Xuyên Không


Người đăng: Look

Bây giờ là buổi sáng, mặt biển nhuộm đỏ bởi ánh bình minh, tựa như tấm gương
bàng bạc khổng lồ phản chiếu lên nền trời xanh thẳm. Cái nắng nhè nhẹ trộn lẫn
sương lạnh buổi sớm từ biển ùa vào, hòa cùng những cánh buồm rẽ sóng tạo thành
bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

Nhìn xa hơn chút sẽ thấp thoáng sau làn sương là hòn đảo khá lớn, bao quanh
bởi hàng dài dãy núi liền kề nhau, địa thế nhấp nhô, thập phần hiểm trở.

Dẫn đầu đoàn thuyền là chiếc thuyền buồm khá lớn, trước mũi thuyền có treo
biểu tượng mỏ neo, đứng trước đó là một người trung niên lực lưỡng và một lão
già chột mắt. Người trung niên rút từ sau lưng ra cái ống nhòm sờn bạc, loang
lỗ vết rĩ sét, ông ta lau sơ qua gọng kính và đặt ngang tầm mắt, tay còn lại
hí hoáy vẽ lên tấm bản đồ da dê bắt ngang trên thành tàu trong khi người lại
đang tu ừng ừng chai rượu sake, thỉnh thoảng quay ra sau cười đùa với dăm ba
thủy thủ ngồi gần cánh buồm.

Nốc nốt ngụm rượu cuối cùng, lão già vỗ vỗ vai đồng bạn mình mà cười: “Sắp đến
nơi rồi, vui lên nào ông bạn. Sáu tháng lênh đênh trên biển khiến tôi phát
ngán lên rồi, mà ông bạn cũng hay thật, tôi đi biển bao lâu này mà không biết
vùng này có hòn đảo này tồn tại, cứ như nó tự nhiên xuất hiện vậy. Này ông
bạn, nghe tôi nó không đấy?”

Người còn lại không trả lời, ông ta chăm chăm vẻ nốt những nét còn lại, gương
mặt cau lại càu nhàu: “Đừng chạm vào tôi, tấm bản đồ này là tâm huyết sáu
tháng trời của tôi đấy.”

“Ôi dào! Sắp đến nơi rồi mà ông còn vẽ cái quái gì! Khi tới nơi, chúng ta sẽ
khao tiệc, uống rượu không?.” Nói rồi lão ta cười nham nhỡ, vết sẹo dài kéo
hết mặt nó nhăn nhúm lại dữ tợn mỗi khi lão cười, kết hợp với làn da rám nắng
nhăn nheo vì tuổi tác càng làm lão thêm dữ tợn.

“Ê Do, cậu xuống cabin lấy cho tôi một chai Sake nữa nào, à lấy thêm một ly
nữa cho ông bạn này.”, lão già quay ra sau nói với một người thủy thủ đang
căng buồng, sau đó như chợt nhớ thêm cái gì lão nói tiếp: “Nhân tiện, cậu
thông báo với mọi người rằng khi lên đảo chúng ta sẽ khai tiệc. Nhớ dự trữ
nước ngọt đấy nhé, không được phung phí.”, lão liếm một vòng quanh nắp chai
rồi cười nhạt: “đó là khi trên đảo không có nước.”

“Đó là dĩ nhiên. Tuân lệnh thuyền trưởng.”

“Thế Hùng, trông lão có vẻ hớn hở khi nhìn thấy hòn đảo này. Trước đây lão
từng nói hòn đảo này không có thật, điệu cười của lão đang bán đứng lão đấy.”,
người trung niên đặt vây bút lông xuống, ông ta dựa vào thành tàu mà cười.

“Ta cũng không chắc. Từ rất lâu về trước, ở bán đảo Nhật Lệ này từng lưu
truyền một truyền thuyết về những kẻ tu luyện. Nghe đâu khi đặt chân lên hòn
đảo này sẽ có cơ duyên bước chân lên con đường trường sinh, đó chỉ là truyền
thuyết nhưng những người tu luyện là có thật, người thường như chúng ta cả đời
chỉ biết nhìn vào bóng lưng của họ.”

Lão Hùng con ngươi mờ đục nhìn về xa xăm, lão thở dài: “Ta đã già rồi, ông
biết không, ngay khi ta biết ông có thể dẫn chúng ta đến đây thì ta đã vui
biết chừng nào, con người ai chẳng sợ chết, ta không thể để mất cơ hội này
được. Còn ông? Ông tìm đến hòn đảo này vì lí do gì, ta không tin rằng ông chưa
từng đọc bất kỳ tài liệu gì liên quan đến nó?”

“Đơn giản là vì tò mò. Tôi không có gì cả, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi
làm những gì mà tôi thích để thõa mãn chính mình, vậy thôi.”, hai người nhìn
nhau một lát rồi cùng cười.

“Thuyền trưởng, ngài Phong. Hai người nhìn kìa.”, đang trò truyện, người thủy
thủ mà lão Hùng sai vào lấy rượu bổng hô lớn, tay chỉ vào khoảng không trước
mặt, gương vừa tỏ ra phấn khích vừa sợ hãi, bàn tay run run vẫn không quên kẹp
chặt bình rượu vào vai.

Lão Hùng lập tức quay đầu lại nhìn, con mắt già nua nheo lại nhìn cột sáng
khổng lồ phá tận tầng không, hô hấp của lão có phần dồn dập, lão lập tức hạ
lệnh hãm tốc độ tàu lại, bản thân trèo lên nóc buồm quan sát.

“Áp lực thật mạnh mẽ, chuyến này dù có chết ta cũng phải đi.”, lão Hùng cắn
chặt răng quyết tâm, lão hô lớn: “Mọi người, các người có sợ không?”

“Không.”, tất cả thủy thủ có mặt trên thành tàu đều đồng loạt trả lời, kể cả
những người bi kinh động chạy từ khoang tàu ra.

“Tốt. Đây là cơ hội để chúng ta thay đổi cuộc đời, cơ hội để chúng ta trở
thành tu luyện giả nhưng nếu có ai sợ hãi thì có thể rút lui, số còn lại trưa
ngày mai theo ta lên đảo. Những người rút lui sẽ sử dụng một vài thuyền hộ
tống, lương thực trong đó đủ để đảm bảo các người trở về an toàn, ta sẽ không
trách các người. Còn lại tối tay chúng ta sẽ mở tiệc, dù sống hay chết chúng
ta vẫn là anh em.”, lão hét lớn.

“Thuyền trưởng muôn năm. . .”

“Thuyền trưởng muôn năm. . .”

Đứng nơi mép tàu, Phong nhìn lão Hùng văng nước miếng trên cao mà cười: “Lão
già, lão quả có sức hiệu triệu đấy chứ.”, rồi ông ta lấy chiếc ly từ người
thủy thủ, nốc cạn cốc, bàn tay lấm bấm trên thành tàu, không biết đang suy
nghĩ điều gì.

. ..

Bên trong hòn đảo.

Một quả cầu sét khổng lồ đường kính hàng trăm mét đang không ngừng co rút,
trong không khí tràn mùi khét lẹt, mặt đất bị cày xới không còn hình dáng,
xung quanh không một chút khí tức của sự sống.

Quả cầu sét dần tan biến để lộ ra một đứa trẻ. Gương mặt trắng hồng không tì
vết, đặc biệt nó có một con mắt hoàng kim, bên trong liên tục xoay các ký tự
và bánh xích tối nghĩa.

Ở trước ngực nó có đeo tấm thẻ bài với hai chữ Thiên Nam, ngoài ra không còn
gì cả. Nó giương đôi mắt tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh, biểu cảm lúc hụt
hẩng, lúc vui mừng, lúc chán nãn, không hề hơp với lứa tuổi.

Đứa trẻ này hay nói cách khác chính là người xuyên việt, nó chỉ nhớ rằng mình
là người xuyên việt còn vì sao đến được đây là một mảng trắng.

Nhìn tấm lệnh bài khắc chữ Latinh đeo trước ngực, nó thở dài: “Thì ra tên ta
là Thiên Nam, cái tên nghe đủ oách nhưng tình huống này là như thế nào? Tại
sao không cho ta vào gia thế hiển hách hay có muội muội loli mà lại cho trần
như nhộng thế này?”

Thở dài chán nãn, Thiên Nam mò mẫm bước đi. Cái thân thể này cao lắm chừng một
đến hai tuổi trong khi đó, tâm sinh lý của hắn là của một thanh niên fa 22
tuổi, cảm giác trần như nhộng thế này khiến hắn không chịu được, dù cho xung
quanh chả có ai.

Như chợt nhớ ra cái gì, Thiên Nam giật mình nhìn xuống dưới: “May quá, hàng họ
còn đầy đủ. Ta không muốn làm muội muội đâu à.”, cứ nghĩ đến cảnh bản thân
thành siêu cấp mỹ nữ bị thằng khác cưỡi trên mình làm da gà da ốc hắn nổi lên
cuồn cuộn.

“Không được, ca ngây thơ trong trắng thế này cơ mà làm sao có suy nghĩ hắc ám
như vậy được. Giới tính của ca còn thuần khiết lắm à nha.”, Thiên Nam yy tự
nghĩ, đầu óc non nớt mơ về viễn cảnh trái ôm phải ấp, sở hữu dàn harem hùng
hậu, tiền hô hậu ủng mà quên đi tình cảnh trớ trêu bây giờ.

