Người đăng: hunterdemon
Linh Trần lùi lại, cả sân trường im lặng như tờ, mọi ánh mắt lúc này đều tập
trung vào người thiếu niên tràn ngập chiến ý, lúc này thì thầy Ngôn đã đi đâu
mất rùi còn bọn Vương Thanh thì lúc này chỉ đang há hốc mồm vì không ngờ Thiên
Lâm lại ẩn dấu thứ như vậy.
Cũng đúng lúc ấy một cái hồn hoàn màu đen trên người Thiên Lâm phát sáng.
-Linh Hồn Bạo Hủy.
Thiên Lâm hô to, hồn lục ba động của hắn kịch liệt tuôn ra hình thành một cái
đầu lâu sao đó xuất hiện trên đầu Linh Trần sau đó bạo nổ.
Uỳnh !
Sắc mặt của Linh Trầ trắng bệt phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn còn
sứa chống cự trên người hắn cũng sáng lên một hồn hoàn màu tím từ trong người
hắn bắn ra một đoàn năng lượng sau đó biến thành cự long lao thằng đến Thiên
Lâm.
Trên người Thiên Lâm long phiến lại nổi lên một hoàn hoàn màu đen vạn năm sáng
lên.
-Long Hống.
Từ trong người Thiên Lâm ngưng tụ kim quang hồn lực ba đọng lại rung lên sau
đó phóng ra kim quang, kim quang hóa thành cự long lao đến đỡ lấy công kích
của Linh Trần.
Rầm Rầm!
Hai cự long va vào nhau kịch liệt rung lên chấn động cả sân đấu, rùi trên
công kích của Linh Trần xuất hiện vô số vết nứt.
-Phá.
Thiên Lâm tức giận hét lên kiếm ý bổng rát lao đến phá tan công kích của Linh
Trấn, đầu cự long kia tiếp tục lao về phía Linh Trần.
Ầm Ầm!
Lúc này khói bụi mịt mù bao quanh cả sân đấu, trên sân đấu lục này đã bị phá
hủy hơn nữa để lại một hố sâu trong sân nhưng bụi vẫn còn bao quanh nên không
ai thấy được hai thiếu niên đang giao đấu trong sân.
Sau khi bụi bớt đi trên sân bắt đầu lộ ra một dang vẻ kiêm nghị, long dực
trên lưng vẫn đang vẫy cánh, ánh chiếu vàng thân ảnh ấy càng khiến hắn trở
nên uy nghi cứ như là một chiến thần, thân ảnh ấy ngoài ai khác ngoài Thiên
Lâm.
Lúc này còn ai dam nghi ngờ hắn sẽ thua nữa chứ, bụi khói tan đi để lộ phía
bên kia sân đấu nơi Linh Trần đã từng đứng có một hắc bào nhân đang che chở
hắn.
-Linh Trần bị loại, lớp ba Thiên Lâm thắng.
Lúc này hắc bào nhân kia cũng hô lớn, bộ mặt ông kèm theo vẻ nể phục Thiên
Lâm.
Trong lòng Linh Trần lúc này tràn ngập tức giận, hắn không ngờ một Thiên Kiêu
Chi Tử hoàng tử của Đấu Linh Đế Quốc như hắn lại thua một tên mới chỉ có hai
hồn hoàn như Thiên Lâm, lại còn để cho đồng đội bị thương còn mình thì lại
không làm gì được.
Sau khi nghe thấy tiếng hô của trọng tài Thiên Lâm cũng đã đáp xuông thu lại
long dực trước sự ngờ ngàng và hâm mộ của mọi người, đúng lúc hắn vừa hạ
xuống thì thầy Ngôn lại xuất hiện lôi hắn đi.
-Tực chết đi được ta còn chưa kịp ôm hắn kia mà.
Đúng lúc đó một thân ảnh đứng gần sân đấu tức giận nói, người này còn ai khác
ngoài Vương Thanh.
-Ngươi giận cũng đúng ta không ngờ hắn lại giấu kĩ đến mức này.
Đứng bên cạnh Vương Thanh là Diệp Tịch Thủy lúc này cũng thầm than, nhưng
dáng vẻ của nàng khác với tên Vương Thanh kia không có sự tức giận mà là dáng
vẻ thâm mộ nhìn theo thân ảnh nam nhân kia bị kéo đi