Khảo Hạch Đặc Biệt


Người đăng: cunbongcai@

————————————————

Lâm Dạ Y không nói lời dư thừa nữa, quay lưng tiêu sái bước đi, đem theo khí
thế của bậc nữ vương.

Lam Mẫn Lăng vẻ mặt âm trầm nhìn theo Lâm Dạ Y bước đi. Nàng từng có cơ hội
giao chiến với người này một lần, mạnh mẽ đến mức không tưởng, thậm chí khủng
bố đến mức vượt xa so với cái gọi là cực hạn của con người

Khi ấy nàng ta là Siêu Cấp Đấu La 96 cấp, bà là Siêu Cấp Đấu La 98 cấp, thắng
thua tưởng chừng như đã rất rõ ràng. Ai ngờ được người ăn hành lại là Lam Mẫn
Lăng, còn là ăn hành ngập mặt. Bà sử dụng hồn kỹ thứ chín tấn công về phía Lâm
Dạ Y mà nàng ta chỉ đơn thuần sử dụng hồn kỹ thứ ba liền đỡ được.

Nàng rất nhanh rơi xuống thế hạ phong sau hồn kĩ thứ hai của Lâm Dạ Y, cuối
cùng nàng ta chỉ dùng hồn kĩ thứ tư liền suýt lấy mạng nàng.

Lúc ấy một cái huy hiệu màu đen, in hình quái vật biểu tượng Sử Lai Khắc rơi
ra khỏi túi. Lâm Dạ Y thấy liền nới lỏng tay cầm chuỷ thủ, xoay người bước đi

Nghĩ lại cũng rất may mắn, nếu không phải vì cái huy hiệu thì bà đã mất mạng
dưới lưỡi dao lanh như băng vĩnh cửu của ả ta rồi

Nghĩ lại lại bất giác sờ sờ cổ, cũng may chưa rụng.

————————————————

Ở trong một căn phòng nào đó, một nam nhân tay vuốt ve chậu cây cảnh bằng đấy
nung nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay. Cái mầm cây xinh xinh nhú lên, mang theo
màu xanh mướt cùng hương thơm nhè nhẹ.

Hắn chậm rãi nhắm đôi mắt lại, nhẹ nhàng nói


  • Không nghĩ tới... Tử Vong Thánh Nữ cũng xuất hiện.

Hắn tuy chưa có cơ hội giao chiến với nàng nhưng đảm bảo rằng, hắn không đỡ
nổi bảy thành thực lực của nàng. Tử Vong Thánh Nữ đúng là người của Tà Tông,
thân phận Thánh Nữ cực kì cao quý. Tuy vậy nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì Sát
Tông chả có nghĩa lí gì trong mắt người khác.

Một tông môn sở hữu hai cực hạn đấu la, bốn siêu cấp đấu la mà còn bị khinh
thường ư ? Căn bản chỉ là vì thực lực của Lâm Dạ Y quá mức bá đạo mà thôi. Nó
bá đạo tới mức nghịch thiên, làm tất cả cường giả xung quanh nó chỉ làm nền
không hơn không kém. Mọi thứ đều lu mờ, nhạt nhoà, không màu sắc.

Nghe nói sau này Tử Vong Thánh Nữ tự động rời khỏi Sát Tông, Sát Tông như rắn
mất đầu, loạn thành một bầy, đến tận bây giừo mọi thứ mới bắt đầu ổn thoả dần

Ngày trước còn e ngại Tử Vong Thánh Nữ toạ trấn, sau khi nàng rời khỏi, Liên
Bang cùng với những đế quốc khác liên hợp lại để chèn ép tông môn đứng đầu
trong giới tà tông. Tuy Sát Tông đã khôi phục lại được kha khá nhưng vãn không
thể bằng năm xưa.

Đúng là Sát Tông có hai cường giả Cực Hạn Đấu La toạ trấn, nhưng thành Sử Lai
Khắc cũng có một vị Cực Hạn Đấu La Lục vũ hồn Dực Thiên Sứ, lại có Thanh Long
Đấu La Hải Thần Các Các Chủ, thực lực của hai người này nếu so với hai tà hồn
sư kia vẫn muốn hơn một bậc.

Một người mang theo thần thánh khí tức, một người là huyết mạch thần thú từ
thời thượng cổ, so ra với Tử Vong Thánh Nữ vẫn kém, vậy mới biết Lâm Dạ Y
khủng bố bậc nào.

Mà Lâm Dạ Y cũng không biết thực lực siêu cấp biến thái của nàng bị mấy vị
Phong Hào Đấu La kia phân tích. Đạt đến cảnh giới đó rồi, không phải cái gì
cũng có thể làm họ để tâm nữa.

