Người đăng: hunterdemon
-Thiên Lâm muội có thể xem mặt dây truyền của huynh không.
Nghe Vương Thanh nói Thiên Lâm cũng không ngẩn ngơ nữa từ tay hắn rết dây
truyền nhô ra một mặt khác dây truyền mặt kia dây truyền sáng lên lắp lánh làm
cho cái kia con mắt càng thêm hư ảo cứ như là hư không con mắt.
Thiên Lâm nhìn thấy cũng nhíu mày đây là lần đầu tiên cái này mặt dây truyền
sáng lên như vậy, hắn đã đeo cái kia dây truyền từ ngày hắn chào đời nhưng đây
là lần đầu tiên mà hắn thấy nó phát sáng như vậy.
-Đúng là huynh.
Vương Thanh hai mắt đỏ lên ướt lệ người mà nàng tìm lại là người đã ở bên nàng
bấy lâu, sống chung với nàng trong một phòng nhưng nàng không biết, nàng lao
lại ôm hắn dụi khuôn mặt nhỏ đáng yêu của mình vào ngực hắn.
-Vương Thanh muội.
Thiên Lâm bất ngờ không nghĩ nàng sẽ như vậy ôm, từ ngực của hắn một làng hơi
ấm tràn lên làm cho hắn toàn thân nóng lên, hắn trước đây đã từng nghĩ nếu một
ngày hắn ở cùng người mình yêu nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm hơn hắn
tưởng.
-Vương Thanh ta có chuyện muốn nói với muội.
Thiên Lâm ôm Vương Thanh trong lòng nhẹ giọng gọi nàng.
-Huynh có chuyện gì muốn nói với muội.
Vương Thanh ngoảnh đầu lên nhìn hắn, nàng gương mặt trắng như tuyết nước da
mềm mịn nhẹ nhàng nhìn hắn.
-Vương Thanh à không giấu gì muội, ta có một mói thù diệt tộc chưa trả nên có thể ta chưa thể cùng muội làm lễ cưới được muội có thể chờ ngày ta trả thù xong không.
Thiên Lâm hai mắt lóe lên một tia máu, hắn vẫn còn cái kia thù chia trả thì
làm sao có thể chìm đắm trong tình yêu nhưng đã từ lâu yêu Vương Thanh bây giờ
hắn chỉ muốn nhanh chóng trở nên mạnh hơn để rồi có thể trả thù sau đó đưa
nàng đến ngày xưa phụ thân cùng mẫu thân mộ.
-Thiên Lâm ta biết đương nhiên ta sẽ chờ huynh.
Vương Thanh tươi cười nhìn hắn, nàng đã từng muốn hỏi hắn tại sao khi nhìn
thấy tên kia hoàng tử của Đế Linh Quốc lại nổi lên nhưng vậy sát ý nhưng bây
giờ nàng đã hiểu vì, vì sao hắn từ một tiểu tử tinh nghịch trở thành như vậy
lạnh lùng nam nhân.
Tuy hắn bây giờ rất lạnh lùng nhưng đối với nàng lại rất ấm áp làm cho nàng từ
từ mà thích hắn lúc nào cũng không hay biết.
-Vương Thanh ta nghĩ là muội nên tiếp tục nữ cải nam trang.
-Được
Nghe lời này của Thiên Lâm nàng bất ngờ nhưng nàng biết hắn tự có suy tính của
hắn nên mới như vậy.
Thiên Lâm nhẹ nhàng hôn vào nàng trán, Vương Thanh hai má đỏ lên nàng ngại
ngùng, dù sao đây cũng là nàng nụ hôn đầu lại bị cái tên này hôn như vậy chả
có một tí lãng.
Thiên Lâm từ bàn tay hắn một giọt máu xuất hiện giọt kia máu được hắn từ cô
đọng thành một chiếc trâm cài tóc cái này trâm vô cùng tinh xảo thứ này máu
chính là cái kia kia từ hắn bàn tay trái huyết nhỏ ra.
Trâm này bản thân nó chính là thánh huyết có thể khiến mọi vết thương khôi
phục cấp tốc, hắn nhẹ nhàng cài lên tóc nàng.
-Vương Thanh cái này ta không có gì để tặng chỉ có thể tặng chính ta sinh mệnh lực.
Vương Thanh hai mắt đỏ lệ vui mừng cầm cái này trâm nàng không ngờ hắn sẽ
không tiếc chinh mình sinh mệnh lực cô động cái này trâm tặng nàng, phải biết
đối với hồn sư sinh mệnh lực vô cùng quý giá bọn họ đạt đến cực hạn thì tuổi
thọ cũng chỉ bốn trăm tuổi là hết nhưng hắn lại tặng nàng chính mình sinh mệnh
lực đây là cỡ nào yêu thương.
Đêm đó Thiên Lâm cùng Vương Thanh ngủ chung một phòng, sáng sớm hôm sau Thiên
Lâm hắn tỉnh dậy hắn mắt nhìn cái kia thiếu nữ đáng yêu đang ngủ trên dường
hắn, Thiên Lâm nhẹ nhàng hôn lên nàng hai má rồi tiếp ngồi đó nhìn nàng.
-Không ngờ ta trước đây hi vọng hắn là nữ nhi không ngờ hắn lại là nữ nhi.
Thiên Lâm vừa nhìn nàng đang ngủ vừa cười, hắn ngửi lấy nàng máy tóc một mùi
hương thơm từ mái tóc tỏ ra làm hắn say mê.
-Đồ ngốc huynh.
Vương Thanh mơ ngủ mở mắt nhìn thấy hắn đang nghịch tóc nàng đỏ mặt rồi nhéo
hắn hai bên hông rồi chạy ra ngoài, cái tên này gan đã to hơn trước rát nhiều.
-Hahaha.
Thiên Lâm nhìn nàng đỏ mặt chạy ra ngoài cười to.
Ầm!
Từ một nơi khác có một bóng người đang ngồi trên vương tọa trong tay hắn một
miếng lệnh bài hình một con mắt đang phát sáng.
-Hahahaha, ngài đã hồi sinh rồi.
Bóng người kia cười to nhìn trên tay hắn lệnh bài, rồi hắn trên tay thôi diễn
một cấm thuật đem một bóng người hiện lên, hắn lặng lẽ nhìn cái này bóng người
rồi rời khỏi nơi đây cung điện.
Cùng lúc đó trên Thiên Lâm mặt dây truyền cũng bắt đầu phát sáng rồi hút hắn
rồi hút hắn vào cái kia Độc Hành Thiên Đế tháp.
-Hả tại sao ta lại ở đây.
-Vì ngài đã bắt đầu thức tỉnh.
Một thanh âm cổ lão vang lên, từ trong nơi đây đại sảnh xuất hiện một bóng
người từ từ bước lại gần hắn rồi cúi đầu hành lễ.
-Ta chủ nếu ngài muốn biết mọi thứ chỉ cần ngài đem cái này tòa tháp toàn bộ đi qua hết.
-Ngươi nói ta đi hết tòa này tháp, nếu ta đi hết sẽ được cái gì lợi ích sao.
Thiên Lâm nhìn cái này dáng người rồi hai mắt sáng lên.
-Nếu ngày thành công đi hết cái này tháp thì toàn bộ cái này bảo vật sẽ là của ngài, hơn nữa ngài kiếp trước kí ức cũng sẽ khôi phục.
Thiên Lâm nghe cái này bóng người nói vô cùng thất kinh, nơi đây bảo vật hắn
nhìn thấy vô số nhưng hắn quan tâm nhất đó chính là hắn kiếp trước là ai lại
đem cái này mạnh mẽ rất nhiều người quỳ dưới hắn chân.
-Được
Thiên Lâm hai chân bắt đầu bước đến một bậc thang, từ mỗi bậc thang đều tỏ ra
một luồng áp lực vô cùng lớn mỗi hắn một bước chân càng ngày càng nặng, mãi
đến bậc thứ mười hắn dừng lại nơi đây áp lực chính là nơi tốt nhất cho hắn tu
luyện tinh thần lực.
Hắn tu luyện ở đây một canh giờ rồi mới bước tiếp bậc thứ mười một nhưng khi
bước đến cái này bậc áp lực mạnh hơn gấp đôi những bậc kia.
Gầm!
Từ nơi đây xuất hiện một con hung thú nhìn hắn chầm chầm rồi lao tới, nó miệng
máu mở ra như muốn cắn nát Thiên Lâm, trong cơ thể Thiên Lâm hồn lực bị đè ép
không thể phóng thích.
-Ta chủ nơi đây chỉ có thể sử dụng tinh thần lực mà chống đỡ.
Một giọng nói vang lên trong hắn đầu, Thiên Lâm nghe vậy cũng băt đầu cảm thấy
phấn khích hắn gỡ ra vải băng hai con ngươi chuyển thành màu vàng con mắt thứ
ba mở ra ảo cảnh xuất hiện xung quanh hắn từ thanh kiếm xuất hiện đâm vào con
kia yêu thú.
Gầm!
Yêu thú bị nhiều vết đâm làm mất máu gầm lên nhưng vẫn lao về phía hắn, một
cái kinh khủng móng vuốt cào tới Thiên Lâm, hắn lấy hai tay chặn lại cái kia
móng vuốt nhưng móng vuốt như vô hình xuyên qua hắn hai tay chấn vào hắn thức
hải.
Phụt!
Thiên Lâm phun ra một ngụm máu hắn không ngờ nơi đây đến cả công kích đều nhằm
vào tinh thần thức hải, hắn một thân chiến ý nổi lên trên tay cầm kiếm lao về
con kia yêu thú.
Thiên Lâm một kiếm khóa chặt con kia yêu thú đâm vào nó, hắn thanh kiếm là từ
tự thân tinh thần lực mà hình thành, hắn trên tay kiếm cùng thân pháp nhảy đến
con kia yêu thú đỉnh đầu rồi dùng ảo cảnh liên túc đâm vào người yêu thú làm
nó mất khả năng di chuyển cuối cùng một kiếm đâm vào nó đỉnh đầu.
Từ con kia yêu thú khi chết hóa thành một luồng ánh sáng lao về Thiên Lâm thức
hải mà đi rồi hòa vào hắn thân trở thành hắn một thân tinh thần lực.
-Không ngờ giết cái này yêu thú còn có thể tăng tinh thần lực.
Thiên Lâm hai con mắt vui mừng nhìn hắn thức hải một lần nữa biến rộng hơn,
nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì bỗng từ thân cảm nhận được Vương Thanh đang
gọi hắn, Thiên Lâm bước ra từ hư không đi khỏi cái này tháp trở về hắn phòng
chỉ nhìn thấy Vương Thanh bộ dáng tức giận nhìn hắn.
-Được lắm bỏ đi hai canh giờ mà không nói cho muội biết.
Thiên Lâm cười khổ nhìn Vương Thanh, nàng hai tay nhắn nhẹn nhéo vào hắn bên
hông.
-Đau, đau mà.
-Còn biết đau nữa sao.
Vương Thanh nhìn bộ dáng của hắn cũng cười.
-Ta xin lỗi là lần này do phát hiện chỗ này quá kì diệu nên mới ở lại lâu, để ta đưa muội đến đó
Thiên Lâm cười khổ nhìn nàng, sau đó hắn mặt dây truyền trên tay sáng lên đưa
hai người cuốn vào hư không rồi xuất hiện ở cái kia tòa tháp.
-Thiên Lâm đây là.
Vương Thanh kinh ngạc nhìn cái này tháp rồi nhận ra đây chính chỗ kia bọn họ
gặp được ông lão thần bí hóa thành Thiên Lâm cánh tay trái.
-Đây chính là Độc Hành Thiên Đế tháp, nơi đây huynh đã trở thành chủ nhân, cái này tháp vô cùng thích hợp để tu luyện tinh thần lực.
Vương Thanh nghe vậy cũng gật đầu nhìn hắn.
-Ta lúc nãy ở đây chỉ kịp bước lên bậc thang thứ mười một thì áp lực đã vô cùng lớn còn có khả năng xuất hiện yêu thú, nơi đây chỉ được sử dụng tinh thần lực và nếu giết yêu thú thì nó sẽ trở thành ta tự thân tinh thần lực.
-Muội xem ra huynh ở chỗ này lo tu luyện mà quên cả muội.
Vương Thanh hất cái cầm của mình lên giận dỗi liếc Thiên Lâm một cái.
-Ta ta không có mà.
Thiên Lâm hắn cười khổ không mình cái này nữ nhân lại rất khó hầu hạ à.