Người đăng: Crystallove4u98
Nghe tin bản thân đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ huấn luyện của Đuôi Gà,
Mẫu Đơn và gia đình bà rất là vui mừng cho cô, chồng của bà thấy vậy cũng nói
“ Cô bé, cô bé có thu nhặt dư Cành cây từ Gốc cây ma hay không ? nếu như có dư
ta sẽ giúp cô bé làm một chiếc ghế nhỏ như là món quà tạm biệt, ta cần khoảng
hai mươi cái để làm một chiếc ghế”
“ Nhiệm vụ : Món quà tạm biệt, yêu cầu : 20 cành cây, phần thưởng : 300 EXP ,
Ghế nghỉ mát !”
Ngạc nhiên trước đối phương, cô hiện tại cũng đang dư cành cây, đưa cho đối
phương cũng không sao, dù sao thì quái vật đó cũng dễ giết, vậy nên cô liền
gật đầu
Item ở trong trò chơi này hiếm như báu vật, giết nhiều quái đến vậy mà cô
không hề nhặt được bất cứ trang bị nào rớt ra ngoại trừ vật phẩm quái vật, có
được cái ghế cũng coi như là an ủi được phần nào
“ Vâng, đây ạ !”
“ Đợi ta năm phút !”
Năm phút ? năm phút thì làm được cái gì ? làm một cái ghế trong vòng năm phút
? đúng là game có khác, cũng có một vài thứ không hợp lý cho lắm
Tầm một lát sau, chồng của Mẫu Đơn gửi cho cô một chiến ghế màu xanh lá xinh
đẹp, sờ vào lớp gỗ trơn mịn và phần tựa căng mềm, thủ công tuyệt hảo
Thêm phần thưởng EXP khiến cho cột kinh nghiệm lại lên một đoạn nhỏ, cô cảm
thấy thật hạnh phúc mà cảm ơn đối phương, cất đồ vật vào túi trữ vật rồi rời
khỏi, thằng bé nhóc có vẻ hơi không muốn nhưng cô vẫn phải rời khỏi
Bước đi trên hành trình dài gần một tiếng đồng hồ, cô tiến tới Thị Trấn Nho
Dại trong cảm giác thư thản, bước đi dẫm trên bãi cỏ, quái vật giờ không còn
quá đáng sợ đối với bản thân
Đứa nào mà dám tới gần, cầm ốc sên ném chết mẹ nó !
Đi tới Thị trấn Nho Dại, một khung cảnh đông đúc lại hiện ra, nơi này cũng có
tiệm tạp hóa và tiệm vũ khí, bất quá với túi tiền có được 4000 đồng tiền của
cô thì mua cái gì cũng không ổn
Nơi này có rất nhiều nhân vật và những người có khả năng giao nhiệm vụ, bất
quá yêu cầu làm nhiệm vụ hơi cao, chắc là dành cho những nghề khác ngoài pháp
sư ra cày lên cấp 10
Dạo hết qua những người NPC trên đường, cô đi thẳng tới một cái cảng lớn, một
con thuyền rộng lớn và đồ sộ xuất hiện trước mặt, một người thuyền trưởng tuổi
tầm ba mươi mặc đồ nghiêm trang đang đứng phía trên chỉ huy việc vận chuyển
hành lý
Khách hàng mua vé tiến vào, cô cũng vội vã tiến tới chỗ người thuyền trưởng
“ Muốn đi tới Đảo mạo hiểm ? không còn việc gì làm ở Đảo lá phong ? vậy thì
tốt, cho ta 5000 đồng tiền ta sẽ chở ngươi rời khỏi địa điểm này !”
5000 đồng tiền ? cắt cổ nhau đi ? kiểu này không làm nhiệm vụ của Trưởng làng
Oak thì làm sao có đủ tiền đi tàu
Đúng là chơi đểu mà, đối với những người làm nhiệm vụ đây không khác gì là
lưỡi dao chí mạng giam bọn họ lại vùng đất này, cô thở một hơi dài đưa ra lá
thư của mình
“ Trưởng làng Oak ở Thị trấn Yên Tĩnh có kêu tôi gửi cái này tới ngài !”
Đưa cho đối phương thư giới thiệu, sau đọc sang thì biểu tình của tên thuyền
trưởng lập tức thay đổi, thái độ đối với cô trở nên hiền hòa hơn mà nói
“ Nếu ngươi đã được giới thiệu thì hãy lên tàu đi, ta sẽ chở ngươi đi miễn
phí, phòng của ngươi là số 5, chuyến hành trình này sẽ tốn khoảng bốn tiếng,
đợi đến lúc tàu cập bến ta sẽ nói cho người”
“ Vâng !”
Bốn tiếng, thời gian khá là dài, là một quãng ngừng để mọi người đuổi kịp bản
thân sao ? thú vị thật, cô phát hiện trên tàu hiện tại không có một ai là
người chơi như bản thân, bởi vì đẳng cấp yêu cầu thấp hơn nên cô là người
nhanh nhất
Bởi vì thời gian giữa thế giới thật và thế giới ảo nó gần tương đồng nhau, cô
liền nhàm chán lựa chọn đăng xuất thoát ra hiện thực để phụ giúp gia đình làm
việc vặt, bây giờ cũng tầm sáu giờ tối, không ngờ một lần chơi cô lại tốn
nhiều thời gian đến vậy
Ba mẹ cô cuối cùng cũng đi làm về, ba cô là Lâm, một nhân viên công chức làm
thuê cho người ta, mỗi tháng thu về không nhiều cũng không ít, đủ để gia đình
sống khá giả, cũng chả ai đòi hỏi nhiều hơn
Mẹ của cô thì làm giáo viên cấp ba, nhờ việc có một người mẹ làm giáo viên mà
từ bé cô có được điều kiện học tập tốt nhất, mọi thứ mà cô muốn học đều được
mẹ mình thoải mái mở rộng đường cho cô tìm hiểu, bất quá chả có một thứ gì để
cô đam mê lâu dài cả
“ Hôm nay làm món gì vậy mẹ ?”
“ Hạnh à ? con thức dậy rồi, hôm nay ăn món cà ri đó, con mang hộ mẹ cái bịch
bột cà ri qua đây với, trên góc tủ kệ dưới á !”
Cảm giác có hơi thú vị khi vừa mới ở trong game cô phụ giúp Mẫu Đơn làm việc
thì ngoài đời cô cũng giúp mẹ mình nấu ăn, trình độ đầu bếp của cô không phải
là siêu ngon nhưng mà đủ ăn và ăn được
Làm một nồi cà ri to đùng, cơm thì mẹ cô đã nấu sẵn, dọn hết ra một bàn bốn
dĩa lớn, rưới cà ri lên thơm ngất phủ lên trên, hôm nay nhà mình chơi sang làm
có gà trông ngon dễ sợ
Tiếng mở cửa từ xa và âm thanh của ba mình vang lên từ phía xa khiến hai mẹ
con chú ý, thằng Minh nó cũng vừa mới thoát game ra để ăn tối, nhìn khuôn mặt
nó có phần sung sướng, chắc là trong game đã làm được gì rồi
“ Ba về, đúng lúc lắm cu Minh, xuống dọn đồ ăn ra bàn đi”
“ Vâng”
Cô vội chạy ra giúp ba cô mang một vài món cất đi, ba cô cười cười nhanh chóng
nhập bàn ăn uống, thằng Minh hối hả bưng đồ ăn ra để điền đầy bụng chơi game
tiếp
Nó lanh chanh bưng đồ suýt nữa làm rớt một dĩa cà ri xuống đất, cô ở một bên
nhìn mà thót cả tim, cả nhà bật cười vì tính hậu đậu của thằng bé
“ Chị hai, chị chơi game thế nào rồi ?”
“ Hửm ? cũng không tệ, còn mày thì sao ?”
“ Em đã có thể giết được con ốc sên chết tiệt ở màn khởi đầu rồi, khốn kiếp,
nhớ tới cảnh bị nó đè bẹp xuống đất … ừaauuuu em chả muốn nhớ nữa đâu !”
“ Ha haha, chị mày hiểu mà, thôi được rồi, ăn cơm đi”
Hai chị em nói chuyện về game có cảm giác cởi mở hơn một chút, cô đột ngột
quay sang hỏi mẹ mình về cuốn sách hôm bữa nhờ bà đặt mua
“ Mẹ ơi, cuốn tiểu thuyết văn học Nga hôm bữa …”
“ À, mẹ đặt rồi, nó nằm ở trong phòng ba mẹ đấy, tý nữa mẹ lấy cho”
“ Cảm ơn mẹ !”
Ăn uống no say thoải mái, vì thời gian để tàu cập bến còn hơi lâu nên cô tính
đọc sách cho đỡ buồn, ở trên đại học cô không kết bạn với ai cả nên cũng chả
có ai rủ cô đi chơi
Bước vào phòng của mẹ mình, lấy cuốn sách tiểu thuyết hơi dày toàn chữ ra chui
vào phòng đọc, thằng Minh nó không có đi tàu nên đã sớm đeo mũ vào đăng nhập
game chơi tiếp rồi
Chờ đợi cho thời gian mãi trôi qua, cuối cùng thì bốn giờ cũng đã điểm, bây
giờ đã là chín giờ rưỡi tối, cô đọc sách gần mấy tiếng đồng hồ làm bản thân
hơi mỏi mắt, nhắm mắt một chút thở một hơi dài
“ Hay quá, quả nhiên là tác phẩm của nhà văn Kim Ngân, quá sâu sắc, bất quá
cũng quá mỏi mắt, mình cần chai thuốc nhỏ mắt mới được”
Nhỏ vào vài giọt để thanh mát hai con người, cô nằm lên giường đeo máy vào
đăng nhập thêm một lần nữa, khung cảnh hiện ra trước mặt của Hạnh bây giờ là
một vùng đất liền đang xuất hiện trước mặt