————————————————

Lâm Dạ Y bay thẳng về học viện. Nàng bay trên bầu trời, vài học viên đứng canh
cổng thấy vậy lao ra


  • Là ai, xin xuất trình giấy tờ.

Một thiếu niên chừng mười lăm tuổi bước ra, giọng nói đanh thép. Gương mặt
mang theo nét dè chừng. Lâm Dạ Y nào còn tâm trạng để ý mấy thứ này, nàng
phóng thích ra chín hoàn màu xám tro sau lưng, quát lạnh một tiếng


  • Cút !

Đám họ viên kia mặt kinh hãi. Tà hồn sư Phong Hào Đấu La. Vậy mà vẻ ngoài lại
trẻ như vậy. Đây rốt cuộc là ai ?

Đúng lúc này một dòng thông tin từ hồn đạo khí thông tin truyền tới

Để cho cô gái áo choàng trắng đi vào

Chỉ là một dòng thông tin ngắn ngủn như thế, nhưng mà cũng đủ để là cho mấy
học viên vừa rồi lao ra ngăn cực kì kinh sợ người trước mặt.

Đó là thông tin do Viện Trưởng Ngoại Viện nhắn tới a.

Họ học tập ở đây gần bốn năm trời, chỉ nghe được một thông tin là Viện Trưởng
Ngoại Viện là một Siêu Cấp Đấu La 97 cấp, tính tình kiêu ngạo cực kì, hơn nữa
còn rất thích bắt bẻ người khác. Ông đích thân gửi tin nhắn cho họ là điều
không tưởng.

Cô gái này rốt cuộc là ai

Trong khi đám người còn lại đang nghi hoặc, một người trong số đó đã bước lên,
cúi gập người, nói


  • Xin tiền bối thứ lỗi cho vãn bối ngu muội, không biết thanh danh của ngài.
    Mời ngài tiếp tục tiến vào

Hắn làm cái dấu hiệu mời vào. Lâm Dạ Y hừ lạnh, coi như cũng biết thức thời
một chút. Nàng không nói gì xoay người bay đi.

Đám học viên thở phào nhẹ nhõm, không biết người này đến đây làm gì. Bọn họ
không biết rằng nếu chỉ làm một hành động lỗ mãng nữa thôi thì cả cái học viện
này đều không cứu được, đúng là bên bờ sinh tử như vật đó.

Lâm Dạ lao vào kí túc xá, xông thẳng lên phòng mình rồi nằm vật xuống giường.
Nàng quăng cái vòng tay qua một bên, thân hình lại hoá nhỏ như cũ.

Lâm Dạ Y thầm rên một tiếng, mớ chấn thương do đám hồn sư kia gây ra cho nàng
vẫn chưa hồi phục được chút nào. Lâm Dạ Y lấy Sinh Cơ Đan mà Thiên Minh Nguyệt
đưa lúc còn ở nhà hàng, đem bỏ vào miệng như nhai kẹo, vận động hồn lực chữa
thương.

Lâm Dạ Y thong lòng thầm chửi Ngọc Tiểu Thải, đêm mai có lẽ phải đến Lam Điện
Bá Vương Tông một chuyến, bảo họ đào tạo lại cái cô tiểu thư kiêu ngạo coi
trời bằng vung kia đi.

Đêm ấy Lâm Dạ Y không ngủ mà minh tưởng hấp thu nguồn năng lượng sinh mệnh từ
Sinh Cơ Đan không ngừng bào dưỡng cơ thể.

Sinh Cơ Đan có tác dụng trị thương rất tốt, lại có nguồn năng lượng sinh mệnh
nồng đậm trong đo, cực kì có lợi với hồn sư.

————————————————

Chiếp chiếp

Ngoài trời, vài con chim nhỏ lông xanh lam lượn lờ quanh cành cây gần cửa sổ.
Nắmg vàng ruộm chiếu xuyên qua kẽ lá, cả không gian bên ngoài sáng bừng sức
sống. Học viên từ kí túc xá đi qua nói chuyện rôm rả, nhộn nhịp.

Trái lại với cảnh tượng bên ngoài, bên trong yên tĩnh cực kì. Trong căn phòng
kí túc xá chỉ có mình thân hỉnh của một cô gái nhỏ bé đang ngồi khoanh chân
trên giường. Xung quanh toả ra hào quang màu xanh lá nhàn nhạt, mang theo khí
tức vô cùng dễ chịu.

Trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thoải mái, khoé môi hơi câu lên lộ ra nụ cười
nhẹ. Hàng mi dài hơi động, để lộ ra con ngươi màu đỏ cam. So với màu đỏ như
máu trước đây thì đã nhạt hơn nhiều lắm, không còn là đôi tròng mắt thị huyết
như trước kia nữa.

Hai cánh tay mảnh mai vươn lên cao, nghiêng trái nghiêng phải vươn mình, vẻ
mặt cực kỳ thoả mãn. Đôi mắt mơ ngủ của nàng quan sát xung quanh, không thấy
bóng dáng tăng động quen thuộc.

Lâm Dạ Y chậm rãi tiêu hoá mớ thông tin hôm qua, dần dần xâu chuỗi chúng lại
với nhau. Từ lúc từ Hồng Trà Quán tiến đến Cá Nướng Hoắc Vũ Hạo, ra ngoài bị
người ta đánh lén nên phải biến thành Huyết Dạ cho đến lúc về đến đây.

Ngọc Tiểu Thải, nếu ngươi thực sự không muốn sống, bổn cô nương thành toàn cho
ngươi.

Lâm Dạ Y lao vào nhà tắm, nhanh nhanh chóng chóng thay vào bộ đồng phục, nhìn
đồng hồ thì càng cuống hơn. Nàng chỉ sửa sang một xíu, thậm chí chả buồn buộc
tóc lao ra cửa, xỏ bừa một đôi giầy rồi chạy vụt đi.

Trên đường học viên đã ít đi nhiều lắm, đó là điều tất nhiên khi chỉ còn vài
phút nữa là vào lớp. Đã lâu lắm rồi nàng không phải chạy thục mạng như này.
May là không có ai nhìn thấy, nếu không thật sự rất mất mặt.

Tóc tai phía sau rối tung lên, quần áo xộc xệch, mặt mày chỉ còn thiếu mỗi
nước phờ phạc, ít ra hiện tại vẫn còn có hồn chán. Hai gò má hơi đỏ lên, hơi
thở nhanh hơn.

Lâm Dạ Y chạy thẳng vào Nhất Ban, nhanh chóng tìm chỗ rồi ngồi xuống. Lúc này
học sinh đã đến gần đủ rồi, Lâm Dạ Y gần như là người cuối cùng đến phòng học,
thu hút không ít ánh mắt.

Lam Mẫn Lăng bước vào ngay sau đó, vẻ mặt có chút quái dị khi nhìn Lâm Dạ Y,
nhưng rất nhanh sau đó trở nên bình thường. Bà lại bắt đầu dạy học như thường
ngày.


  • Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành khảo hạch tân sinh. Thông qua, các ngươi sẽ
    miễn cưỡng bám trụ lại cho đến khi tiến hành khảo hạch tốt nghiệp năm nhất.


  • Tiếp theo, ta sẽ phổ biến cho các ngươi một vài đặc điểm về khảo hạch lần
    này.


Lam Mẫn Lăng lạnh lùng nói, xong bà lấy ra một xấp giấy lớn, dùng hồn lực phi
từng mảnh giấy đến từng vị trí học viên. Trên giấy đã có ghi rõ một yêu cầu :
chọn hệ tương lai tu luyện.

Lâm Dạ Y và Thích Đào không do dự viết hai chữ Cường Công xuống rồi đem nộp.

Lam Mẫn Lăng nhận giấy của hai người cũng không có ngạc nhiên, đích thị cả hai
vũ hồn đều có lối chiến đấu thiên về công kích, dù trong tổ hợp hai hoặc ba
không được đồng hệ nhưng điều này không thể thay đổi được. Lâm Dạ Y và Thích
Đào có chút tiếc nuối về việc này.

Hai nha đầu này nghịch thiên như vậy, ghép bất cứ ai vào tổ đội đều chênh lệch
thấy rõ, nói trắng ra là không có ai xứng để đứng cùng đội với hai nha đầu
này.

Hồn sư cũng chỉ có năm hệ : Cường Công, Phụ Trợ, Trị Liệu, Mẫn Công, Phòng
Ngự. Riêng những hồn sư là thực vật vũ hồn đều là hệ Phụ Trợ. Trị Liệu khá là
hiếm thấy nên rất ít người viết vào.

Lam Mẫn Lăng liếc nhìn qua mớ giấy một lượt, lập tức sao hết toàn bộ vào trí
nhớ. Bà quăng chồng giấy qua một bên, nói


  • Khảo hạch tân sinh sẽ xét tuyển xem các ngươi liệu có đủ trình độ để theo
    học ở đây hay không. Kết thúc khảo hạch sẽ phân chia lại lớp dựa theo thực
    lực.


  • Cách thức khảo hạch rất đơn giản : đánh nhau hay nói văn mĩ hơn là chiến
    đấu. Chúng ta sẽ sử dụng phương tiến hành khảo hạch theo từng đoàn ba người.
    Những người là hệ Phụ Trợ hoặc Trị Liệu chắc chắn sẽ ghép đôi hệ khác nên
    không phải lo việc này. Mỗi nhóm cũng sẽ chỉ có một hệ Cường Công, còn lại tuỳ
    chọn.


  • Sẽ chỉ có tất cả bốn trăm người được tiếp tục theo học. Riêng trong ban này
    có hai trường hợp đặc biệt...


Lam Mẫn Lăng nói.

Mấy chục học viên đổ dồn ánh mắt về phía Thích Đào và Lâm Dạ Y, trong lòng cực
kì e dè, sợ hãi. Gặp phải hai người này thì chỉ có nước bị sút ra khỏi học
viện.

Dù lúc đầu có hơn một ngàn tân sinh, nhưng hai trăm học viên đã phải cuốn gói
khỏi học viện. Đa số trong đó là nhờ Lam Mẫn Lăng. Bất cứ ai có ý kiến gì về
phương thức giảng dạy tại Sử Lai Khắc đều phải lượn khỏi đây bằng một câu nói
của bà.

Viện trưởng, phó viện trưởng cả hai khu Hồn Đạo và Vũ Hồn đều không có ý kiến
gì. Ai bảo vị thế của bà trong hội trưởng lão của Hải Thần Các cao quá cơ, bọn
hắn cũng phải nể mặt bà tám phần nữa là đám học viên chân ướt chân ráo tiến
vào đây.

Lam Mẫn Lăng quan sát thái độ của đám ngoại viện đệ tử, trầm giọng nói


  • Hai người cùng một tổ đội, đối chọi lại hết đám học viên còn lại sau khảo
    hạch. Thắng thì tiếp tục theo học

Khục khục

Thích Đào ho khan hai tiếng, bộ mặt khó hiểu nhìn về phía Lam Mẫn Lăng. Cái gì
mà hai người đối chọi lại hai trăm người cơ chứ ? Cực Hạn Đan Binh à ? Họ đúng
là rất mạnh, nhưng đối kháng với nhiều người như vậy rất mệt.

Lâm Dạ Y đọc được ngay cái suy nghĩ của Thích Đào, nàng tay chống vào trán,
lắc nhẹ đầu, nha đầu này đánh giá quá thấp sức mạnh của mình rồi.

Bà tiếp tục phân từng tổ đội một, Lâm Dạ Y chả để tâm đến vấn đề này lắm. Đằng
nào chỉ có người thắng trong đám kia mới làm đối thủ của nàng.

Lam Mẫn Lăng chọn hai phần của lớp sang bên Hồn Đạo, còn lại tiến hành như cũ.

Sau buổi học hôm đấy, thêm mười người bị đuổi không thương tiếc xuống nhị ban,
trong lòng dù hậm hực cũng phải cố gắng giãn cái mặt ra.

Trưa, Lam Mẫn Lăng gọi nàng đến gặp riêng tại văn phòng.


  • Hôm qua có việc gì xảy ra, tại sao ngươi lại quen Thánh Nữ của Sát Tông

Gọi là Thánh Nữ thôi chứ nàng hô mưa gọi gió, mỗi cái động tay đều quyết định
được cả tông môn.

Sáng nay nàng đã suy nghĩ rất kĩ nếu như bị hỏi sẽ trả lời như nào cho hợp lý.
Nàng cực kì bình tĩnh đáp


  • Ngày trước khi ta còn là cô nhi, tỷ ấy đã thu nhận ta. Khi ấy ta chưa biết
    tỷ là Tử Vong Thánh Nữ của Sát Tông. Sau này khi biết Sát Tông uy hiếp đến sự
    tồn tại của ta, tỷ mới dứt áo dời đi, nếu không phải vì niệm tại đây đối xử
    với tỷ không tồi, tỷ đã hoàn toàn gạch tên Sát Tông rồi.

Lam Mẫn Lăng gật gật đầu. Qua chuyện này, có thể nói Lâm Dạ Y chiếm địa vị
không nhỏ trong lòng Huyết Dạ kia. Thảo nào khi nha đầu này bị thương, ả lại
đến giết đám vô lại kia tàn nhẫn như vậy, còn tạo áp lực cho học viện. Ra là
vì nha đầu Lâm Dạ Y.

Bà cũng không muốn truy cứu nữa, nhớ tới gương mặt lãnh khốc, sát khí ngút
trời kia lại rùng mình, chảy mồ hôi lạnh. Lam Mẫn Lăng phất phất tay, ngụ ý
bảo nàng có thể đi được rồi.

Lâm Dạ Y chào bà rồi xoay người ra cửa rời đi.


Thiên Tài Tuyệt Sắc - Chương #27