Cấm Kỵ Bên Trong


Người đăng: hunterdemon

-Thiên Lâm .... Thiên..

Từ trong óc hắn bỗng có một tiếng gọi, giọng nói này không phải hắn sư phụ mà
là một thứ cổ xưa hơn, nơi đây không phải là hắn thức hải nơi đây tràn đầy cổ
xưa, hắn đang ở trong một cung điện bằng vàng nơi đây tràn ngập khủng bố.

Nơi đây có năm chiếc tượng làm bằng hắc kim đầy chân thật từ mỗi bức tượng một
luồng bá khí tràn ra, ở cuối đại sảnh này có một vị chiến kim khải giáp dáng
người uy nghiêm khủng bố đang ngồi.

-Cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi.

Hắn chiến giáp cỗ xưa đưa tay chỉ về phía Thiên Lâm, một đường sáng hướng về
Thiên Lâm rồi nằm lại trong hắn thức hải.

-Đây là cái gì.

Từ trong thức hải Thiên Lâm vệt sáng ấy biến thành một con mắt tử kim tràn đầy
cổ xưa chữ, thứ đó nằm trong hắn thức hải nhưng không nguy hiểm đến hắn.

-Ta kiếp sau hãy đưa chúng ta gia tộc về lại ánh hoàng kim.

Giọng nói ấy của chiến giáp bóng người cất lên rồi hắn bỗng nhiên biến mất
toàn bộ cung điện biến mất, chỉ còn lại tử kim con mắt đang trôi nổi trong hắn
thức hải.

-Sư phụ đây là gì.

-Ta không biết thứ này, đây là cấm kỵ của gia tộc ta.

Hắn thức hải đã một lần nữa biến hóa tinh thần lực hắn giờ đây đã trở thành
màu vàng nhạt, hắn thức hải cũng đã mở rộng hơn.

Một tuần sau, hắn tỉnh lại trong phòng toàn cơ thể hắn truyền đến từng cơn đau
nhưng toàn thân quấn vải băng nhìn như là xác ướp.

-Ta đang ở phòng mình sao, tên ngốc nào lại băng bó ta thành thế này vậy.

-Là ta đó ngươi có ý kiến gì sao.

Một thanh âm quen thuộc cất lên, Vương Thanh đúng là hắn.

-Không ta nói nó rất đẹp thôi mà.

Thiên Lâm cái trán tràn đầy mồ hôi, hắn cảm thấy khủng bố sát cơ đang ập lên
đầu hắn.

-Vậy thì được, nhưng ngươi cái đồ ngốc này nghĩ gì mà một mình mà đỡ chiêu đó.

-Ta chỉ muốn thử sức mạnh của thứ hai võ hồn.

Thiên Lâm hắn thở dài nhưng còn Vương Thanh hai con mắt hắn đã đỏ lên hắn muốn
đánh cho tên ngốc này một trận nhưng lại không dám làm hắn đau.

-Ta biết ngươi lợi hại rồi lần sao đừng có đâm đầu vào chỗ chết nữa.

-Ừm ta biết rồi, mọi chuyện thế nào rồi.

Thiên Lâm hắn hiện giờ cũng đã đỡ hơn do một tuần này đều đo Vương Thanh hắn
chăm sóc, miệng vết thương cũng đã đóng từ lâu nhưng những cơn đau nhứt vẫn
còn.

-Nhờ ngươi kiên trì đứng vững trên sân nên chúng ta đã thắng, hai vị phó viện trưởng còn gửi lời hỏi thăm đến ngươi nữa vơi lại còn vài ngày nữa là năm học này sẽ kết thúc chúng ta sẽ trở thành ngoại viện đệ tử hạch tâm.

-Thật sao vậy thì tốt rồi, còn ngươi vết thương thì sao.

-Ta vết thương tuy có chứa u linh ăn mòn nhưng đã được cô Chu giải rồi, nó cũng đã lành rồi ngươi không cần lo cho ta nhưng ngươi nợ ta lần này, lúc ngươi bị thương có biết ta đã chăm sóc ngươi mệt thế nào không.

Vương Thanh gương mặt nở nụ cười tràn đầy mị lực khiến cho cái tên ngốc Thiên
Lâm cũng ngớ ngẩn ra.

-Được rồi ngươi nghỉ ngơi cho tốt rồi đến chỗ co Chu nhận lỗi.

-Được.

Vương Thanh bước ra khỏi phòng, còn Thiên Lâm hắn thức hải lúc này cũng vang
lên tiếng gọi của hắn sư phụ.

-Thiên Lâm, ngươi có cái này huynh đệ thật là tốt cố gắng đối tốt với hắn thật nhiều.

-Con biết thưa su phụ.

-Được giờ nói chính sự, ngươi hãy cố gắng khống chế cái kia con mắt nó sẽ giúp ngươi võ hồn lần nữa lột xác còn về thứ ba hồn hoàn cứ để nó trở thành thứ ba hồn hoàn của ngươi.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #22