Người đăng: ๖ۣۜQuân ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
Tiếng gà gáy vang lên đánh thức toàn bộ không gian yễn tĩnh, bầu trời hửng
nắng báo hiệu một ngày mới, một ngày với bao công việc bao dự đinh.
Trong một căn nhà tồi tàn ở khu ổ chuột phía bắc kinh thành, trên một chiếc
giường xập xệ một thân ảnh bừng tỉnh giấc, hắn ôm ngực thở hổn hển, cả người
ướt đẫm mồ hôi.
Một tay khẽ chạm vào tim mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh, nhìn bốn
vách tường cũ kỹ đầy xa lạ, những cảnh vật mà cả đời hắn còn chưa bao giờ nhìn
thấy.
Nhìn kẻ trên giường thực sự bất cứ ai cũng có chút thương hại cái giường phía
dưới, hắn béo béo vô cùng, thân hình đầy mỡ đó ít nhất cũng phải nặng 200 kg.
Ở trong khu ổ chuột một kẻ như hắn thực sự rất hiếm gặp, đơn giản nơi đây
người người nhà nhà làm việc quần quật mà không đủ ăn tự nhiên xuất hiện một
tên béo như vậy thực sự là cực phẩm trong cực phẩm. Muốn béo ít nhất cũng phải
thừa đồ ăn mà đã thừa đồ ăn thì chẳng ai sống ở khu ổ chuột.
Tên béo này rất nổi tiếng trong khu ổ chuột, hắn được gọi là A Mập, hắn thực
sự béo như heo, sức ăn của hắn bằng 4-5 thanh niên trưởng thành cộng lại trong
khi hắn mới chỉ 16 tuổi.
A Mập không phải xuất thân nhà nghèo, nhà hắn rất giàu rất giàu thậm chí tiền
trợ cấp của gia đình gửi cho hắn đủ để nuôi toàn khu ổ chuột này. A Mập toàn
thân trên dưới không có một chút thiên phú, hắn ngoại trừ ăn thì cũng chỉ biết
ngủ bất quá A Mập vẫn tương đối tốt bụng, ít nhất hắn ngoại trừ dùng tiền trợ
cấp của gia đình vỗ béo cơ thể mình thì hắn còn biết dùng tiền giúp đỡ những
người dân xung quanh.
Kinh thành cùng khu ổ chuột căn bản là hai thế giới, trong kinh thành A Mập
nổi tiếng là đệ nhất phế vật bị tất cả mọi người đối xử như heo nhưng ở khu ổ
chuộc này hắn thực sư được rất rất nhiều người yêu quý, đối với những người
dân nghèo ở đây thì A Mập không khác gì thân tiên giáng thế cả.
A Mập tuy phế vật nhưng thực sự những kẻ dám bắt nạt hắn cũng không nhiều. Hắn
là con thứ trong một gia đình quý tộc, cha của hắn là Bắc Bình Vương uy chấn
thiên hạ trong trấn Bắc vực bảo vệ đế quốc, là vị vương gia duy nhất có tư
cách nắm binh quyền trong tay. Nói thẳng ra A Mập thực sự còn có huyết mạch
hoàng tộc trong người, hắn về mặt nào đó chính là cháu của hoàng đế đương đại.
A Mập cũng không phải là ngu ngốc trái lại hắn rất thông minh, hắn đương nhiên
biết sinh ra trong gia đình hoàng tộc phải chịu áp lực thế nào, hắn thiên phú
tu luyện không phải là không có nhưng so với những người anh em của mình thì
căn bản không thể so sánh. Bàn tử chính là lựa chọn cuộc sống thế này dù sao
hắn cũng lười tu luyện, tài sản nhà hắn thừa sức để nuôi hắn sống hết quãng
đời này, ý tưởng nhân sinh của Bàn Tử chỉ là sống tốt, ăn no, ngủ ngon vậy là
đủ.
Chính vì Bàn Tử là phế vật nên chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến
địa vị của những người anh em mình, hắn chính là hoàn toàn bước ra khỏi vòng
tranh đoạt của quyền lực, rất nhiều người nói Bàn Tử ngu ngốc nhưng hắn thực
sự rất biết làm người, hắn là kẻ yếu hắn có giác ngộ của kẻ yếu.
Đương nhiên lựa chọn làm kẻ yếu không có nghĩa là Bàn Tử chịu được lời trêu
chọc xung quanh, Bàn Tử chính là không chịu được ánh mắt của con cháu thế gia
tại kình thành vì vậy hắn quyết định chuyển thẳng ra đây sống, ở đây hắn mới
được coi trọng, mới được có cuộc sống ung dung tự tại.
Nếu là Bàn Tử lúc trước đương nhiên việc đầu tiên sau khỉ tỉnh dậy là rửa mặt
đánh răng rồi sẽ đi tìm thứ bỏ vào bụng, dù sao hắn có tiền có rất nhiều tiền,
đáng tiếc chỉ là Bàn Tử hiện nay không còn là Bàn Tử cũ nữa, hắn chính là Sát
Đế của Thiên Ma Giới trọng sinh mà đến.
Tên trong thế giới này chỉ là một danh hiệu, nếu ngươi là kẻ mạnh cho dù không
nói người ta cũng biết tên ngươi còn nếu ngươi là kẻ yếu cho dù có nói cũng
chẳng ai nhớ đến. Nếu thực sự phải cần một cái tên để xưng hô thì Sát Đế hắn
cũng có tên của mình, hắn họ Mạc tên Khinh Phong.
Cái tên Mạc Khinh Phong từ lâu lắm rồi cũng không được ai gọi, lâu lắm rồi
không được sử dụng, từ khi Mạc Khinh Phong leo lên ngôi vị sát đế thì gọi tên
thật của hắn chính là phạm húy chính là đại tội, kể cả là đối thủ của hắn cũng
chưa ai gọi hắn bằng tên thật, đến cái địa vị của họ đều xưng hô bằng ngoại
hiệu.
Khinh Phong khó khăn dựa lưng vào thành giường gỗ, ánh mắt nhẹ đánh giác cơ
thể béo mập của mình, hắn thực sự không hiểu tại sao hắn không chết, tại sao
hắn vẫn còn sống, hắn cũng không cuồng vọng đến mức bốn vị đại đế cùng cảnh
giới vây công mà còn có thể sống sót.
Việc sống lại chẳng có gì là khó đặc biệt là với những nhân vật như hắn nhưng
hắn tuyệt đối không tin bốn vị đại đế kia cho hắn cơ hội sống lại, thứ này căn
bản là mơ mộng ít nhất bản thân hắn nếu đặt trong địa vị của bọn họ đương
nhiên cũng không thể để đối thủ của mình còn sống.
Diệt cỏ diệt tận gốc, đã leo lên ngôi vị này rồi có ai không hiểu, bọn hắn làm
việc chính là đồ cả tộc làm gì chó chuyện nương tay. Khinh Phong đột nhiên như
nghĩ ra cái gì đó, bàn tay béo mập nắm chặt lại, hắn nhớ lại một tuyệt thế nữ
nhân, một cô gái mạnh mẽ mà đầy quật cường.
Thiếu nữ tóc hồng một thân tử giáp một cây trường thương đỉnh thiên lập địa
khinh thường thiên hạ phong vân, Ma Thiên Giới một trong bát đế, Băng Sương
Nữ Đế. Nếu thực sự phải có một lý do cho việc Khinh Phong còn sống thì hắn chỉ
có thể nghĩ được lý do này, là nàng thả hắn một con đường, cũng chỉ có nàng đủ
bản lĩnh thả cho hắn rời đi mà thôi.
Gạt bỏ những suy nghĩ miên man của quá khứ ánh mắt Khinh Phong hướng về hiện
tại, hắn không quá thích cái thân hình béo mập này nhưng đây chính là cơ thể
mới của hắn, cũng chính là hiện tại và tương lai của hắn. Bàn Tử đương nhiên
không phải tên là Bàn Tử, hắn cũng có cái tên của riêng mình một cái tên đầy
bá khí, Hạng Vô Hận.
