Người đăng: TTTT
Lương Thương Tâm cũng như vậy.
Sự khác biệt giữa hắn và Hà Nan Quá, có lẽ chỉ là Hà Nan Quá ăn tro nuốt nhang
gặm nến, còn Lương Thương Tâm lại liều mạng ăn sách.
Hắn nuốt chửng tất cả sách.
Hắn ăn hết bất kỳ sách nào.
Nguyên nhân là võ công của Lương Thương Tâm cũng không thể trấn áp đồng môn,
bị sư phụ Lương Phủ Tâm trách phạt. Hà Nan Quá cầu xin thần linh, còn Lương
Thương Tâm thì đành lật cổ thư sách vở, hi vọng có thể tìm được lĩnh ngộ.
Nhưng kết quả vẫn không lĩnh, không ngộ.
Bởi vì hắn đọc quá nhiều sách, thứ duy nhất tăng thêm là một bụng kiến thức
lỗi thời, hơn nữa đã lãng phí không ít thời gian và tâm lực của hắn, khiến cho
kiếm pháp của hắn thậm chí không bằng cả Tôn Bồ Đề. Đến sau này, thời gian mà
hắn hoang phí đã không thể tìm lại được, đọc sách không mang đến cho hắn bất
kỳ thành công nào, ngược lại khiến cho kiếm thuật của hắn rơi xuống phía sau
đồng môn khác. Hắn bèn đem tất cả oán hận phát tiết lên sách, hắn trở nên thấy
sách liền ăn, gặp sách liền gặm.
Hắn vừa nhìn thấy sách, thậm chí chỉ cần là vật thể có liên quan đến sách, hắn
đều hoàn toàn ăn vào trong dạ dày.
Cho nên, thứ hắn ăn không chỉ là sách, còn là giấy, cây, khúc gỗ, xà, cột,
mái, thậm chí là giày gỗ và trúc.
Có mấy lần hắn còn ăn ốc sên và con rận, bởi vì hắn cảm thấy vỏ ốc sên, hạnh
nhân và nội tạng con rận ép ra (kỳ thật là dịch sữa màu trắng), mùi vị rất
giống khúc gỗ.
Hắn còn ăn da trâu, nhất là da tê giác.
Càng nổi mốc, càng ăn ngon.
Ôn Hỏa Cổn cũng có phương thức phát tiết của hắn.
Hắn không ăn tàn hương cây nến, đương nhiên cũng không ăn khúc gỗ vỏ cây.
Hắn không ăn gì cả, nhưng lại thích chơi.
Chơi với lửa.
Những đêm dài cô tịch luyện công luyện kiếm trên núi, hắn thích chơi với lửa,
đốt một vòng lửa, bất kể là đốt cháy nhà cỏ hay nhà xí của mình, đốt cháy một
hang núi hay cả ngọn núi, thậm chí cố ý dùng lửa đốt mình, hắn đều thích lửa.
Thích chơi đùa với lửa.
Thích dùng ánh lửa để chiếu sáng, đốt sáng, thậm chí là đốt cháy chính mình.
Sở thích này rất có nguy cơ tự thiêu, nhưng không phải là không có trợ giúp
cho võ công của hắn.
Kiếm pháp của hắn thi triển đến lúc tinh tế, mũi kiếm thậm chí còn có thể nổ
ra tia lửa.
Kiếm của hắn có thể giết ra tam muội chân hỏa.
Mỗi khi bức ra chân hỏa, hắn giống như một thanh kiếm bốc cháy, sắc không thể
ngăn, bén không thể cản.
Bản thân hắn chính là một ngọn lửa.
Có lúc Ôn Tảo Mi tán gẫu với hai tên sư đệ của hắn, uống đến ngà ngà say, nói
ra tâm sự trong lòng. Hà Nan Quá từng bày tỏ:
- Cho dù thần linh chưa từng phù hộ ta, ta cũng không nên ăn hết mấy pho
tượng thần kia. Ta nuốt nó vào, giống như xúc phạm luật trời. Hiện nay ta đã
không có đường lui, ngược lại ăn đến nghiện, thấy tượng thần là ăn. Có lẽ đây
là thần linh trách phạt ta?
Lương Thương Tâm lại không hề có ý hối hận, hắn chỉ giận dữ khó bình:
- Ta ăn sách. Ta hận sách. Sau này ta thấy một quyển là ăn một quyển, gặp một
cuốn là ăn một cuốn. Có…
Hắn oán hận nói:
- Ta thấy người đọc sách cũng ăn. Thư sinh nào gặp phải ta, ta nuốt cả da
xương của hắn xuống…
Hắn hung ác nói:
- Ta có thù với sách.
Khi Ôn Hỏa Cổn giết địch thì giống như một quả cầu lửa bốc cháy, nhưng lúc nói
chuyện lại rất biết phân rõ phải trái, thậm chí động tác còn có một chút ưu
nhã và ưu oán.
Khi ta chết, ta muốn chết một cách quang minh lỗi lạc, đỏ rực như lửa, thà
rằng chết trong ngọn lửa…
Cho dù là một khắc cuối cùng cũng bốc cháy.
Ôn Hỏa Cổn giống như rất mơ ước nói:
Hắn từng nói như thế.
Mà vào lúc này, khi hắn (Ôn Hỏa Cổn) đang đối địch chém giết, lại phát hiện Hà
Nan Quá và Lương Thương Tâm đối diện với chiếc kiệu kia, thần sắc của bọn họ
giống như một người đang ăn tượng thần, còn một người đang điên cuồng nuốt vào
một quyển điển tịch thật dày.
Bọn họ đối mặt với chiếc kiệu yên yên tĩnh tĩnh, an an tĩnh tĩnh, bình bình
tĩnh tĩnh kia, giống như đối diện với thiên quân vạn mã, vươn cổ đợi chém, đối
diện với một miếu thờ nhiều lần xuất hiện dấu hiệu thần tiên.
Thực ra Ôn Hỏa Cổn xem như tiêu sái.
Khi hắn vẫn còn là con nít, không biết lửa là thứ gì, mới dùng tay chạm vào,
kết quả bị đốt phỏng.
Lúc thiếu niên, hắn không cẩn thận đùa với lửa, đốt trụi nhà của hắn, cũng
khiến cho hắn trở thành cô nhi, vì vậy mới được Ôn Lạt Hà nhìn trúng, thu hắn
làm đồ đệ, ép hắn ở trên núi tu luyện, dạy cho hắn kiếm pháp của lửa.
Hắn thường tự ví là một cây nến bốc cháy, thực ra giống như một cây trúc trong
lửa hai mặt chịu lực. Hắn một mặt tự thiêu, một mặt nổ ra đốm lửa, một mặt hóa
thành tro bụi trong ánh lửa này.
Đây cũng là số mệnh của Ôn Hỏa Cổn.
Mỗi người đều có số mệnh của chính hắn, bao gồm có thể không tin và không biết
số mệnh của mình.
Chiếc kiệu này vẫn không có động tĩnh.
Dưới tình hình như thế, người ở bên trong vẫn hoàn toàn không có động tĩnh,
nếu không phải trong kiệu vốn không có người, chính là bên trong căn bản không
phải người.
Ôn Hỏa Cổn còn gấp hơn Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá, hắn sợ mình thủ không
nổi nữa.
Hắn đã sắp chống đỡ không nổi.
Ngay lúc này, Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá đột nhiên có hành động.
Bọn họ đột ngột thay đổi phương hướng.
Vốn là một trái một phải giáp công chiếc kiệu, hiện giờ lại biến thành một
trước một sau, khiến người trong kiệu trước sau thụ địch.
Biến chuyển này cực nhanh.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Lương Ma Hà Quái thực hiện biến đổi và ứng phó
như vậy. Ôn Hỏa Cổn dù sao cũng cách xa một khoảng với chiếc kiệu, vì vậy
không thể cảm ứng được.
Sau đó Hà Nan Quá cùng Lương Thương Tâm cùng nhau công kích.
Hà Nan Quá vung kiếm, kiếm phát ra một tiếng rên rỉ động lòng người, cũng với
ánh bạc chợt lóe lên.
Ánh bạc này lại không trực tiếp tấn công vào trong kiệu, mà là móc về phía một
quả cầu lửa đang bốc cháy hừng hực trên đường.
Cầu lửa bay lên, bắn về phía chiếc kiệu xanh lá, sau một tiếng “rầm” đụng vào
kiệu xanh lá, nổ tung ra, ngọn lửa lập tức đốt cháy chiếc kiệu, trước trước
sau sau kể cả rèm vải đều dính lửa. Còn mảnh vụn ánh bạc lại biến ảo muôn vàn,
bắn vào trong kiệu.
