Thần Bí Bóng Người


Người đăng: hunterdemon

Thiên Lâm đứng nhìn cái kia cô giáo hắn không nói gì, cô Chú một phát liền
liếc Hắn cùng Vương Thanh, hai người bọn họ giật mình rồi Thiên Lâm hắn cũng
đã biết tại vì sao lại liếc hắn.

-Hai ngươi tại sao lại đánh nhau.

Cô Chu hai con mắt đen dữ dằn nhìn hai người bọn họ, Vương Thanh cái này vẫn
đang run lần đầu tiên hắn cảm thấy có người như vậy đối với hắn tức giận,
Thiên Lâm thì vẫn bình thản nhìn rồi nói.

-Thưa cô chỉ là luận võ bình thường.

-Được nếu như là luận võ thì cứ qua lớp khác mà kiếm ở đây lớp ta nghiêm cấm đánh nhau, hai người khác ngươi đeo bao tải rồi chạy năm mươi vòng sân.

Thiên Lâm oải vai một cái rồi đi ra khỏi lớp một cách thản nhiên, còn Vương
Thanh cái này lại chậm chập bước ra khỏi lớp, hắn tuy giận Thiên Lâm nhưng
cũng cảm kích tên kia không nói thật lý do ra.

Thiên Lâm đeo bao cát lên người, cái này bao cát nặng khoảng mười cân, đối với
cái khác người nếu vác cái này bao cát năm mươi vòng thì chắc nữa đường đã,
cho dù bọn họ là hồn sư nhưng bây giờ cấp độ vẫn chưa đủ khả năng để dựa vào.

Thiên Lâm hai chân hắn động như không có gì sau lưng, còn Vương Thanh thì chạy
rất chậm nhưng hắn vẫn đang cố gắng, Thiên Lâm nhẹ nhàng chạy đôi lúc còn
ngảnh đầu lại nhìn hắn nhưng không trêu chọc, ánh mắt Thiên Lâm như đang ủng
hộ hắn.

Thiên Lâm rất khâm phục hắn, bây giờ bọn họ đã qua ba mươi vòng nhưng hắn vẫn
đang cố găng làm cho Thiên Lâm nhìn hắn với con mắt khác còn Thiên Lâm vẫn
đang rất thong dong.

Hắn nghĩ lại ngày xưa trong rừng báo mẹ chạy khắp nơi khiến hắn thân pháp cực
kì nhanh, hắn đôi khi vừa chạy vừa rác thú rừng chính mình giết mang về gia
tộc hoặc là tự kiếm một chỗ nào đó tự nướng ăn, nghĩ đến cảnh đó hắn trong
lòng ấm áp nhưng càng cảm thấy ấm áp trong lòng lại càng kiên định nghĩ đến
chuyện đó.

Thân pháp và sức chụi đứng của hắn được rèn luyện rất nhiều từ khi còn nhỏ tuy
hắn là thiếu tộc trưởng nhưng hắn không thể lơ là tu luyện, hắn luôn khắc khổ
tu luyện để một ngày mạnh hơn với ý nghĩ giúp gia tộc.

Bốn mươi vòng Thiên Lâm vẫn đang thong dong mà chạy còn Vương Thanh cái tên
này sức bền quá yếu nên đang thở gấp như sấp muốn ngã xuống, Thiên Lâm thấy
vậy cũng chỉ lắc đầu rồi chạy chậm lại kè Vương Thanh bả vai giúp hắn chạy
tiếp.

Cô Chu nhìn thấy vậy cũng cười nhẹ, còn Vương Thanh thì bị Thiên Lâm kè bả vai
thì giật mình nhận hắn rồi đỏ mặt quay đi chỗ khác trong lòng hắn cảm thấy áy
náy với tên này rất nhiều.

Do từ khi sinh ra hắn quá được nuông chiều nên tính cách mơi như vậy xấu tính.

-Được rồi.

Một ngày của bọn họ kết thúc như thế, cô Chu đã đánh giá tất cả qua hành động
của bọn họ, đối với cô ấy Thiên Lâm là một cái lạnh lùng nhưng không đến nỗi
vô cảm còn Vương Thanh chính là một người kiên trì, bọn họ tính cách rất phù
hợp với nhau.

Thiên Lâm trở về phòng thì chỉ tiếp tục cảm ngộ kiếm ý, còn Vương Thanh thì đi
tắm sau đó là đi ngủ nhưng khi hắn tắm thì Thiên Lâm bị hắn đuổi ra ngoài,
Thiên Lâm không nói gì nhiều chỉ trực tiếp đi ra ngoài.

Hắn đi thăm quan toàn bộ cái này Hoàng Long học viện, chú ý nhất vẫn là cái
kia Long Thần Thụ đang che trở toàn bộ học viện, học viện có một cái quy luật
lớn nhất đó chính là không được làm thương Hoàng Long Thụ nếu như làm nó bị
thương sẽ bị trục xuất khỏi học viện.

Thiên Lâm dừng chân lại bên bờ hồ bao quanh Hoàng Long Thụ rồi ngồi xuống nhìn
nơi đây khung cảnh thu hết vào tầm mắt, một màu vàng kim rực rỡ từ hoàng kim
thụ tỏ ra còn mặt hồ lại phẳng lại phản lại những hình ảnh của Hoàng Long Thụ.

Mặt hồ một màu xanh ngát bao phủ toàn bộ Hoàng Long đảo, hắn nhìn thấy một
bóng người đang đứng trước Hoàng Kim Thụ, một nụ cười từ trên mặt bóng người
đó nở ra nhìn hắn, Thiên Lâm chỉ biết vội vàng đáp lễ với người kia.

Nơi đấy Hoàng Long đảo chỉ có thập đại trưởng lão cùng hai vị điện chủ và một
vị điện trưởng mới được vào, tức hắn đang thấy một trong bọn họ.

Thiên Lâm chỉ lặng lẽ nhìn người kia đi vào bên trong, tuy hắn không làm gì
nhưng Thiên Lâm cảm thấy hắn một thân khí tức chính là một vị cửu vị hồn hoàn
rất có thể là đạt đến cái kia cấp độ người


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #6