Người đăng: hunterdemon
Thiên Lâm hắn cái này cánh tay trái đỏ đậm huyết lân từ trên hắn vuốt long
chảy ra từng giọt từng giọt đỏ huyết.
Huyết đỏ trạm vào đất ăn mòn toàn bộ linh khí trong đất, nơi đây từ bãi cảnh
xanh trải thành một màu xám phản phất u linh.
Mọi vật chạm vào cái này huyết đỏ đều bị nó ăn mòn và hủy diệt chỉ còn lại tro
bụi.
-Ngươi tr_ đầu sát ý thì là độc__còn nồng ấm tình cảm thì là vạn vật thánh huyết.
Một giọng nói khàn vang lên Thiên Lâm hắn trong đầu, giọng nói này là cái kia
chiến giáp người hắn ý chí vẫn đang ở trong Thiên Lâm thức hải lúc cảm nhận
được cái này huyết hắn cũng đã tỉnh lại.
Thiên Lâm trong lòng thất kinh, cái này huyết lại vừa có thể là độc vừa có thế
là thánh thuốc tùy theo hắn tâm tính.
Hắn tâm tính bình ổn lại thân ảnh hắn phụ thân cùng mẫu thân hiện lên rồi kế
tiếp là hắn sư phụ rồi lại tới cái này Vương Thanh.
Lại một giọt huyết long nhỏ xuống toàn bộ nơi này linh khí như bàng bạc từng
lớp mỏng, cỏ cây xanh tốt phát triển thậm trí đã có một con thực vật hệ hồn
thú được sinh ra nơi máu hắn nhỏ xuống.
-Thiên Lâm cái này huyết là sao.
Khi thấy khung canh nơi đây từ xanh tươi rồi trờ thành tử địa rồi từ tử địa
trở thanh thánh địa hắn cực kì ngạc nhiên chăm chú nhìn vào cái này cánh tay
trái Thiên Lâm.
-Là do cánh tay này quá nghịch thiên thôi.
Thiên Lâm gật đầu rồi khoác tay nắm lấy bả vai Vương Thanh lôi hắn đi, Vương
Thanh thấy vậy cũng không hỏi thêm hắn đã nhìn thấy tòa kia cung điện khủng bố
thì ắt hắn cái này tay trái cũng vậy.
Hắn bàn tay thu về trạng thái bình, gương mặt lại một lần nữa bình thản rồi
hắn long dực mở ra gắp Vương Thanh bay lên khỏi cái này miệng hố.
Lúc này cũng điện biến thành một cái dây truyền hình một con rết quấn trên hắn
cánh tay, Thiên Lâm bỗng giật mình nhìn cái này rết vòng.
-Thiên Lâm sao vậy.
Dây truyền rết nắm trên tay Thiên Lâm nhưng không có gì nguy hại đến hắn, đang
bay Vương Thanh thấy hắn cứ lơ ngơ nhìn cổ tay rồi hỏi hắn.
-Cái này tòa cũng điện đã trờ thành ta vòng tay rết đang quấn chặt tay ta.
Thiên Lâm không thể gỡ cái này ra chỉ đành cười khổ rồi ôm lấy Vương Thanh rời
khỏi đây, lúc bọn hắn ra khỏi miệng hố toàn bộ nơi này sập xuống như chưa từng
có gì xảy ra.
Thiên Lâm cũng chưa thả Vương Thanh xuống mà tiếp tục ôm hắn trong lồng ngực
bay tiếp, hai má Vương Thanh đỏ lên nằm gọn trong Thiên Lâm lồng ngực.
Thiên Lâm hắn lại bắt đầu suy nghĩ, cái tên này Vương Thanh đường đường là một
nam nhân nhưng hắn lúc này cũng thơm như nữ nhân, cái này mùi hương làm cho
Thiên Lâm cảm thấy một cảm giác nóng rát trong lồng ngực.
-Người nào dừng lại.
Một toán người ở dưới đất nhìn thấy Thiên Lâm thì điên cuồng công kích khiến
cho hắn phải đáp xuống.
-Đưa hết tiền đây ta có thể tha ngươi bất tử.
Tên này là một cái đại hán tu vi chỉ là tứ hoàn hồn sư, đằng sau hắn cũng chỉ
có một đám nhị hoàn hồn sư, Thiên Lâm không ngờ hắn lại như vậy vận rủi vừa ra
khỏi học viện chưa lâu thì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
-Tha ta bất tử các ngươi còn chưa có tư cách.
Thiên Lâm trên miệng khóe miệng nổi lên mạt độ công nhìn đám này thổ phỉ,
Vương Thanh đứng bên cạnh cũng không nói gì chỉ thầm thương hại cho lũ này thổ
phỉ.
-Được được nếu vậy thì đi chết đi.
Tên kia cầm đầu sa phỉ tức giận toàn bộ hồn hoàn phóng thích hướng Thiên Lâm
Vương Thanh hai người mà công kích cái kia những đằng sau hắn thổ phỉ cũng dồn
dập công kích.
Ầm!
-Ta nghĩ là tên này chết rồi
-Đúng như vậy công kích hắn làm sao sống được.
Bọn thổ phỉ dừng công kích chờ khói tan đi, bọn hắn đều đang cười nghĩ chắc
chắn tên kia tiểu tử đã chết nhưng bọn hắn nụ cười chưa được lâu thì cứng lại,
chỉ thấy một cái long trảo và long lực đang đem Thiên Lâm bọn hắn bọc lại.
A a a a!
Một làn sương bắn từ cái kia bọc lao ra, từng tên thổ phỉ chỉ kịp hét lên rồi
hóa thành tượng bắn.
-Ngư__ngươi.
Tên cầm đầu nhìn thấy hai mắt tràn đầy khiếp sợ hắn không ngờ hai cái này
thiêu niên lại như vậy khủng bố.
-Ngươi cái gì mà ngươi chẳng phải muốn giết bọn ta sao.
Giọng của Vương Thanh lanh lãnh vang lên, chỉ tay về phía cái tên kia còn sót
lại thổ phỉ đúng lúc ấy Thiên Lâm tay trái biến hóa thành long trảo.
Á á a a
Tên kia tuy không bị long trảo đem thuấn sát nhưng hắn cũng không khá hơn,
toàn thân hắn nơi bị long trảo đi qua có một giọt đỏ huyết lưu lại điên cuồng
ăn mòn hắn.
Một tức vẽn vẹn một tức tên kia hóa thành một vũng máu đen, Thiên Lâm thấy cái
này vũng máu thầm nghĩ quá ác độc thủ đoạn, hắn trong đầu khắc sâu sẽ không
đem cái này độc huyết đùng lung tung nữa.
Nhưng cũng gì vậy mà hắn mới biết được cái này độc khủng bố thế nào, thứ này
độc đoán chừng thất hoàn hồn sư cũng sẽ bị ăn mòn không thể chống đối.
Vương Thanh giật mình thấy vũng máu đên này nhìn về Thiên Lâm đôi mắt sửng sốt
cắn môi nói.
-Ngươi cái này long trảo đừng tùy tiện dùng nếu không hậu quả không lường được.
Thiên Lâm nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu, hai người bọn hắn lại tiếp tục đi về
phía Bắc, nơi đây càng đi càng lạnh Thiên Lâm lúc này cũng phải vận dụng hồn
lực đế chống lại hàn ý