“Mà bây giờ tính sao? Ai nỡ lòng nào vứt đứa trẻ đáng thương như ta vào chốn
đồng không mông quạnh này chứ?, hay là. . . “, Thiên Nam nhìn khung cảnh tan
hoang quanh mình mà muốn khóc, hắn nghĩ tới cha mẹ hắn giống như trong phim
chưởng, đánh nhau vì bảo vệ hắn đến nỗi mặt đất bị cày nát như vầy.

“Cha mẹ, hai người đi rồi ta biết làm sao? không có thức ăn, đồ uống thì làm
sao ta báo thù được cho hai người? oa oa oa. . .”, Thiên Nam nằm vật ở đó mà
khóc, hắn khóc cho số phận của mình, khóc cho cha mẹ của mình và khóc luôn cho
cái tương lai u oán sắp đến.

Khóc một hồi mà chả có ma nào đến, hắn có xúc động muốn chửi thề. Theo suy
nghĩ của Thiên Nam, khi nhân vật chính khóc thì sẽ có cao nhân nào đó bay
ngang qua như tiểu thuyết hay ông Bụt trong truyện cổ tích, chí ít cũng phải
như Tặc Răng được con sói hay con gì đó nhận nuôi, vậy mà hắn khóc khản cổ
họng mà chả có ma nào mò đến.

“Đúng rồi, phúc lợi xuyên việt. Trong truyện khi nhân vật chính xuyên không
thì sẽ được phúc lợi xuyên việt như hệ thống hay gia thế cường đại, bảo vật
nghịch thiên. Mà mình lại không có gia thế hay bảo vật nghịch thiên thì chắc
là có hệ thống rồi.”, nghĩ thế, Thiên Nam bắt chước tiểu thuyết, hai mắt nhắm
lại tập trung tinh thần cảm ứng.

“Từ từ. . .có lẽ do linh hồn lực hay tinh thần lực gì đó không đủ. . .cố lên
tí nữa.”, Thiên Nam nằm một chỗ mà lẫm bẩm.

10 phút sau.

“Sắp được rồi. Đợi chờ là hạnh phúc, ráng thêm tí nữa là được.”

30 phút sau.

“Cực Phẩm Hệ Thống. Nhớ đâu đọc mang máng bộ này, biết đâu nó troll mình cũng
nên, đợi thêm xíu nữa.”

1 giờ sau.

“holly shit! Đùa ta chắc. Cái abc xyz thằng ngu nào cho ta xuyên việt. Ta mà
biết mày là thằng nào thì ta sẽ. . . “, Thiên Nam chưa chửi hết câu thì trời
nổi sấm ầm ầm, mây đen kéo dài vạn dặm, từng tia lửa điện to như cột đình chạy
ngang dọc khắp nền trời.

“Anh ơi! Em sai rồi.”, quả nhiên lát sau, mây mù tan đi như chưa từng có
chuyện gì xảy ra.

“Anh gì đó ơi! Em chưa muốn chết, anh đưa em đến đây thì phải có cách cho em
phát dương quang đại, tung hoành ngang dọc, bá đạo tuyệt luân cơ chứ? Chưa làm
được gì mà chết mịa nó rồi thì. . .oa oa oa. . . “, Thiên Nam khóc mếu.

“Em sợ chết lắm. . .anh đưa người đến cứu em đi . . .oa oa oa. . .”,

Huỵch!. . .huỵch!. ..

Tiếng động khá lớn phát ra từ phía Tây làm Thiên Nam giật mình, dù khoảng cách
khá xa nhưng hắn nghe được rõ ràng, “Quái! Sao mà linh thế nhỉ?, cơ mà sao tai
ta lại thính thế kia? Cái này còn thính hơn cả *”, tự tát mình một cái vì
tội ngu, Thiên Nam giương ánh mắt mong đợi nhìn về phía xa.

Dẫn đầu là hai người, một lão già chột mắt và một trung niên lực lưỡng, đi
theo phía sau là dăm ba chục người, tay nãi xách theo từng đống.

“Đây là. . .”, đập vào mắt Thiên Nam là những sợi dây đủ màu sắc quấn chằng
chịt lấy từng người. Mắt trái của hắn nhói lên, Thiên Nam đưa tay lên dụi mắt,
lát sau mọi thứ trở lại bình thường làm hắn nghĩ mình đang mơ.

“Khát quá. . .đói nữa. . .”, hai mắt Thiên Nam mờ dần rồi khép hẳn, hắn quá
đói và mệt, hình ảnh cuối cùng Thiên Nam thấy là đôi mắt kỳ dị của người trung
niên và cái nhìn đầy quan tâm từ lão già chột mắt, sau đó mọi thứ chìm vào
bóng tối.


Thiên Nam Truyền Thuyết - Chương #1