Rơi Vào Bí Ẩn Nơi


Người đăng: hunterdemon

Hai người kia rời đi sau khi cùng hắn ôn lại chuyện xưa, bọn họ trước đây là
vì gia tộc tranh chấp nên đã bị lôi kéo về nhưng sau đó bọn hắn đã đi tìm lại
Thiên Lâm nhưng hắn đã biến mất cùng toàn bộ Vô gia.

Thiên Lâm đóng cữa lại hắn tay bao quát ôm lấy Vương Thanh đầy dằn vòng eo rồi
kéo nàng vút vào mình lòng ngực gương mặt áp sát nàng rồi hôn lên cái kia ướt
át hồng hào đôi môi.

''Thiên Lâm cái đồ bại hoại huynh.''

nàng gương mặt đỏ lên hai tay loạn lên đấm vào hắn lòng ngực.

''Chết đi cho ta cái đồ bại hoại huynh.''

Thiên Lâm cuồng tiếu:'' ha ha, nếu chẳng phải huynh chết rồi muội sẽ thành quá
phụ sao''.

Vương Thanh đấm nhẹ lên hắn ngực rồi cứ như là một người khác ngoan ngoãn co
rút lại trong hắn lòng ngực.

Nhìn cái kia bộ dáng khả ái, Thiên Lâm nội tâm một mảnh trìu mến như say mền ở
trong thế giới này hắn chỉ biết có đến nàng.

Nàng cái mũi đỏ ửng gương mặt như thanh như ngọc ngón tay nhẹ nhàng xoa trên
hắn trong lòng ngực hất lên cái cầm một nỗi hờn dỗi nổi lên.

Thiên Lâm cầm cái kia trắng noãn ngón tay lên xoa như đang cầm mình bạch ngọc
rồi hôn lên nó, Vương Thanh đỏ mặt vui sướng nhìn cái này luyến ái mê tình nam
nhân.

Thiên Lâm ôm nàng nhỏ gọn bên hông mềm mại rồi quấn nàng vào trong chăn, đêm
đó hắn chính là một cái sắc lang quấn trầm lấy nàng rồi đưa nàng đên cái gọi
là nhân sinh huyền diệu điểm.

Sáng hôm sau trên Thiên Lâm bả vai chính là một cái đáng yêu khuôn mặt đỏ ửng
từ từ mở ra mắt nhìn hắn, Thiên Lâm đem đêm qua chuyện khắc ghi trong mình đầu
hắn cười lên rồi bế nàng lên hôn lên cái kia điểm hồng ướt át môi.

Hai người cùng nhau đi đên lớp hắn tay vẫn đang nắm lấy bạch ngọc trắng như
tuyết bàn tay rồi lại nhẹ nhàng xoa nàng mái tóc hồng.

Thiên Lâm hắn vào lớp khuôn mặt không như trước tươi cười như trở thành người
khác băng lãnh thiếu niên trong tâm không buồn không muộn như chỉ là hắn không
quan tâm mọi thứ.

Cô chu bước vào lớp lãnh giọng nói trên mặt đầy nghiêm túc vẻ:''Học viện sắp
tuyển chọn Hoàng Long đội ngũ.''

''Lần này lớp năm hai được đặc cách tham gia.''

''Thiên Lâm hai điện chủ nói ngươi nhất định phải là một phần tử trong Hoàng
Long đội.''

Thiên Lâm vẻ mặt không thay đỗi việc này hắn đã dự liệu trước đây Triệu sư
huynh như vậy nói hắn phải vô tình ra tay thì hắn đã hiểu lần này chuyện nhất
định hắn phải tham gia.

''Em sẽ không để hai vị điện chủ thất vọng.''

Thiên Lâm nắm tay siết chặt gương mặt nhếch lên độ cong mạt cười nhìn cô Chu,
không cần hai vị điện chủ nói hắn cũng sẽ đem cái này vị trí đên đoạt lấy rồi
tự tay giúp lấy sư huynh nỗi hận.

''Được ta tin ở trò.''

Cô Chu bình thường nghiêm túc sắc mặt nhìn hắn mạt độ công nụ cười hiện lên vẻ
hài lòng.

Thiên Lâm cùng Vương Thanh và Diệp Tịch THủy sau khi tan học cùng nhau đi đến
bên bờ hồ cùng nhau bàn cái kia kế hoạch tác chiến.

''Tịch Thủy Vương Thanh chúng ta không cần biết có cái gì thủ đoạn đều phải
lấy ra.''

''Đạt được cái kia vị trí đội ngũ''

Thiên Lâm đưa ra mình tay rồi hai người lần lượt đưa tay ra cùng hắn thống
nhất, nếu Thiên Lâm như thế đã kiên định thì bọn họ sẽ cùng hắn bồi tiếp đến
cùng hơn nữa nếu hắn không như vậy kiến định bọn họ sẽ vẫn như vậy vì đây
chính là học viện vinh quang ngàn năm.

Đối với họ học viện như bọn họ người thân, mỗi ngày đến nơi đây học viện cảm
nhận cô Chu tình cảm cảm nhận từng bài học quý giá học viện dạy từng nơi đây
bạn bè trang lứa làm cho không riêng gì Thiên Lâm cảm nhận ấm áp gia đình mà
bọn họ cũng vậy.

Thiên Lâm kéo đến cái kia hai huynh muội lại nơi đây hắn muốn mình đội ngũ
phải là do chính mình lựa chọn người.

''Tịch Thủy chắc ngươi cũng biết bọn họ'' Thiên Lâm đưa hai huynh đệ bọn họ
dẫn đến đây giới thiệu cùng Diệp Tich Thủy.

''Bọn họ trước đây không phải như thế xấu tính mà là do ta quên đi bọn họ mới
có như vậy việc.''

Thiên Lâm nhẹ nhàng giải thích cho Diệp Tịch Thủy.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi cùng bọn họ bắt tay như thế là bọn hắn đội sẽ chỉ
còn ba người nữa sẽ xuất hiện trong lần kia tranh đấu.

Sau một hồi lâu cung nhau như vậy giới thiệu cùng bàn kế cuối cùng Thiên Lâm
lấy hắn làm trung tâm chủ khồng còn Diệp Tịch Thủy cùng Vương Thanh chuyên phụ
trách quần công còn Dương Lược cùng Thu Nhi một chính phòng thù một chính phụ
trợ.

Bọn họ giải tán chỉ còn Thiên Lâm cùng Thanh Nhi ở lại hắn vòng tay như bao
quát nàng toàn eo đem nàng đưa ôm trong mình lòng ngực, Thanh Nhi không phản
kháng chỉ đưa tay lên hắn cầm rồi xoa nắn trên đó.

Nàng đưa cái này khuôn mặt hoàn mỹ mà lạnh lùng nam nhân đưa thu vào mắt rồi
cầm lấy hắn tay ôm vào mình hai tay, Thiên Lâm lúc này hai chân mày cũng thả
lòng ra rồi trở về cái kia ấm áp tràn đầy cảm xúc nhìn nàng.

''Thiên Lâm chàng coi mình kia ngày nào cũng như vậy vô cảm không thấy ta đau
sao''nàng đôi môi đỏ hồng cùng cái kia càm hất lên hờn đỗi nhìn hắn.

''Thanh Nhi ta nếu như không có nàng thì ta sẽ chẳng như vậy thả lòng được,
chỉ cùng nàng một nơi ta mới cảm nhận được mình thế nào ấm áp'' Thiên Lâm cười
khổ nhìn hắn ngày kia gia tộc đã làm hắn lòng nguội lạnh.

Cha hắn thân mình chiến thần đưa binh linh đi khắp nơi chấn áp các nước bảo vệ
nước nhà hòa bình nhưng như vậy Đế Vương quyết định vô tình diệt hắn tộc đã
làm hắn nguội lạnh, hắn năm xưa đã cùng Đế Quốc công chúa một thời bạn thân
nhưng hắn đã nhìn thấy cái kia vô tình nhìn hắn gia tộc chết làm hắn hận càng
thêm hận.

