Người đăng: cunbongcai@
————————————————
Lam Mẫn Lăng há miệng, mấp máy liên tục mà không nói nên lời. Nếu không phải
tận mắt chứng kiến e rằng bà cũng không tin còn có người biến thái đến mức khó
tin như vậy tồn tại.
Nha đầu này cùng lắm mới bao nhiêu tuổi ? Mới mười một a. Mười một tuổi mà
Linh Uyên Cảnh hậu kì, cái này là bậc nào thiên phú, bậc nào quái vật tồn tại.
Bà thực sự rất muốn nói rằng cái người trước mặt đích thị là một con quái vật.
Chân chính quái vật. Ngay cả hồn sư tinh thần hệ cũng không có được tinh thần
lực cường đại như vậy a.
Nhớ lại năm xưa bà, Hải Thần Các Các Chủ, Truyền Linh Tháp Tháp Chủ và Đường
Môn Môn Chủ thời điểm mới tiến vào nội viện, lúc ấy tinh thần lực của mấy
người chỉ sít sát Linh Uyên Cảnh, Hải Thần Các Các Chủ và Truyền Linh Tháp
Tháp Chủ là Linh Uyên Cảnh sơ kỳ đã được tôn lên làm thiên tài số một học viện
thời bấy giờ. Ròng rã mấy chục năm trời, chính xác là bốn mươi năm bà mới chạm
được đến ngưỡng của Linh Vực Cảnh hậu kì rồi không hề tăng lên nên vòng đai
Cực Hạn Đấu La không tài nào phá vỡ. Vậy mà bây giờ nhìn thấy hai đứa trẻ nhỏ
tuổi mà tài năng xuất chũng như vậy hiển nhiên là tự hào vô cùng, ghen ghét đố
kị không hẳn là không có nhưng xác thực rất nhỏ.
Ghen ghét vì hai cái tiểu nha đầu này thiên phú quá ư là trâu đi. Tự hào vì
sau này chúng sẽ làm rạng danh Sử Lai Khắc, góp phần vào danh vọng ngút trời
của học viện số một đại lục này.
Hồi tưởng kết thúc, Lam Mẫn Lăng quay trở lại cái bộ mặt như đá ban đầu. Đáng
thương cho Thích Đào phải ôm chổi với xẻng đi quét mảnh vỡ và lau nhà. Lâm Dạ
Y lén lén liếc nhìn Lam Mẫn Lăng thấy bà không nói gì thì có chút lạ. Nàng cứ
ngập ngừng định hỏi nhưng lại thôi.
Lam Mẫn Lăng một mắt nhìn liền hiểu ra vấn đề, cười cười nói
Lâm Dạ Y định hỏi đúng là việc đó. Thông thường nếu thấy nàng thực lực vi diệu
như vậy, nếu là bình thường nhất định sẽ nọc ra tra khảo cho thật kĩ. Nhưng
Lam Mẫn Lăng lại không làm như vậy
không khỏi có chút kì quái.
Lam Mẫn Lăng tay xoa đầu nàng, khoé miệng hướng lên trên, nhẹ nhàng nói
Nói rồng nàng cười khúc khích, vẻ mặt ấm áp như ánh mặt trời, không còn cái
dáng vẻ " băng sơn mỹ nhân " kia nữa.
————————————————
Lâm Dạ Y chậm rì rì nện từng bước trên nền gạch đá hoa màu bạc, tay cầm cọng
cỏ quăng quật trong không khí.
Nàng cầm cọng cỏ lên, đánh nhẹ vào vai Thích Đào, vẻ mặt nghiêm trọng
Nàng có thể cảm nhận được quan hệ của Thích Đào và Lam Mẫn Lăng không bình
thường. Hai người là sư đồ là điều hiển nhiên, nhưng vẫn còn khúc mắc bên
trong nữa.
Thích Đào không do dự nói
Lâm Dạ Y liếc nhìn nàng, vẻ mặt thập phần nghi hoặc, nói
Nghe đến đây Thích Đào liền lúng túng không biết làm gì. Nàng không thể nói ra
sự tồn tại của hai người quái dị kia được, đó là bí mật quân sự. Nàng ấp a ấp
úng mở miệng, tầm mắt hướng xuống đôi giày màu đen đang đi.
Nhìn cái bộ dáng của Thích Đào, Lâm Dạ Y nhất thời không biết nên nói gì. Nàng
đành nhún hai vai, phẩy phẩy tay áo quay lưng bước đi
Thích Đào nhìn theo bóng lưng của Lâm Dạ Y liền thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất
nàng không phải khai ra thông tin cơ mật kia. Thích Đào nhanh chóng chạy vọt
lên trên, hai tay ôm ngang thân Lâm Dạ Y, khập khiễng từng bước đi theo, nhất
quyết không rời. Gọi là đi theo chứ nói thẳng ra là lết theo.
Cũng may nha đầu này chưa dùng cả hai chân vòng luôn qua trên người nàng. Lúc
ấy sao cảm thấy tựa tựa con gấu túi ( koala ) bắng nhắng và cây trúc bất lực.
Chung quy là rất mất mặt. Mặc dù hiện tại đi đâu cũng khối người soi mói từ
chân đến đầu nhưng vẫn còn thể diện hơn sơ với việc làm cây trúc
Rốt cuộc thì Lâm Dạ Y cũng chịu không nổi nữa, mắng cho Thích Đào một trận
nàng mới chịu tuột xuống đi bộ, bộ mặt vô cùng uỷ khuất.
Uỷ khuất cái muội muội nhà ngươi a
Lâm Dạ Y âm thầm mắng một câu, theo bước chân Thích Đào mà tiến vào nhà ăn
Điểm tập kết cuối cùng dĩ nhiên vẫn là nơi có đồ để đưa vào làm đầy cái dạ
dày. Mặc dù Lam Mẫn Lăng có nói rằng đưa hai người tới nhà ăn nội viện nhưng
Lâm Dạ Y lập tức cự tuyệt để đi về ngoại viện.
Lúc này đã qua giờ cơm trưa khá lâu nên nhà ăn tương đối vắng vẻ, chỉ lác đác
vài bóng người. Nhà ăn cực kì sạch sẽ, lấy trắng làm tông màu chủ yếu là
trắng, nhìn qua vô cùng đơn giản.
Thích Đào nhìn cái thực đơn thật kĩ càng từ đầu đến cuối n lần, chốt một câu
cảm thán. Khoé miệng còn dính chút nước ươn ướt, hai tròng mắt sáng như sao.
Lâm Dạ Y không rảnh để tâm đến Thích Đào, nhìn lướt qua thực đơn một lượt,
chợt ánh mắt nàng dừng lại ở một góc, nhanh chóng nói
Đúng lúc này sau lưng nàng đồng thời cũng có một giọng nói vang lên
Lâm Dạ Y ngoái đầu lại thì thấy sau lưng là một cậu bé tầm tuổi mình. Cậu và
Lâm Dạ Y chiều cao khá là tương xứng với nhau, trên thân mặc một cái áo choàng
màu đen sì phủ ngoài bộ đồng phục màu trắng nổi bật của năm nhất.
Làn da cậu rất trắng, nhưng da lại rất nhợt nhạt. Gương mặt đúng chuản một
siêu cấp tiểu mũ thụ. Tròng mắt cậu màu đen kịt, sâu như biển. Nhưng mắt cậu
không có thần, hoàn toàn vô hồn. Cái này chứng minh cậu là một người khiến
thị.
Khoé mắt cậu có một bông hoa tám cám tinh tế, từng đường nét mềm mại đan xen
nhau, đẹp vô cùng.
Hai bát mì vằn thắn đựo đưa ra cùng một lúc. Lâm Dạ Y chọn bừa một chỗ ngồi,
tay cầm lấy đôi đũa được lau bằng giấy ăn. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà
nhìn về cậu thiếu niên thần bí kia.
Cậu bê cái bát về phía mình khó m khăn vô cùng, sau đấy thò tay ra tóm lấy hộp
đựng gần đó. Hắn lần sờ một lúc lâu mới lôi lên một đôi đũa.
Cậu cầm đũa lên gắp vắt mì ăn rất ngon lành. Chợt cậu ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt
nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dạ Y
Lâm Dạ Y giật mình, lúc ấy mới phát hiện mình ngây người ngắm cậu ta từ nãy
đến giờ. Hai má nàng hơi nóng lên, nàng ho khan hai tiếng rồi cắm đầu nhìn bát
mì.
Thích Đào không để ý đến hành động khác thường của Lâm Dạ Y, chúi đầu vào ăn
như không có gì xảy ra. Một cái bàn ăn thật sự khá là lớn. Nhưng đồ ăn của
Thích Đào đã chiếm đến hai phần ba mặt bàn rồi.
Lâm Dạ Y nhìn đám đồ ăn trong tương lai sẽ chui vào dạ dày Thích Đào, nuốt
nước miếng ực một cái
Lâm Dạ Y nói cực kì thật lòng. Vẻ mặt chân thành đi kèm ngưỡng mộ cái thành
tích không mấy cao cả của mình.
Thích Đào vẻ mặt rầu rĩ, nhả rãnh một câu
Lâm Dạ Y dở khóc dở cười. Đừng có so sáng khập khiễng như vậy chứ ? Người ta
là huyết thống Long Thần, ăn để hồi phục năng lượng. Ngươi vũ hồn là Hạo Thiên
Chuy, ăn như vậy là quá sức tưởng tượng rồi, lại còn than thở.
Tiếng bước chân từ xa truyền tới, Lâm Dạ Y khôi phục lại bộ mặt lạnh như băng.
Nàng cười khẩy, trầm giọng nói
Thích Đào ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như đao, tràn đầy sát ý
Đứng ở phía trước đúng là Ngọc Tiểu Thải. Theo sau cô còn hai thiếu niên chừng
mười ba, mười bốn tuổi nữa. Gương mặt của ba người có nét tương xứng, hẳn là
có huyết thống với nhau.
Ngọc Tiểu Thải sau việc vừa rồi hoàn toàn không phục một chút nào. Có thể Lam
Mẫn Lăng nói rằng Thích Đào thiên phú hơn cô, là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nhưng
tu vi thì nàng hoàn toàn không tin. Nàng có thể đảm bảo, trong năm nhất tu vi
của nàng tuyệt đối là đứng đầu.
Ngọc Tiểu Thải tự tiếu phi tiếu, vẻ mặt trào phúng nói
Thích Đào và Lâm Dạ Y nhìn nhau, vẻ mặt khinh thường nói
Ngọc Tiểu Thải mặt đen sì, đang định nói trái phải thì Lâm Dạ Y đứng dậy, hai
tay chống nạnh, ưỡn ngực nói
Nàng hoàn toàn hiểu rõ luật của Đấu Hồn Khu. Học viên lớp dưới được phép khiêu
chiến học trưởng năm trên, nhưng học viên khoá trên thì không. Hơn nữa thắng
còn được thưởng. Bảo nàng và Thích Đào đánh nhau với Ngọc Tiểu Thải sao ? Cô
ta không xứng.
Một gã đứng sau ôm bụng cười lớn, nói
Hắn còn cố tình nói hai từ năm bốn cao hơn, cười như nắc nẻ.
Thích Đào phẩy phẩy tay
Hai người này không giống như Ngọc Tiểu Thải chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi
chửi thầm. Hai người này dù thiên phú hay thực lực cao đến đâu thì vẫn chỉ là
năm nhất tuyển sinh mà thôi. Thậm chí còn chưa qua đào thải nữa.
Ngọc Tiểu Thải thấy Lâm Dạ Y thách đấu hai vị biểu ca của mình thì không khỏi
cười thầm.
————————————————
Đêm qua nhà mất điện. Đến sáng thì lại phải đi học nên giờ mới đăng được. :