Xuyên Không


Người đăng: phuongdz

Thế giới lấy thực lực làm vốn sinh tồn
Thế giới tồn tại những điều mà trước giờ hẳn tưởng chỉ là tưởng tượng
Hãy cùng nhau theo dõi để xem hắn làm sao sinh tồn trong thế giới cường giả
này nhé

-Phân chia đẳng cấp võ đồ:tử cấp, sĩ cấp, nhân cấp, tướng cấp, vương cấp, quân cấp, đấu thánh, đấu thần
-Phân chia đẳng cấp pháp sư:ma pháp học đồ, sơ cấp ma pháp sư, trung cấp ma pháp sư, cao cấp ma pháp sư, ma đạo sư, ma đạo sĩ, thánh sư, ma thần.

-Mày đánh kiểu gì thế team thua rồi kìa

Một thanh niên mặt rỗ gống giận

-Thôi tao xin lỗi hôm nay tao không được vui,tao về trước có gì mai chơi tiếp

Thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ và nước da trắng như con gái buồn bã nói

Thiên Minh đi lại máy chủ tính tiền và lấy xe ra về, trên đường về Thiên Minh
suy nghĩ không hiểu vì sao Ngọc Huyền lại đồi chia tay trong khi còn không tới
3 tháng nữa là tổ chức đám cưới.

Đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên phía trước có một luồn ánh sáng chối mắt
chiếu thẳng vào mặt Thiên Minh hắn giật mình và cố gắng điều khiển xe để né
chiếc xe đang lao tới nhưng không kịp.Thiên Minh chỉ nghe một tiếng vang lớn
và cảm giác bị hất ra rất xa và sau đó không còn biết gì nữa.

Trong một ngôi nhà nhỏ sơ xác đến thấy tội có một thiếu niên từ từ mở mắt ra
hắn nhìn xung quanh và tự hỏi

-Đây là đâu,mình chưa chết à,nhưng...đây không phải bệnh viện.

Bỗng nhiên một cơn đau như búa bổ đột ngột giáng vào đầu hắn khiến hắn ôm đầu
rên rỉ,sau khi cơn đau qua đi trong đầu hắn xuất hiện những ký ức không phải
của hắn khiến trong lòng hắn có một tia hiếu kỳ. Sau khi hắn tiêu hóa hết
những tin tức đó trong lòng không khỏi chửi lên một tiếng

-Kháo!xuyên không à...

Trong đoạn ký ức hắn biết được hắn xuyên không đến thân thể một người cùng tên
với hắn nhưng người này có thể dùng từ phế vật để miêu tả.Bởi vì theo thông
tin trong đầu hắn đây là thế giới không hề có điện, động cơ càng không có
internet không chỉ như thế càng làm hắn kinh ngạc hơn chính là thế giới này
tồn tại phép thuật,thứ mà ở trái đất được xem là một thứ chỉ có trong tưởng
tượng của những đứa trẻ.

Sau khi hắn đã hiểu được cũng từ từ bình tĩnh lại,và nhận xét về thân thể của
hắn hiện nay.Thân thể của hắn hiện giờ là của Nguyễn Thiên Minh một người cùng
tên với hắn, một phế nhân không thể tu luyện đấu khí để trở thành một võ tôn
càng không thể tu luyện linh khí để trở thành một pháp sư vì thế hắn bị gia
tộc trục xuất và phải thành một kẻ không nhà không tiền điều làm hắn thấy vui
vẻ duy nhất là hắn còn có một người mẹ vì không nỡ nhìn thấy con mình chịu khổ
nên đã rời bỏ cha hắn và gia tộc họ Nguyễn để chăm sóc cho hắn

-Thiên nhi con đỡ hơn chưa?

Một phụ nữ trung niên gương mặt xinh đẹp nhân hậu tiến đến bên hắn lo lắng hỏi

-A...con thấy cũng đỡ rồi mẹ

Hắn choàng tĩnh lại trã lời.Người phụ nữ đó là mẹ của Thiên Minh tên Điệp Vận
Du

Điệp Vận Du tiến đến ôm hắn vào lòng và ân cần nói

-Con chịu khổ rồi,vì mẹ con mới phải chịu cực khổ như thế,từ nay con cứ để mẹ vào Tràm Sư Sâm Lâm tìm dược liệu kiếm tiền là được con không cần phải đi đâu nguy hiểm lắm

-Không cần đâu mẹ, con là nam nhi con phải có trách nhiệm lo lắng cho mẹ mới đúng đâu thể để mẹ vì con mà chịu khổ được,dù con không thể tu luyện nhưng con còn có tay chân mà

Thiên Minh thấy mẹ hắn như thế bỗng dưng trong lòng có một tia chua sót,hắn
nhớ tới người mẹ kiếp trước của hắn suốt ngày là mắng hắn lúc trươca hắn rất
ghét nhưng giờ hắn mới hiểu được tấm lòng của người mẹ kiếp trước là vì lo
lắng cho hắn không muốn hắn phải sa đọa nên mới thế, giờ hắn nghĩ kiếp trước
hắn đã chết không biết người mẹ kiếp trước của hắn sẽ đau khổ như thế nào khi
chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

-Thiên nhi vì sao hôm qua con lại bị đánh ngất ở bìa Tràm Sư Sâm Lâm vậy

Mẹ hắn thấy hắn không nói chuyện nên hỏi

-À...vì hôm qua con vô tình hái được một gốc thảo dược nhị giai trung cấp nên vội vã chạy về nhưng không hiểu vì sao đến bìa rừng thì lại bị một vật cứng đập vào đầu nên ngất

Hắn cố gắng nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua, vì hắn không tu luyện được nên
chỉ có thể tiến không quá sâu vào Tràm Sư Sâm Lâm 200m là giới hạn cuối cùng
của hắn nhưng hôm qua hắn chỉ vừa đi vào không tới 50m thì thấy một góc Vô Tâm
Thảo nhị giai trung cấp hắn hái ngay và chạy về dự định bán ra và mua nột ít
đồ ăn ngon về,một gốc Vô Tâm Thảo bán ra không nhiều ngân tệ nhưng đủ để hắn
và mẹ hắn sinh hoạt hơn 1 tuần,hắn càng nghĩ càng tức vì sau chủ nhân cũ thân
thể này lại vô dụng đến thế

Điệp Vận Du thấy hắn trầm tư nên cười nói

-Thôi dù gì thì cũng đã mất rồi con đừng buồn nữa nhùn cái mặt con mới 12 tuổi mà cứ ông 1 ông già ấy hihi

-Dạ mẹ

hắn cũng cười nói

-Thôi con nghĩ ngơi đi để mẹ đi nấu cơm con ăn

-Dạ...

Sau khi Điệp Vận Du ra khỏi cửa mới cảm thán

-Sao hôm nay Thiên nhi lạ thế nếu như bình thường nó làm mất cái gì đã um sùm đồi sống đồi chết r...haizz chắc có lẽ đang tập chững chạc để mình khỏi lo lắng đây mà.

sau đó mỉn cười đi xuống bếp


Sau khi ăn cơm xong Thiên Minh lại về phòng, hắn suy nghĩ phải tìm cách tăng
thực lực lên chứ cưa như vậy hoài hắn không thể nào chịu nỗi cảnh nghèo túng
này mỗi ngày phải thấy mẹ hắn ăn cơm đạm bạc hắn thực sự không chịu nổi.Nghĩ
là làm hắn ngồi lên giường và nhắm mắt lại bất đầu nhớ lại những bước cơ bản
tu luyện đã từng được dạy trong gia tộc, hơn một canh giờ sau hắn mở mắt ra
lẩm bẩm

-Thân thể này đúng là phế vật

Bỗng xuất hiện một giọng nói

-Không phải thân thể này phế vật mà do kinh mặt thân thể này lớn và cứng hơn những người khác nên mới không tu luyện được

-Ai!

Thiên Minh hốt hoảng quát và nhìn xung quanh nhưng không hề thấy ai khác

-Đừng tìm nữa ta trong đầu của ngưới

Giọng nói có chút giễu cợt lại vang lên

-Cái gì...Kháo! ngươi là ai tại sao chui vào đầu ta cút ra ngay

Thiên Minh bực dọc mắng

-Không thể

Giọng nói lại vang lên

-Vì sao?

Thiên Minh không hiểu hỏi

Giọng nói kia lại nhàn nhã vang lên trong đầu Thiên Minh

-Vì lý do nào đó giờ ta và ngươi đã là một không thể đi ra

-Chết tiệt ngươi lừa ta.Cút ra ngay

Thiên Minh không tin mắng

-Không thể là không thể,mà ngươi có muốn tu luyện không?

Giọng nói kia hỏi Thiên Minh

Hắn hết kiên nhẫn quát

-Tu cái con...khoang, cái gì! ngươi nói ta có thể tu luyện???

Khi tính mắng hắn kinh ngạc hỏi lại một câu

-Đúng thế, ngươi có thể tu luyện mà còn là tồn tại trước giờ không hề có cho dù sau này cũng không

-Vì sao trước không có sau cũng không?

Thiên Minh nghi hoặc hỏi

-Vì ngươi có ta!

Giọng nói lại nhàn nhã trã lời thiên minh

-Kháo... mà ngươi là ai?

Thiên Minh mắng một câu rồi hỏi lai lịch giọng nói kia

-Ngươi cứ gọi ta là Thiên Thư

Thiên Thư không nhanh khồn chậm nói

-ừ, thế khi nào ta có thể tu luyện?

Thiên Minh sốt ruột hỏi

-Ngay bây giờ nếu ngươi đủ sức

Thiên Thư nhàn nhã đáp

-Được ngay bây giờ

Thiên Minh không chút suy nghĩ đáp


Thiên Mệnh - Chương #1