Người đăng: ๖ۣۜQuân ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
Thế giới này rất kỳ lạ mà cũng rất rộng lớn, nơi đây được hình thành từ chín
thế giới kết hợp lại, mỗi thế giới ngăn cách với nhau bằng thứ gọi là giới
vực, chín thể giới được gọi là cửu thiên, mỗi thiên lại có một đặc điểm khác
nhau, mỗi thiên lại có nhiều chủng tộc khác nhau cùng sinh sống hình thành một
thế giới cực kỳ sống động.
Một trong cửu thiên, Ma thiên giới.
Mưa, mưa rất lớn cũng rất khủng khiếp, cơn mưa này là cơn mưa lớn nhất Ma
thiên giới từng gặp phải trong trăm năm nay, một cơn mưa cuốn bay đi tất cả,
nó cuốn bay đi mùi máu dày đặc, cuốn bay đi sắc đỏ của ánh chiều ta, cơn mưa
như xóa nhòa kí ức, cơn mưa xóa nhà cả sự thù hận.
Ma thiên giới tồn tại một ngọn núi gọi là núi Trúc, ngọn núi này là một trong
những địa danh nổi tiếng nhất Ma thiên giới, nơi duy nhất được bao phủ bởi màu
xanh của thực vật chứ không phải màu trắng của xương cốt cùng màu xám của sự
tử vong.
Dưới cơn mưa tầm tã hắn thản nhiên mỉm cười đậu dựa vào bộ ngực sữa no đủ của
nàng. Hắn và nàng cứ ngồi mãi như vậy không ai nói một lời, không phải là hắn
không muốn nói nhưng hắn lại không biết bắt đầu từ đâu, ở trong ngực nàng hắn
chỉ có thể yên lặng, sự yên lặng này đôi lúc lại thật ấm áp, hắn chỉ muốn ở
bên nàng mãi mãi, hắn muốn thời gian dừng lại, nếu đây là một giấc mơ hắn
nguyện không bao giờ tỉnh.
Nàng khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen
của hắn, những ngón tay thon dài trắng mịn khẽ vuốt lên khuôn mặt có chút tầm
thường nhưn đầy tự tin kia, nàng cũng im lặng không nói lời nào, giây phút này
có lẽ là giây phút cuối cùng hai người được ở bên nhau.
Hắn rất ngốc thậm chí trong mắt nàng hắn thực sự rất ngu xuẩn, đến những lúc
này rồi mà hắn chưa bao giờ bỏ tay nàng ra, hắn vẫn luôn ở bên nàng hắn luôn
che chở cho nàng, một tên nam nhân ngu xuẩn.
Hai hàng lệ dài khẽ lăn trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, nàng không biết tại
sao mình lại khóc, nàng tại sao lại phải khóc vì một tên nam nhân ngu xuẩn như
vậy.
Nàng không phải là người của Ma Thiên Giới, nàng là nhân tộc, một thiếu nữ
nhân tộc cực kỳ bình thường, một thiếu nữ nhân tộc đáng lẽ không thể xuất hiện
trong thế giới này. Có thần thì ắt có ma đây là quy tắc chung của thế giới,
thần và ma mãi mãi không có tư cách đứng bên nhau, bọn họ mãi mãi là kẻ thù.
Nàng đến từ thần giới một trong cửu giới, nếu ma giới là nơi nhân tộc cùng ma
tộc sinh sống thì thần giới là nơi thần tộc cùng nhân tộc sinh sống, nàng và
hắn vốn là người của hai thế giới, nàng cùng hắn vốn không nên ngồi đây, tên
ngu xuẩn này không nên vì nàng mà ngồi đây.
Nàng khẽ cắn răng sau đó nhếch miệng cười, nụ cười của nàng có chút bi thảm,
nụ cười khiến bất cứ ai cũng muốn ôm nàng vào lòng che chở cho nàng. Nàng biết
nàng cũng ngu xuẩn như hắn vậy, nàng sống ở bên trong Thiên Ma Giới một năm
nay vậy mà đến giờ nàng vẫn không hiểu tại sao mình xuất hiện ở đây, tại sao
nàng có thể xuyên qua giới vực, là trờ đùa của số phận cho nàng gặp hắn hay là
bàn tay của con người ? . Nàng không biết nàng cũng không muốn biết, thứ duy
nhất khiến nàng quan tâm chỉ là- Nàng không muốn hắn chết, thực sự nàng không
muốn hắn chết.