“Hạng Vô Hận đúng không, tên hay một cái tên hay, sống làm sao để không phải
hối hận đúng không, thú vị”.
(Từ sau này sẽ dùng tên Vô Hận nhé),
Vô Hận đứng lên, rời khỏi giường của mình, hắn bước ra ngoài cửa cho từng tia
sáng ban mai chiếu lên thân hình béo mập, nếu như lúc trước Vô Hận mới tỉnh
lại hắn hoàn toàn cảm thấy xa lạ nhưng chỉ bằng linh hồn lực nghịch thiên kiếp
trước hắn không mất quá nhiều thời gian dung hợp toàn bộ kí ức kiếp này.
Nơi Vô Hận sống không phải là Ma Thiên Giới vốn có của hắn, Vô Hận cũng không
lạ gì thế giới này, nơi này cùng Ma Thiên Giới chính là xảy ra vô số lần đại
chiến thậm chí Vô Hận hắn ta còn thừa sức kể hết điểm mạnh cùng điểm yếu của
tám vị đại đế đứng đầu nơi đây. Giới mà hắn sống là Tuyết Giới, một thế giới
quanh năm sống trong giá lạnh, bốn mùa như một, nơi đây chỉ tồn tại duy nhất
một mùa đông mà thôi.
Trong Cửu Giới đương nhiên cũng chia trận doanh, Tuyết giới cùng Thần giới
chính là một trận doanh ngược lại Ma giới cùng Hỏa giới lại mà một trận doanh.
Tinh giới cùng Địa giới một trận doanh, Man giới- Nguyên Tố giới cùng Thủy
giới một trận doanh.
Vô Hận khẽ thở dài một hơi, ít nhất lần này hắn cùng Tố Ngôn không phải là
người hai thế giới nữa, ít nhất hắn cũng có cơ hội theo đuổi nàng, ít nhất hắn
cũng có thể đường đường chính chính biến nàng thành của hắn.
Vô Hận đứng giữa một khoảng sân tương đối chật hẹp, ánh mắt hắn khẽ nhíu. Cơ
thể này thực sự có chút đặc biệt hơn hắn tưởng thậm chí càng kiểm tra thân thể
này Vô Hận lại càng kinh hãi.
Theo trí nhớ của hắn rõ ràng tên béo kiếp trước không hề tu luyện nhưng khi Vô
Hận hắn kiểm tra lại thực lực của bản thân thì ngoài biến sắc ra cũng chỉ còn
biến sắc.
-Cấp độ 1
-Sức Tấn Công 38
-Sức Phòng Ngự 27
-Ma Lực 65
-Mana 650
-Ma Thuật 70
Thực lực hiện nay của Vô Hận hắn ta thậm chí không hề thua kém gì kiếp trước,
nói đúng hơn Vô Hận hắn sống lại một thế thậm chí không hề yếu đi cũng chẳng
cần tu luyện lại từ đầu.
Hắn sống hơn 1000 năm ở thế giới này cũng biết tương đối nhiều điều, đầu tiên
nơi đây thực sự rất giống một thế giới trò chơi khổng lồ.
Sức tấn công 38 cùng sức phòng ngự 27 của hắn thì thực sự không quá cao, bởi
rất nhiều đại đế có sức tấn công và phòng ngự cộng lại vượt khỏi con số 100
bất quá Vô Hận không phải là loại hình cường giả cận thân chiến đấu, hắn chính
là pháp sư.
Trên thế giới này chỉ chia thành Pháp Sư cùng Chiến Binh hai loại chức nghiệp
chiến đấu trực tiếp, rất ít những kẻ đi theo cả hai con đường một lúc vì căn
bản là quá khó, Vô Hận hắn mất hơn 700 năm tu luyện tân tân khổ khổ ngâm đắng
nuốt cay mới có thể khiến cho ma lực cùng ma pháp tổng lại vượt qua con số
100.
Vô Hận đương nhiên biết tốc độ của hắn cũng không phải là quá nhanh bất quá
tốc độ nhanh nhất lịch sử để đưa hai trị số cộng lại lớn hơn 100 cũng là 500
năm, 500 tuổi thì đã vượt qua độ tuổi hoàng kim tu luyện từ lâu.
Cuối cùng là cấp độ, mỗi khi lên một cấp có thể lựa chọn tăng 1 điểm vào bốn
chỉ số tấn công – phòng ngự – ma lực – ma thuật . Kiếp trước cấp độ của hắn là
58 nhưng hiện nay mới là 1 . Đây mới là thứ làm Vô Hận sợ hãi, Vô Hận hiện nay
căn bản trên lý thuyết là vô danh tiểu tốt nhưng thực tế hắn lại không khác gì
một đại đế cả, quan trọng hơn là từ cấp 1 đến cấp 20 cực kỳ dễ dàng không gặp
quá nhiều nút thắt, Vô Hận hoàn toàn có thể trở thành Ma Vũ song tu trong
truyền thuyết.
…...........
Ma giới, trong một tòa đại điện rộng lớn xung quanh được bảo vệ nghiêm ngặt
đến mức một con ruồi cũng không thể chui vào nổi, ở trong cung điện xa hóa
tráng lệ đó lại gây cho người khác một cảm giác yên tĩnh như chết, gây ra cho
người khác một sự cô đơn khó tả.
Chủ nhân của cung điện khổng lồ này là một vị đại đế, Băng Sương Nữ Đế – Lãnh
Vô Tâm.
Mái tóc hồng nhạt của nàng khẽ buông xuống, không còn chiếc mặt nạ ma quái
kinh dị cũng không còn vẻ bá khí mười phần, nàng ngồi im trong căn phòng với
bốn bức tường, nơi đó chỉ có nàng cùng sự cô đơn làm bạn,
Đôi mắt Lãnh Vô Tâm nhòa đi vì lệ, khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên cúi gằm
xuống đầu gối, ánh mắt nàng trở nên vô thần. Nàng một Lãnh Vô Tâm cao ngạo
không ngờ cũng có ngày bi lụy, nàng không ngờ cũng có ngày điên đảo vì tình.
Nàng từng hận hắn, nàng từng trách hắn tại sao không quan tâm đến nàng. Nàng
từng nghĩ hắn ngu ngốc, hắn bị tình cảm che mờ đi lý trí nhưng nàng cũng đâu
khá hơn hắn, có lẽ nàng đã bị lây bệnh của hắn rồi, cũng có lẽ nàng điên rồi,
nàng chính là điên vì tình.
Nàng đã vô số lần hạ quyết tâm giết chết nam nhân bạc tình đó, khi nàng chứng
kiến nụ cười của hắn bên cô gái khác nàng thực sự chỉ muốn giết cả hai người
bọn họ, nàng không thể nào chấp nhận nổi người đàn ông mình yêu lại phải lòng
một cô gái khác, chỉ đến khi nàng có cơ hội giết hắn, chỉ đến khi nàng thấy
hắn không hề chống cự mà buông tay chịu chết, Lãnh Vô Tâm nàng mới biết, nàng
hóa ra cũng yếu đuối như bao cô gái khác, nàng hóa ra cũng chẳng khác gì tên
nam nhân khác, hắn có thể vì một cô gái khác bỏ đi giang sơn của mình, vì cô
gái khác chống lại cả thế giới thì nàng cũng có thể.
Nhìn vào bức tường trước mặt, Lãnh Vô Tâm cười thảm, nàng đã tưởng tượng ra
tương lai của mình có lẽ rất nhanh thôi nàng cũng sẽ chết, hắn phản bội Ma
giới vì một cô gái thì nàng cũng phản bộ ma giới vì hắn.
Bờ vai của vị nữ đế mạnh mẽ này không ngờ lại liên tục run rẩy, lúc này nàng
mới biết yêu chưa chắc đã là chiếm đoạt, yêu là thấy người mình yêu hạnh phúc,
ở nơi Ma giới xa xôi nàng thực sự chúc phúc cho hắn, nàng chỉ cần hắn biết
nàng thích hắn như thế nào, nàng chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi.
Team Đang Bí Ý Tưởng-TruyệnCv