Là Hắn


Người đăng: hunterdemon

Thiên Lâm tinh lại, lúc đây trước mặt hắn cái kia thần bí cùng Lục Dương đang
ngồi chăm chú nhìn hắn.

-Được ngươi đã tỉnh, lần này cảm ơn ngươi.

Lục Dương thấy hắn tỉnh cũng vỗ vai hắn rồi nói gì đó với thanh niên kia.

-Ta là Vương Thanh nhị bá cứ gọi ta Long thúc.

Người kia cười nhìn hắn nhưng trong mắt có gì đó không hài lòng.

-Bái kiến Long thúc.

Thiên Lâm đứng dậy chắp tay hành lễ với cái kia thần bí thanh, hắn trong tay
thần bí dây truyền bắt đầu cảm ứng được cái gì đó rồi đem toàn bộ cái kia độc
hút về nó, từng giọt vương rết độc bị nó ăn hết không còn gì.

Sau khi ăn hết cái kia dây truyền thả ra một hạt ngọc châu màu đen, viên màu
đên châu kia bị Thiên Lâm hút vào nhẫn trữ vật chờ để điều tra xem nó công
dụng.

-Thiên Lâm không giấu gì ngươi Vương Thanh nó nữ cải nam trang chính vì muốn tìm một người.

Long thúc lên tiếng rồi nhìn hắn rồi cảm thấy thiếu hụt gì đó.

-Tìm người, hắn tìm ai.

Thiên Lâm nghe tìm cái kia người cũng cảm thấy tò mò, tên kia đã ở Hoàng Long
học viện lâu như vậy nhưng vẫn chưa tìm ra thấy.

-Cái kia người chính là năm xưa khi nó gặp nạn đã cứu nó, lúc ấy tên kia còn quá nhỏ nên bọn ta cũng không thể tìm thấy chỉ biết trên người hắn có một cái hình rồng dây truyền.

Lục Dương cùng Long thúc thở dài nếu ngày xưa không có cái kia hài tử cứu bọn
họ nữ nhi thì giờ đây đã không còn cái kia tiểu tinh nghịch Vương Thanh, tiểu
nữ bọ họ vì chuyện này đã từng thề muốn lấy người kia.

Bọn họ tìm kiếm người kia rất lâu nhưng chưa từng có tin tức chỉ biết hắn lúc
đó có đeo một cái long hình mặt dây truyền, cái kia bóp trên Vương Thanh cũng
được in từ cái kia mặt dây truyền.

-Bọn ta rất muốn cái kia người là ngươi nhưng ngươi không có cái kia dây truyền.

-Vì một cái dây truyền mà nhận biết một người thứ lỗi tiền bối ta cảm thấy thật ấu trĩ.

Thiên Lâm khinh bỉ nhìn bọ họ vì một mặt dây truyền mà biết một người, nêu như
cái kia dây truyền chủ nhân là tốt người thì hắn không sao nhưng nếu là một
cái xấu xa người thì sao.

-Thiên Lâm ngươi.

Lục Dương nghe vậy cũng nổi gân xanh trên trán lên.

-Tam đệ hắn nói đúng, nhưng xin lỗi bọn ta chỉ có cái kia manh mối với vì bọn ta tiểu nữ mà hắn phải trả giá cực đắt.

Long thúc buồn rầu cái này vấn đề hắn đã từng nghĩ đến những vì tiểu nữ đã
phát lời thề bọn họ chẳng biết làm sao, thiên địa lời thể nếu như phản lại thì
sẽ bị một lực lượng vô hình bóp nát vô cùng đánh sợ, bọn họ đã từng thấy tu sĩ
vì phản lại lời thể mà chết quái dị.

-Khoan ta mẫu thân dây truyền ở nơi đâu.

Thiên Lâm nghe đên cái kia cái bóp và dây truyền hình hắn cũng sờ sờ mình cái
cổ nhưng cái kia hắn mẫu thân tặng cho dây truyền đã biến mất.

-Ngươi cái gì dây truyền.

Long thúc nghe đến Thiên Lâm có một chiếc dây truyền nhưng đang bị mất hay mắt
nhất thời sáng lên bọn họ tìm người có thể chính là Thiên Lâm cái này.

-Ta cái kia dây truyền là gia tộc dây truyền, trên mặt long uy một cong rồng hai mắt sáng rực đang quấn quanh một con mắt.

Lục Dương Long thúc chờ các loại khả kinh cái không ngờ bọn họ suy nghĩ của
bọn họ đúng, Thiên Lâm lại chính là cái kia người, hắn nhớ như in cái kia mặt
dây truyền có một con rồng đang quấn trên một cái hư huyễn con mắt.

-Đúng là ngươi.

-Cái gì đúng ta.

Thiên Lâm đang đi kiếm cái kia dây truyền lúc này cũng giật mình quay lại hai
người kia, ánh mắt bọn họ hưng phấn nhìn hắn làm hắn rùng mình lên.

-Thiên Lâm con cái kia dây truyền đã tiến vào cái này rết dây truyền đã cùng nó hợp thành một.

Bóng mờ thanh niên vọng vang lên trong đầu Thiên Lâm, hắn ngày xưa đã từng
thấy toàn bộ sư tình nhưng hắn không ngờ đó việc lại trở thành bánh răng vận
mệnh, giờ đây nó đã bắt đầu quay từ kể khi hắn cứu cái kia tiểu cô nương.

-Thiên Lâm ngày xưa con chính là người đã cứu Vương Thanh rồi té xuống vực toàn thân kinh mạch nát tan nhưng chính hai vị này đã đưa cho con một viên đan dược để cứu sống con.

-Sư phụ việc này, cảm ơn sư phụ con đã nhớ.

Đích thị ngày xưa hắn trên lưng báo mẹ đang cõng đã thấy cái kia Vương Thanh
đang bám trên vách đã sắp rơi nên hắn đã chạy lại kéo Vương Thanh lên nhưng
sau đó vách đá bị lở hắn rơi xuống vực, vì việc đó hắn tự thân kinh mạch nát
làm cho tốc độ tu luyện chậm lại gấp đôi.

Thiên Lâm bây giờ kinh mạch chỉ khôi phục đến bát trọng còn cửu trọng đến thập
trọng vẫn chưa nối lại được, nếu hắn nối lại toàn thân kinh mạch thì tốc độ tu
luyện sẽ tăng gấp đôi.

-Hay hay, hay vẫn thật đúng là ngươi, vậy từ hôm nay hãy gọi ta là bá bá.

Long thúc cùng kế bên Lục Dương cười to, hắn trên miệng ba chữ "hảo" nhấn mạnh
rồi ôm lấy Thiên Lâm.

-Long thúc ta ta.

Thiên Lâm như dại ra nhìn Long thúc.

-Cái này chẳng lẽ ngươi không muốn cùng bọn ta tiểu nhi kết làm đạo lữ sau khi nhìn thấy hết của nó.

Thiên Lâm nghe cái kia Long thúc lời nói thì đỏ mặt lên hình ảnh lúc đó lại
nổi lên trong đầu hắn không sao quên đi được.

-Ngươi không cần lo, cái kia Vương Thanh hắn đích thị là đang tìm ngươi.

Long thúc cùng Lục Dương vừa cười vừa rời đi để lại cái này ngây ngốc Thiên
Lâm.

-Thiên Lâm đem cái kia hắc châu luyện hóa nó sẽ đem ngươi bát trọng kinh mạch nối lại.

Bóng mờ thanh niên nổi lên nhắc nhở Thiên Lâm đem cái kia hắc châu luyện hóa.

-Cái này là thật sao sư phụ.

Thiên Lâm nghe vậy thất kinh cầm cái này hắc châu lên nhìn kĩ, hắn thật không
ngờ bát trọng kinh mạch hắn đã dùng rất nhiều thứ để nó khôi phục nhưng vẫn
thất bại không ngờ cái này hắc châu lại có thể giúp hắn khắc phục cái này vấn
đề.

-Chẳng lẽ ta lừa ngươi sao tiểu tử.

-Chắc chắn là không.

Thiên Lâm gật đầu rồi đem cái kia hắc châu luyện hóa, hắc châu tiến vào hắn
đan đền liền bị nghiền ép nổ tung, từ trong hắc châu một làn hương nức mũi
dược lực tràn ra, trong cái này dược lực chứa đựng rất nhiều linh khí.

Những cái này linh khí như có linh tính chạy khắp hắn toàn thân, rồi chạy đến
bát trọng kinh mạch đem cái này kinh mạch phá nát.

Từng con đau đớn tràn đến Thiên Lâm hắn chỉ có thể cắn răng chụi đựng, toàn bộ
linh khí bắt đầu tụ tập lại nơi đây bát trọng kinh mạch rồi từ từ biến thành
từng đường kinh mạch, từ những cái kia khí trắng kinh mạch hắn tự thân thịt
thân cũng theo cái kia khí trắng hình dạng mà biến thành hắn kinh mạch.

Mãi đến một canh giờ sau cái này khí trắng mới tản đi từ từ nhưng hắn kinh
mạch đã hoàn toàn được tái tạo lại thậm chí còn mạnh hơn trước, những kia tàn
dư khí trắng chạy khắp hắn cơ thể rồi hòa vào từng nơi từng nơi.

Thiên Lâm sao khi hấp thụ cái kia khí trắng tu vi cũng đã tiến lên hai cấp từ
45 cấp độ đã tiến đến 47 cấp độ.

-Hơi thật không ngờ cái này hắc châu khủng bố có thể tự tái tạo ta kinh mạch rồi còn thăng ta tu vi nhưng tiếc là cái này hắc châu chỉ có thể từng khủng bố cực độc luyện thành.

Thiên Lâm đứng dạy đi khỏi đây địa phương, trên đường hắn trở về phòng mọi
người nhìn hắn một cách khác lạ, rồi khi bước vào phòng nhẹ nhàng một mùi
thương tràn đến hắn mũi.

-Vương Thanh.

Hắn thấy Vương Thanh một thân tuyệt thế dung nhan đang nhìn hắn, một bộ đồ
trắng như nước sương giá lúc sang sớm một đôi mắt long lanh một máy tóc dài
tuyệt đẹp đang nhìn hắn.

-Thiên Lâm thật không ngờ người muội chờ là huynh.

Giọng nói này diệu dàng khác với cái kia hắn thường nghe giọng nói ập đến hăn
tai làm cho Thiên Lâm ngây ngốc tại chỗ nhìn Vương Thanh.

-Thiên Lâm chẳng lẽ huynh không chụi trách nhiệm.

-Trá_nhiệm.

Nghe cái này hai chữ hắn lắp ba lắp bắp nhớ lại cái kia cảnh làm cho hắn đầu
óc choáng váng mơ hồ, Vương Thanh nhìn hắn cái này bộ dạng khẽ lấy tay che lại
điệu cười khuynh nước khuynh thành của mình.

-Ta chụi được chưa.

Thiên Lâm tỉnh lại dứt khoát trả lời nhìn cái kia thiếu nữ đang khúc khích
ngồi cười làm hắn đỏ mặt ngượng ngùng.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #35