Người đăng: cunbongcai@
————————————————
Thiên Minh Nguyệt cười nói
⁃ Đúng vậy, tặng hai muội ấy cũng tốt. Ta không thiếu những thứ này.
Mã Dật Lâm nhún hai vai, thản nhiên nói
⁃ Đan dược thì ngươi chả thiếu bao giờ. Số đan mà phụ thân ngươi luyện đủ chất
trong mấy chục căn phòng í chứ!
Cha của Thiên Minh Nguyệt là một trong những vị trưởng lão ở Hải Thần Các và
đặc biệt là người biết luyện đan duy nhất trong toàn bộ cái học viện Sử Lai
Khắc này.
Luyện đan sư trong đại lục này là chức vị cao quý vô cùng. Nhưng mà nó có
những đặc thù chỉ giới trong nghề mới biết, người ngoài không thể đoán mò được
Chỉ biết là luyện đan sư rất giàu, giàu nứt đố đổ vách. Cứ nhìn vào giá thành
của mấy viên đan dược thì biết. Loại nào cũng có giá trị khởi điểm ở phòng đấu
giá từ sáu số trở lên.
Người sở hữu đan dược có hai loại. Một là thừa tiền nên quăng vào mấy phòng
đấu giá cho ít đi. Loại còn lại thì một bàn tay cũng có thể đếm ra, đó là
người ăn đan dược như kẹo đường Thiên Minh Nguyệt.
Thiên Minh Nguyệt từ nhỏ đã ăn vô số loại đan dược đến mức hầu như mớ đan cao
cấp hay cực phẩm cũng không còn tác dụng mấy nữa
Nhưng cũng không mấy ai biết đó là cha của Thiên Minh Nguyệt. Càng không biết
Thiên Minh Nguyệt là một phá gia chi tử ăn đan giá trị liên thành như ăn lạc.
————————————————
⁃ Tiểu Thải, muội bình tĩnh đã !
Ngọc Chính chạy theo phía sau, lo lắng nói
Sau trận tỉ thí vừa rồi, họ mất mặt vô cùng, nhất là Ngọc Tiểu Thải, nàng quen
được mọi người ngưỡng mộ, bây giờ đi đâu cũng bị người đời khinh bỉ, chán
ghét.
Ngọc Tiểu Thải nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi nói
⁃ Ta muốn hai nha đầu đó chết !
Ngọc Khang nghe vậy cười nham hiểm, chậm rãi nói
⁃ Cái đó có gì khó...
————————————————
Trên đường ra khỏi Đấu Hồn Khu, Lâm Dạ Y và Thích Đào nhất chiến thành danh,
lập tức trở thàng tâm điểm của sự chú ý
Đi đến đâu cũng được bàn tán, n ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị đổ về phía hai
người. Thích Đào cực kì thích được hâm mộ như vậy, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi.
Trái lại Lâm Dạ Y có chút không quen, cảm thấy bức bối khó chịu.
Nàng lôi tay Lâm Dạ Y lao như bay về phía kí túc xá. Đi một mạch không ngừng
lên thẳng lên phòng.
Cạch
Cánh cử gỗ đóng chặt vào, lúc này nàng mới nhẹ nhõm thở phào, cười khổ nói
⁃ Quả nhiên nổi tiếng chả tốt tẹo nào. Vô danh như ngày trước vẫn hơn.
Sau lần tỷ thí này, thanh danh hai người nổi như bèo. Đi lại hoàn toàn không
tiện chút nào. Trong lần chọn đệ tử hạch tâm sắp tới, chẳng lẽ lại chẳng chiến
chẳng chọi gì mà lọt thẳng top luôn sao ?
Đệ tử hạch tâm có rất nhiều đãi ngộ cao cấp hơn đệ tử bình thường. Số học viên
từ Ngoại Viện là đệ thử hạch tâm vào Nội Viện không những chiếm số đồn mà toàn
bộ đều là đệ tử hạch tâm.
Đương nhiên để làm đệ tử hạch tâm thì phải có thiên phú, thực lựv cường đại,
vũ hồn phải có phẩm chất hay đặc tính đặc thù, khác biệt.
Đó là đệ tử hạch tâm của bên hồn sư, còn bên hồn đạo sư thư thả hơn nhiều.
Không thêm hai con ngựa đen vào chắn đường đương nhiên là dễ chịu hơn
Lâm Dạ Y và Thích Đào cả hai chả ai có thiên phú về mặt hồn đạo. Nói trắng ra
là một chữ bẻ đôi cũng không biết. Thực sự nhiều lúc nghĩ tới vấn đề này đúng
là có hơi mất mặt.
Hai người ngồi trên giường tu luyện. Sắc trời cứ tối dần tối dần. Lúc Thích
Đào mở mắt ra đã là tám giờ tối.
Giờ học tại học viện Sử Lai Khắc khá là thoải mái. Học viên chỉ cần đi đến lớp
vào buổi sáng, buổi chiều thì tự mình tu luyện trong kí túc xá, nghiên cứu hồn
đạo hay gì cũng được.
Thích Đào vào nhà tắm thay quần áo. Lúc nàng từ trong đó bước ra đã gần chín
giờ tối.
⁃ Yo !
Lâm Dạ Y ngồi khoanh chân trên giường, tay cầm sách đọc rất chăm chỉ. Thích
Đào ngồi phụp xuống giường mình, hai chân đung đưa nói
⁃ Tỷ tỷ ra nhà ăn không
⁃ Không !
Lâm Dạ Y nói
Thích Đào nhìn nàng với ánh mắt quái dị, hỏi
⁃ Thực sự ?
⁃ Đương nhiên.
Lâm Dạ Y không thèm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói. Thích Đào thở dài, không mặn
không nhạt nói
⁃ Vậy thôi.
Lâm Dạ Y thực sự đúng là thấy đói một chút. Nhưng trước giờ nàng nhịn quen
rồi, với cả chín giờ tối còn chắc nhà ăn đóng cửa từ tám đời.
Rất may mắn là nàng có hơi gầy một xíu, nhưng không đến nỗi gầy như con cá
mắm. So với sức ăn của người nào đó thì không bằng nổi nửa phần.
Thích Đào mở cửa phòng đi ra ngoài, Lâm Dạ Y cũng chả buồn chào hỏi. Nàng cắm
mặt vào đọc sách, thỉnh thoảng lại quay qua tán dóc với Lôi Đế.
⁃ Lôi Đế, hồn hoàn tiếp theo của ta nên là thuộc tính gì ?
Đây là lần đầu tiên nàng trao đổi với Lôi Đế sau lần bế quan kia. Lôi Đế tay
vân vê mấy lọn tóc màu tím, nói
⁃ Lôi, Không, Phong, Băng ngươi đều có rồi, vậy thì tiếp theo là hoả đi.
⁃ Hoả ?
Lôi Đế dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, nói
⁃ Đúng thế. Xét về lực công kích, hoả chỉ đứng sau lôi. Vả lại nó cũng có
nhiều mặt tiện hơn. Sắp bắt đầu vào mùa đông, có hoả sẽ ấm hơn.
⁃ Ta có Cực Hạn Chi Băng, đâu có sợ lạnh
Lâm Dạ Y lạnh nhạt nói
Lôi Đế hai má hơi đỏ lên, cúi gằm mặt xuống, đôi mắt màu tím thỉnh thoảng ngó
lên, lí nhí nói
⁃ Sấy khô quần áo tiện hơn này, với cả nướng thịt cũng tiện hơn nữa.
Lâm Dạ Y trừng mắt nhìn Lôi Đế tí hon đang nói mấy tiếng bé như muỗi kêu,
nghiến răng nói
⁃ Tức là cuối cùng vẫn chỉ là để nướng thịt cho ngươi. Ngươi có hay không thấy
mình rảnh khi có ý định đem Siêu Cấp Thuần Khiết Hoả gần với Cực Chí Chi Hoả
nhất để nướng thịt ăn ?
Lôi Đế lập tức ngậm mồm không dám phản bác. Kì thực nàng đúng là có ý này. Mấy
hôm nóng nực gần chết, thuộc tính băng của nha đầu này được lôi ra để làm đá
bào. Đến mùa đông đem ra đun nồi nấu lẩu là ngon nhất, mấy món có làm từ Cực
Hạn Chi Băng đã rất ngon, ngon hơn so với bình thường rất nhiều rồi.
Ai bảo nha đầu này nấu ăn quá giỏi đi, trù nghệ khủng bố như vậy thì sao dạ
dày của nàng kiềm chế được chứ.
Lâm Dạ Y chợt nhớ ra cái gì đó, tò mò hỏi
⁃ Này, vậy cứ mỗi thuộc tính ta lại có một bề ngoài khác à ?
⁃ Xem như vậy đi.
Lôi Đế nhún nhún hai vai tỏ vẻ không chắc chắn
Lần vừa rồi sử dụng không gian thuộc tính liền hoá thành cái dạng vậy. Tức là
lôi sẽ một dạng khác, phong là một dạng khác...
Sao thấy có chút giống siêu nhân biến hình a
Tích Tích.
Tiếng động từ trong túi áo trái của Lâm Dạ Y phát ra. Nàng lôi nó ra từ bên
trong túi thấy hồn đạo khí thông tin đang nhấp nháy, Lâm Dạ Y cầm lên, đọc
dòng tin nhắn vừa gửi đến
Đến Hồng Trà Quán
Lâm Dạ Y nhanh chóng đổi y phục bên ngoài, khoác băng phách hàn y lên rồi chạy
như bay ra khỏi cửa. Nàng có một cái thói quen không thể dứt ra được, chỉ cần
là buổi đêm đi ra ngoài đều phải tha băng phách hàn y theo, nếu không bứt rứt
không quen.
Nàng không để ý rằng, phía sau có vài bóng đen đang cấp tốc đuổi theo.
Lâm Dạ Y vòng vèo một hồi lâu rốt cuộc cũng đến được Hồng Trà Quán.
⁃ Cuối cùng cũng đến rồi, chờ lâu muốn chết a !
Thích Đào từ bên trong đi ra, bộ mặt bí xị. Thiên Minh Nguyệt mặc đầm maid,
tay đang nhanh chóng thu gọn mấy cái cốc, cười nói
⁃ Thôi, đến rồi thì đi thôi.
Lâm Dạ Y nhìn Thiên Minh Nguyệt, khó hiểu hỏi
⁃ Đi đâu ?
⁃ Cá nướng Hoắc Vũ Hạo !
Mã Dật Lâm tay chỉnh chỉnh lại cổ áo, vuốt qua một lượt cho phẳng phiu rồi
nói.
⁃ Chậc chậc, muội muội chắc là mới đến nên không biết đâu. Cá nướng Hoắc Vũ
Hạo tuy chỉ bán mình cá nướng nhưng với quy mô của một nhà hàng luôn. Cách
thức nướng cá của Linh Băng Đấu La đã được sao chép lại rồi mở ra nhà hàng
này. Nghe vậy thôi chứ nó mở được gần 150 vạn năm rồi đó.
Lâm Dạ Y vừa nghe vừa gật đầu như con lật đật. Nàng nhẩm tính trong đầu, hỏi
⁃ Ngay sau khi Linh Băng Đấu La phi thăng thành Thần ?
Thích Đào dùng sức gật đầu, cười tít mắt
⁃ Đúng vậy. Mà thôi, đi nhanh thôi. Muội chờ tỷ đến sắp chết đói rồi, chưa có
gì bỏ bụng cả.
Nàng còn làm cái vẻ mặt uỷ khuất xoa xoa cái bụng nhỏ. Lâm Dạ Y phớt lờ, thản
nhiên nói
⁃ Nói dối.
Thiên Minh Nguyệt cùng Mã Dật Lâm nghe như vậy liền không nhịn nữa mà cười lớn
vào mặt Thích Đào
⁃ Tiểu Đào, thất bại ngay từ lần đầu tiên.
Rõ ràng là vừa xuất binh liền thua trận, còn thua thảm hại nữa chứ.
Trong khoảng thời gian đợi Lâm Dạ Y đến, Thích Đào đã uống năm li hồng trà cỡ
đại hay nói trắng ra là bình. Bánh dâu tây nàng cũng ăn hơn bốn cái mà mỗi cái
không hề nhỏ một chút nào.
Thích Đào bị nói trúng, liền xụ mặt ra, thở dài quay lưng lạch bạch chạy đi.
Thiên Minh Nguyệt cười xoà rồi quay trở lại đóng Hồng Trà Quán thật cẩn thận
rồi mới đi.
————————————————
Rầm rầm
Trên nền trời đen kịt thỉnh thoảng lại loé lên vài tia sáng. Gần hai mươi bóng
đen đang giao tranh trên đó. Từng cái cứ thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời
Ầm
Lâm Dạ Y cắn răng di chuyển Thời Không Chi Môn đánh lôi điện về đám phía
trước, nàng hét lên
⁃ Thích Đào, liên lạc với Nguyệt tỷ tỷ và Lâm ca ca cầu quân chi viện, để ta
chống đỡ.
Lâm Dạ Y nhanh chóng mở ra liên tiếp mấy trăm Thời Không Chi Môn phóng lôi
quang đi.
Không ổn, chúng quá mạnh !
Lâm Dạ Y dù có nghịch thiên đến đâu thì vẫn chỉ là một cô bé mười một tuổi Hồn
Tông. Trong đám phía trước mười hai người là Hồn Đế, năm Hồn Đế đỉnh phong,
còn có hai Hồn Thánh.
Trận chiến này quá không cân sức.
Lúc nãy Thiên Minh Nguyệt và Mã Dật Lâm có việc đi về trước, họ về sau. Nếu
không phải Lâm Dạ Y phát hiện có người theo đuôi phía sau thì cả hai người đã
nằm gục dưới nền đất rồi.
Thích Đào nhắn tin cầu cứu cho Mã Dật Lâm và Thiên Minh Nguyệt xong, nộ khí
ngút trời nói
⁃ Ngọc Tiểu Thải, hôm nay ngươi gây hoạ như vậy với ta, ta nhất định không tha
cho ngươi
Nàng cầm Hạo Thiên Chuy trong tay, không tiếc hồn lực lai vào đập Loạn Phi
Phong Chuy về phía trước. Đám hồn sư đó tổn thương ít vô cùng, chỉ trầy tay
chân, thậm chí
chỉ là hơi xém góc áo.
Thích Đào dùng hồn đạo khí phi hành lao đến giúp Lâm Dạ Y, mồ hôi thành từng
giọt nặng rớt xuống.
Lâm Dạ Y đổi qua hình thái của Lôi Đế,rồi lại Ảnh Đế, rồi lại đến Phong Hoàng.
Nàng không màng thân thể mình tổn hại bao nhiêu liền đem kiếm lên chém.
Thích Đào dần có chút đuối sức. Loạn Phi Phong Chuy Pháp tốn sức lực vô cùng.
Mỗi búa lại càng mang thêm uy lực siêu cấp mạnh mẽ.
Lâm Dạ Y lòng đau thắt từng cơn, nàng lao đến bên Thích Đào, lén dùng tay đập
mạnh vào sau ót
Thân hình nàng đang di chuyển trên không gian rộng lớn, nâng Thích Đào lên rồi
tạo một lớp kết giới dày xung quanh.
⁃ Ngủ đi, xin lỗi.
Lâm Dạ Y ánh mắt như Tu La Thần nhìn đám hồn sư, rít lên từng chữ
⁃ Dám động đến thân nhân của ta, muốn chết !!!
————————————————