Núi Trúc thanh bình phủ đầy mau xanh của những cây trúc kéo dài bát ngát lúc
này lại bị màu đỏ hoàn toàn bao phủ, mặt đất nhuộm đỏ, những lác cây cũng
nhuộm đỏ, mùi huyết tương tanh nồng bao phủ toàn bộ không khí, nếu không có
cơn mưa lớn làm phai đi mùi tanh của máu thì ngọn núi này không khác gì một
địa ngục nhân gian cả.
Hắn hai mắt lim dim sau đó ánh mắt khẽ mở ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng lên
bầu trời sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, hắn ngồi dậy rời
khỏi bộ ngực mềm mại phía sau, khi hắn đứng lên cũng là lúc thân hình nàng
rung mạnh.
Hắn quay đầu lại nhìn nàng như nhìn một cô ngốc vậy hắn cúi xuông gõ nhẹ lên
trán nàng, khuôn mặt đáng ghét của hắn cúi xuống sau đó khẽ hôn lên khóe môi
nhợt nhạt của nàng, hắn là người đầu tiên lên tiếng, hắn là người đầu tiên phá
vỡ sự tĩnh lặng, phá vỡ không gian riêng của cả hai người.
“ Tố Ngôn về nhà đi, ta đưa nàng về”.
Không đợi nàng kịp trả lời, trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng hắn mạnh mẽ nắm
lấy bàn tay bé nhỏ không xương đầy mềm mại, hắn không để cho nàng có cơ hội
kịp phản ứng, trên tay hắn nắm lấy một quyển trục, hắn mạnh mẽ đẩy nàng vào
bên trong.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, một ánh mắt đầy ấm áp:”Cô bé ạ anh có thể đưa em về
nhà bất cứ lúc nào chỉ là anh không nỡ, anh không nỡ xa em, anh có rất nhiều
việc muốn kể cho em nhưng anh không dám, anh sợ em sẽ bỏ anh đi, anh muốn em ở
bên anh cả đời, ở bên anh đời đời kiếp kiếp em mãi mãi chỉ đợc thuộc về anh
nhưng có lẽ không được rồi, nếu có kiếp sau chăc chắn anh sẽ lại một lần nữa
mạnh mẽ mang chiếm lấy em”.
Nàng cứ như vậy biến mất trong hư không, bàn tay nàng trong lúc hoảng hốt quơ
liên tục như muốn nắm lấy thứ gì đó, nàng thực sự không muốn buông đôi tay hắn
ra, đôi mắt nàng mở to, nàng không thể nói nàng không biết nói gì, nàng chỉ có
thể cố gắng lưu giữ những hình ảnh cuối cùng của hắn trong tâm trí mình”.
Nàng biến mất, không gian xung quanh chỉ còn mình hắn, đúng hơn là mình hắn
cùng trăm vạn, nghìn vạn kẻ thù.
Hắn đứng một mình nơi đó đầy mạnh mẽ đầy cô độc cũng đầy cao ngạo, khi nàng
rời đi hắn mới cảm thấy thật yên tĩnh, khi nàng rời đi hắn mới nhớ ra mình đã
từng mạnh mẽ thế nào hắn đã từng bá đạo thế nào, hắn nhớ ra danh hiệu của
mình, hắn nhớ ra ánh mắt của người khác nhìn mình, hắn là Bách Vạn Nhân Đồ là
Thiên Thủ Tu La của Thiên Ma Giới.
Thiên hạ cửu giới, không biết là kẻ nào đặt ra quy định nhưng mỗi giới lại tồn
tại tám vị đại đế, chỉ cần con số tám này không bị phá hủy, chỉ cần không ai
trong tám vị đại đế này chết đi giới đó đừng hòng xuất hiện thêm một vị tân
đế, số tám này đã là quy định bất di bất dịch của đại lục.
Số lượng đại đế mỗi giới có thể ít hơn tám nhưng không bao giờ được nhiều hơn,
hắn là một trong tám vị đại đế Thiên Ma Giới, hắn là Sát Đế. Đại Đế mạnh đến
mức nào, điều này không ai biết bởi đã đạt đến địa vị của họ thì không bao giờ
có chuyện phải đánh hết sức, phải sinh tử chiến bởi hai vị đại đế quyết chiến
chính là trăm vạn sinh linh lầm than.
Đại đế có đế quốc của riêng mình, đại đế có quân đội của riêng mình, vị đại đế
nào chẳng có trăm vạn hùng binh, vị đại đế nào chẳng một tay che trời, đáng
tiếc là hắn hiện nay không có, bên cạnh hắn không có một quân một tốt cũng
chẳng có ai trong bát bộ đại tướng bên mình, trước mặt hắn lúc này là 4 vị đại
đế khác của Thiên Ma giới, là 700 vạn hùng sư Thiên Ma giới, cuộc chiến này là
1 vs 700 vạn.
Hắn không phải không có quân đội chỉ là hắn không nỡ để bọn họ chết, hắn không
nỡ để bọn họ đi theo mình, hắn rất ngốc cũng rất ngu xuẩn, hắn vì một nữ nhân
lại dám buông cơ đồ, có lẽ trong tất cả đại đế trên dòng chảy thời gian Thiên
Ma giới hắn tuyệt đối là ngu nhất, hắn là vị đại đế ngốc nghếch nhất. Ma giới
vô tình nhưng hắn hữu tình.
Trước mặt hắn là một nữ tử thân hình cực kỳ bốc lửa chỉ có điều khuôn mặt nàng
che phủ hoàn toàn bởi một chiếc mặt nạ khô lâu, nàng là một trong bốn vị đại
đế đến truy sát hắn ngày hôm này, nàng nhìn hắn có chút không đành lòng:”Có
đáng không?, bằng địa vị của ngươi có đáng làm thế không ?, ngươi muốn nữ
nhân nào cũng được, ngươi chỉ cần gật đầu một cái hàng nghìn hàng vạn mỹ nhân
ma giới nguyện quỳ dưới chân ngươi, vì một con bé có thánh quang thể mà ngươi
dám hủy cả cơ đồ?”.
Nàng đến từ thần giới, nàng có thánh quang thể, thể chất này đối với thần giới
tuyệt đối là phúc thể nhưng nếu đến ma giới thì chính là tai nạn, dù bản thân
nàng không muốn nhưng nàng là người mang dịch bệnh cho toàn ma giới, ở đây
nàng không phải là biểu tượng của nữ thần, ở đây nàng là tử thần.
Hắn lạnh lùng nhìn đối thủ sau đó bật cười :”Đáng, vì nàng ta nguyện đổi cả cơ
đồ cửu giới huống gì chỉ là cơ đồ Thiên Ma Giới nhỏ bé này. Tất cả chúng ta
cũng từng quen biết, chúng ta cũng từng kề vai chiến đấu với ngoại vực, hôm
nay bản đế với tư cách một đời sát đế chỉ xin các ngươi một việc, bát kiện
tướng của ta vô tội, ta cùng bọn họ không còn quan hệ gì nữa, tha cho bọn họ
một con đường sống”.
Nữ nhân trước mặt hắn gật đầu, sau đó lạnh lùng quay đầu đi, nàng không nói
một lời nào, đôi bờ vai thon gầy có chút run lên, nàng không phục, nàng yêu
hắn nhưng hắn lại không yêu nàng, nàng một đời đại đế đối với hắn lại không
bằng một con bé đến từ Thần giới.Nàng không thích đeo mặt nạ, nàng vốn không
bao giờ muốn che dấu khuôn mặt xinh đẹp của mình chỉ là hôm nay nàng không thể
không đeo, hôm nay nàng muốn che đi hai hàng nước mắt, nàng muốn khóc muốn lần
đầu tiên được yếu đuối. Có lẽ vì cô ta khóc nhiều hơn nàng chăng?, có lẽ vì
nàng quá mạnh mẽ mà hắn không thích nàng chẳng?.
Bàn tay mềm mại dơ lên lập tức toàn bộ không khí như cô đọng lại, nàng cắn
răng, nàng thậm chí cắn nát bờ môi của chính mình để rồi một âm thanh lạnh
lùng vô tình cực độ vang lên :”Sát”.
Hắn thở dài một hơi, hắn không ngờ không lựa chọn chống cự, ánh mắt thản nhiên
nhắm lại hai tay dơ ngang ra, hắn mệt mỏi rồi, hắn giết quá nhiều người để có
được địa vị này rồi, trước khi chết hắn không muốn bàn tay mình nhuốm máu nữa.
“Nếu có kiếp sau ta nhất định vẫn theo đuổi nàng, nếu có cơ hội làm lại ta vẫn
lựa chọn con đường này. Ở bên nàng thế giới của ta là bảy sắc cầu vồng, không
có nàng thiên hạ này chỉ một màu trắng xám”.
Khi cái chết đến gần, khi cái đầu của hắn lơ lửng trên không trung, khi hắn có
thể trực tiếp nhìn thấy cơ thể mình phía dưới, hắn mỉm cười. Rất nhiều kẻ từng
nói khi bị chặt đầu thì não bộ cũng chưa lập tức chết đi, cái đầu vẫn còn
sống, nó còn có thể nhìn thế giới này trong thời gian 3 giây, 3 giây cuối cùng
để nhìn thế giới một lần cuối.
Hắn lúc trước chỉ cười trừ coi thường nhưng hiện nay hắn mới nhận ra thì ra ba
giây đó có thật, ba giây cuối cùng để ngắm nhìn thế giới một lần nữa. Ba giây
này rất ngắn rất ngắn nhưng với hắn lúc này lại kéo dài vô tận.
Hắn không phải là người của thế giới này, tuy rất buồn cười nhưng hắn thực sự
là xuyên việt đến đây. Hắn sống đủ lâu ở thế giới này rồi thậm chí cả thân
phận kiếp trước cả ký ức kiếp trước cũng phai nhạt đi rất nhiều rất nhiều,
thời gian hắn sống ở dị giới dài gấp ngàn lần con số 18 năm tuổi xuân của hắn
kiếp trước.
Nếu được hỏi lại những sự việc kiếp trước có lẽ hắn không nhớ được nhiều nhưng
có một thứ hắn không bao giờ quên, hắn yêu thầm một cô gái, nụ cười của nàng
tỏa ra thứ ánh sáng đẹp mê người, vẻ đẹp của nàng chưa bao giờ phai tàn trong
tâm trí hắn chỉ có điều nàng với hắn là người của hai thế giới, nàng và hắn
vốn không thuộc về nhau, thứ duy nhất hắn có thể làm là lặng lẽ nhìn nàng,
lặng lẽ quan tâm chăm sóc cho nàng, hắn với nàng cả đời chỉ có thể làm bạn.
Sống lại dị giới, không có bàn tay vàng, không có công pháp cũng chẳng có cái
gọi là hệ thống, không biết trước bất cứ thứ gì, không có tố chất hơn người
cũng chẳng có gia thế kinh khủng, hắn đến thế giới này bằng hai bàn tay trắng,
có lẽ hắn rời khỏi thế giới này cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Cuộc đời hắn thực sự chỉ là một màu xám, cuộc sống của hắn ở Ma giới chỉ có
chém giết, chỉ có tu luyện chỉ đến khi một ngày tỉnh dậy hắn nhìn thấy nàng,
nhìn thấy một cô gái đáng lẽ không được phép xuất hiện ở thế giới này, nàng
giống hệt tình yêu đầu tiên của hắn, ngày hắn nhìn thấy nàng hắn nguyện vì
nàng gánh cả thế giới trên vai.
Hắn đương nhiên có thể ném nàng về Thần giới mà không một ai biết nhưng hắn
lại mạnh mẽ bá đạo chiếm lấy nàng, mạnh mẽ bá đạo biến nàng ở bên mình, hắn
điên cuồng bất chấp tất cả, có lẽ giống như nàng nói hắn thực sự rất ngu xuẩn,
có điều một năm ở bên nàng còn đáng giá hơn 1000 năm hắn sống ở đây, hắn chưa
bao giờ hối hận.
Team Đang Bí Ý Tưởng-TruyệnCv