Đó là “băng”.
“Băng kiếm”, cũng là “kiếm băng”.
Một chiêu này của hắn là “nước lửa giáp công”.
Kiếm khí của hắn là băng giá, nhưng lại hất lên ngọn lửa. Hắn dùng hỏa công
bức người trong kiệu ra ngoài, lại dùng “mũi băng” giết chết.
Hắn toàn lực tấn công, bởi vì hắn không có lo lắng về sau, Lương Thương Tâm
nhất định sẽ lược trận giúp hắn.
Kiệu xanh lá đã dính lửa, giống như ngọn lửa màu vàng lượn quanh một con rồng
màu xanh.
“Kiếm băng” đã như mưa tuyết đánh vào trong kiệu.
Nếu người trong kiệu không kịp thời ra ngoài, vậy thì chết chắc.
Một tiếng “bùng” vang lên, một vật từ sau kiệu bắn ra ngoài.
Ai cũng muốn sống.
Lửa đang cháy, vệt kiếm giết người, người trong kiệu cuối cùng vẫn không nhịn
được.
Hà Nan Quá đã cười.
Hắn muốn người trong kiệu không nhịn được, hắn muốn bức người trong kiệu ra
ngoài.
Rắn xuất động, dù sao cũng dễ đối phó hơn rắn ẩn nấp trong hang.
Hắn muốn ở trước kiệu phát động thế công, khiến người trong kiệu từ phía sau
lao ra, bởi vì hắn biết kiếm nhanh và thương tâm người của Lương Thương Tâm
nhất định đang trông chừng và chờ đợi.
Chỉ cần Thích Thiếu Thương vừa lướt ra khỏi kiệu, nhất định sẽ chết.
Cái bóng kia vừa lướt ra khỏi kiệu, lập tức gặp phải kiếm của Lương Thương
Tâm.
Lương Thương Tâm kiếm nhanh.
Trong nháy mắt cái bóng kia ít nhất đã trúng phải mười mấy hai chục kiếm.
Đến một kiếm cuối cùng, cái bóng kia đã bị một kiếm xuyên tim, xâu ở trên mũi
kiếm. Lúc này Lương Thương Tâm mới có thể hơi ngừng lại, dừng tay một chút.
Hắn xuất kiếm cực nhanh, một khi ra tay ngay cả hắn cũng không khống chế được,
sau hai ba mươi chiêu mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
Khi hắn có thể dừng lại, cái bóng kia đã sớm bị bảy tám kiếm xuyên tim, người
cũng bị chém thành mảnh vụn.
Thế nhưng, đó không phải là người.
Không phải người thì là gì?
Đó chỉ là một cái bóng.
Cái bóng?
Không có người, chỉ có cái bóng?
Chẳng lẽ “cái bóng” lại tự động từ trong kiệu bay ra để Lương Thương Tâm thử
kiếm?
Cái bóng lướt ra, Hà Nan Quá trong lòng đang thở phào, nhìn thấy kiếm nhanh
của Lương Thương Tâm đã đâm trúng cái bóng, tâm lý càng vui mừng, đột nhiên
trong kiệu vang lên một tiếng “cách”.
Sau đó ánh sáng đen và ánh sáng trắng chợt lóe lên.
Lúc này Hà Nan Quá đột nhiên tâm niệm vừa động.
Hắn nhớ tới một chuyện.
Hắn nhớ tới một người.
Chiếc kiệu như vậy, loại thủ pháp đối địch này, chẳng lẽ người trong kiệu là…
Hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp, thậm chí cũng chưa kịp phản ứng, ngực của hắn đã
tê rần, đau nhói.
Nụ cười của hắn khựng lại trên mặt.
Sau đó, hắn nhìn thấy ngực sườn trái phải của mình cắm hai mũi tên, cán tên
còn đang rung động.
Hai mũi tên, một đen một trắng, trên cán tên phân biệt khắc chữ “Tình” và
“Nhân”, thân tên đã chui vào trong lồng ngực của hắn, đau vào tim phổi, nhưng
nhất thời lại không tắt thở.
Đến lúc này, hắn chỉ có thể kêu thảm một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi… ngươi là…
Chợt nghe người trong kiệu lạnh lùng nói:
- Ngươi giết người chậm, ta sẽ để cho ngươi chết không thoải mái.