''Nàng sự việc có lẽ chúng ta nên chọn cái gì thời cơ nói ta có thể thật không
chụi được khi nhìn nàng nhưng vẫn phải vờ như chỉ là huynh đệ'' Thiên Lâm hai
con ngươi đảo nhìn cái này đáng yêu dáng người.

''Ây cái đồ háo sắc huynh đã được như vậy tiên nghi mà vẫn muốn được quang
minh chính đại ôm muội'' Nàng môi nhỏ nhẹ cười hắn.

Thiên Lâm cuồng tiếu rồi đưa cái này hai tay nữ nhân nắm lại đôi môi đưa lên
hôn cái kia ướt át môi hắn lưỡi như trượt cầm cái kia lưỡi quấn lấy.

''Cái đồ bại hoại''nàng gương mặt đẹp hốt hoảng ấn lấy hắn hông rồi bay đi.

''Ha ha cái này vẫn là ta yêu nhất hình dáng à'' Thiên Lâm cuồng tiếu nhìn cái
kia chạy đi người.

Thiên Lâm khuôn mặt nhìn cái kia chạy đi nữ không còn dáng vẻ cười đùa mà thay
vào đó là lạnh băng một thân nắm tay siết chặt cái kia mối thù hắn cùng cảm
giác đau khổ nén lại nỗi lòng hét lên.

''Đế Linh Quốc sẽ có một ngày ta đem các ngươi đánh xuống tận cùng địa ngục''

Thiên Lâm biến mất tại chỗ đên nơi kia tòa tháp hắn từng đường đánh bại yêu
thú vượt lên trên hai mươi bậc thú tự rồi đưa đến nơi này cực nhiều nhiều yêu
thú.

Hắn thân hào quang tỏa sáng chói hai con ngươi đen nháy mở ra hóa đỗi thành
một màu xanh tro tràn đầy tử vong mùi vị.

''Độc Bá Thiên Lâm''

Thiên Đế thứ nhất thuật vang lên hắn tay sáng loại chiếu sáng nơi đây khu vực
phút chốc hóa thành tử vong cấm chỗ.

Rống...rống!

Từng tiếng rống vang lên yêu thú liên tiếp ngã xuống bọn chúng cái cuối cùng ý
niệm chính là đem cái này nam nhân tại đây không hơn kém gì một cái ma vương.

Từng tơ tia sáng bay vào Thiên Lâm óc, hắn thân sáng lối ánh vàng kim như thể
được bao bọc bằng từng sợi tơ ánh sáng như một con tằm đang bị bao trong mình
bọc kén chờ ngày hóa bướm.

Thiên Lâm chìm trong nơi đây kén hắn linh hồn trôi nỗi nơi hư không nhìn về
từng phía từng phía bóng tóc rồi ầm một tiếng nổ vang lên vạn thứ sinh ra vạn
sự sống sinh sôi, hắn như đang chứng kiến vũ trụ hình thành.

Ký ức tự thân về lại thân xác nhưng kén tằm vẫn chưa bị phá vỡ hắn ở lại trong
đây kén hấp thụ tinh thần lực ấn ký kia lại lần nữa sáng lên một mảnh hư vô
trôi nổi trong hắn tâm trí chờ ngày thức tỉnh.

Từng những rời rạc kí ức như một luồng sóng tràn vào đầu hắn, Thiên Lâm chìm
đắm vào chính mình cảm xúc hắn thấy một cái mờ mịt bóng đen thanh niên đang
đứng tại một thần bí địa phương Thiên Lâm cơ thể như một cái nhỏ bé cọng cỏ bị
nơi đây khí tức lây động.

Mảnh địa phương này linh khí nồng đậm khác xa với hồn đấu đại lục hắn cơ thể
như đang đói khát điên cuồng hấp thu cái này linh khái.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #41