Người đăng: hunterdemon
Nơi đây phía bắc hàn ý ở khắp nơi đây nơi là một mảnh băng giá, cư dân nơi đây
thưa thớt bọn họ đi đã ba ngày đường nhưng chỉ có từng thấy một cái tòa thành.
Tiếp tục hai ngày, hai người bọn họ đến một ngọn núi cao, Thiên Lâm tử nhãn
nhãn trên trán mở ra nhìn khắp nơi, hắn đầy kinh ngạc nơi đây tràn đầy cấm chế
sát trận, chỉ cần lỡ bước là sẽ chết.
-Thiên Lâm ngươi đi theo sát ta không thế tách rời.
Vương Thanh nắm lấy tay Thiên Lâm lao vào tòa này pháp trận, hắn mỗi bước chân
đều đạp trên nơi không có sát trận, hắn bước đi nhanh nhẹn lách qua toàn bộ
cấm trận, Thiên Lâm đã nhìn thấu toàn bộ cái này trận pháp nhưng chỉ biết lắc
đầu nhìn tên này lướt qua các đại trận.
Năm mươi tức sau hai người cũng đã ra khỏi cái này cấm trận, lúc này ập vào
mắt Thiên Lâm là một khunh cảnh tuyệt mỹ, giữa nơi đây đỉnh núi một cái uy
nghiêm tòa thành tồn tại.
Từng cơn gió như kiếm chém qua cái này tòa thành nhưng nó vững kiên cố đứng
vũng, không cần nói đến cái này toàn thành thì có thể nhìn thấy đây là cỡ nào
tuyệt mỹ khung cảnh.
Cổng thành to lên uy nga tráng lệ, một dòng chữ to khắc trên cửa thành.
Thiên Tuyết Tông.
Thiên Tuyết Tông chính là nơi này tòa thành tên gọi, đúng như nó tên trong
thành này Thiên Lâm tử kim nhãn dò xét người đều phát hiện liên quan đến băng
võ hồn.
Lúc này một đại hán lao xuống chặn bọn hắn lại, cái này đại hán to lớn như một
ngọn núi chắn trước mặt Thiên Lâm.
Ầm!
Linh hồn Thiên Lâm bị hắn cái này đại hán áp chế, Thiên Lâm toàn thân ý chí bị
đè nén xuống hắn cơ thể như bị một tòa thái sơn đè lên.
Tử kim nhãn mở ra Thiên Lâm cánh tay trái bỗng nhiên bạo phát, một luồng cuồng
phóng từ hắn phóng ra đè ép lại kia đại hán áp lực, cái này áp lực bị hắn tay
trái hoàn toàn phá hủy.
-Có thể giải được ta áp chế có ý nghĩa.
Đại hán chỉ nhìn hắn rồi nhẹ giọng nói, có thể thấy mắt đại hán cực kì ngạc
nhiên nhưng hắn trong con ngươi còn có hàn ý.
-Tam bá ngươi đang làm cái gì thế.
Vương Thanh hai mắt dữ tợn liếc nhìn cái này đại hán, đại hán kia rùng mình
rồi nở nụ cười với Vương Thanh.
-Tiểu Vương, ta chỉ đang thử hắn xem hắn có đang đến đây không thôi mà.
-Được hắn đã vượt qua rồi vậy có tư cách chưa.
Đại hán kia chỉ nhè nhẹ gật đầu rồi quay lưng đi.
-Thiên Lâm đây là ta tam bá gọi là Lục Dương, hắn chỉ muốn tốt cho ta hi vọng ngươi không để trong lòng.
Vương Thanh dẫn hắn vào trong thành.
-Không sao.
Thiên Lâm nhẹ nhàng đi theo hắn, ánh mắt quét nhìn xung quanh nơi đây toàn
thành đều được làm bằng băng tinh một loại đá có thể chụi được nơi đây hàn ý.
Băng tinh làm thành cái này cũng là cực kì khủng bố, băng tinh vốn chính là
hàn ý cô động qua ngàn năm rồi thai ngán mà thành, băng tinh cực kì hiếm nên
khiến nó giá trị tăng lên rất cao.
Vương Thanh dẫn hắn vào một căn phòng, cái này căn phòng trang trí đơn sơ
nhưng lại tỏa ra từng gợn sóng đặc biệt áp chế tinh thần lực.
-Vương Thanh cảm ơn ngươi.
Vương thấy vậy chỉ cười với hắn, ánh mắt đấy có gì đó kì lạ nhưng Thiên Lâm
hắn không quan tâm hắn biết Vương Thanh sẽ không hại hắn.
-Được rồi ta sẽ cùng tam bá đi kiếm cho ta thứ ba hồn hoàn, ngươi ở đây đi.
Vương Thanh rời đây, Thiên Lâm hắn còn một mình bật cửa sổ ra một làn gió đánh
vào trên mặt hắn, nơi đây khung cảnh là lần đầu hắn thấy hắn chưa bao giờ nhìn
thấy nơi nào như vậy.
Một mặt trời nhẹ nhàng đang sáng từng vầng mây trôi qua nơi đây khung cảnh
thật đẹp, hắn thầm nghĩ liệu một ngày sau khi trả thù xong hắn sẽ làm gì.
Trong đầu hắn chợt nghĩ sẽ cùng một người đó sống hết cuộc đời ở nơi như thế
này, hắn để cửa sổ mở rồi nhẹ nhàng bước lên giường khoanh chân lại tu luyện.
Lúc này một bóng ngươi đang nhìn hắn chằm chằm.
-Ngươi nghĩ tên tiểu tử này có xứng bới tiểu Thanh không.
Một bóng mờ trung niên khác hiện lên, kế bên hắn chính là cái kia tam bá của
Vương Thanh.
-Ta không biết nhưng hắn tử kim mắt và cánh tay trái và kì lạ, ta không dám chắc.
Bóng mờ thanh niên nhìn Thiên Lâm đầy hiếu kì, còn cái kia tam bá sắc mặt
không được vui như đang muốn ăn tươi Thiên Lâm.
Thiên Lâm thức hải lại một lần nữa biến động, một bóng mờ lại nổi lên nhìn
chằm chằm hắn rồi gật đầu bắn vào cái kia tiểu nhân một luồng sáng rồi biến
mất.
Cái kia nho nhỏ tiểu nhân bắc đầu biến đỗi cùng với thức hải, nơi đây biển
tinh thần từ màu xám nhạt bắt đầu biến thành màu vàng nhạt.
Bóng mờ thanh niên tóc trắng cũng xuất hiện hắn nhìn lấy cái này tiểu nhân rồi
nhìn vào Thiên Lâm tinh thần hải.
-Thiên Lâm, con hồn linh đã hoàn toàn thức tỉnh nó bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá thành nguyên hồn con cần phải chuẩn bị sẵn sàng khi nó đột phá.
Thiên Lâm nghe vậy cũng gật đầu, nguyên hồn chính là một trạng thái khác của
hồn linh cái này chính là hóa thành tự thân ý chí rồi từ đó mới có thể xuất ra
mình tự thân ý chí.
Nguyên hồn không những có thể diễn biến ý chí trong lúc chiến đấu mà còn có
rời khỏi cơ thể, nếu cơ thể bị phá hủy mà cái này nguyên hồn vũng nguyên vẹn
thì người đó vẫn chưa hoàn toàn chết.
Nhưng nếu rời khỏi quá lâu sẽ gây tổn thương cho hắn đại não cùng linh hồn,
nguyên hồn nếu bị phá hủy thì linh hồn cũng chụi cực kì lớn tác đông, nếu nặng
thì chết nhẹ thì trờ thành người điên.