, Ngã Đạt lên tiếng khuyên bảo, chỉ giây lát nữa
thôi bọn hắn cũng sẽ đi tới ban thứ hai của mình.

“ Cái tên đầu gỗ này, cái này gọi là quan tâm lẫn nhau đấy rõ chưa, ngươi tự
xưng là lão đại mà không quan tâm đến những người khác à “

Phương Tuyết lớn giọng trách mắng, đồng thời vỗ vể bờ vai Thiên Thanh.

“ Ta cũng có quan tâm chứ bộ, chỉ là các ngươi không hiểu thôi “

Ngã Đạt gân cổ cãi.

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, lần này là một người phụ nữ đứng tuổi trong bộ
đồ khá giống tế tự.

“ Ta là Lãnh Nhiên thuộc Liệu Thương Điện, phiền hai vị Phương Tuyết và Thiên
Thanh theo ta “

Nói rồi bà ta ra dấu mời, bóng Phương Tuyết và Thiên Thanh dần khuất để lại
mình Ngã Đạt trơ trọi giữa phòng.


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #5